Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 31: Biển hoa hồng quỷ dị




Lãnh Túc dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hắn: "Ta đã lấy thân báo đáp, ngươi còn nghĩ muốn cái gì?"

Mặt Cố Thần đỏ lên, trừng mắt nhìn y một cái. Lãnh Túc bị cái liếc mắt 'yêu thương' vô hạn hờn dỗi của Cố Thần làm cho nửa người dưới căng thẳng.

Bên tai Cố Thần đỏ bừng, vỗ bả vai y, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Quay qua đây ta muốn xem thương thế của ngươi."

Lãnh Túc theo lời hắn quay người lại, giao phó toàn bộ phía sau lưng mình cho Cố Thần.

Cố Thần thần sắc phức tạp nhìn y, như thế nào lại dứt khoát đem phía sau lưng bại lộ ra cho hắn, đây là có bao nhiêu tin tưởng hắn a.

Phải biết rằng, ở trong thế giới mạt thế, người bình thường, đặc biệt là dị năng giả, đều sẽ theo bản năng mà bảo vệ tốt phía sau lưng chính mình. Họ không dễ dàng để nó bại lộ trước mắt người khác, đề phòng có người ám toán.

Mà hắn chỉ đơn giản nói một câu, Lãnh Túc liền dứt khoát dâng sinh mạng của mình lên.

Cố Thần cắn cắn môi, nỗ lực làm cho tâm mình trấn định xuống, đem lực chú ý đặt ở trên lưng Lãnh Túc.

Cái gì mà dấu vết nhỏ, vết thương này có thể dọa người ta nhảy dựng lên, lúc này hắn mới nhìn rõ thương thế của y, cái này so với lúc nãy hắn nhìn thấy còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều.

Cố Thần run rẩy xuống tay, nhẹ nhàng mà sờ sờ. Không dám dùng sức, sợ chạm vào làm đau y.

Nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được dị năng chữa khỏi sâu trong huyết mạch đang trải rộng ra toàn bộ bàn tay, phát ra linh khí đem toàn bộ vết thương trên lưng y bao trùm lại.

Trong giây lát, vết thương của Lãnh Túc liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh khép lại, cho đến khi hoàn hảo như lúc ban đầu.

Chờ đến lúc miệng vết thương trên người y hoàn toàn biến mất, Cố Thần mới hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác tinh thần có chút mệt mỏi.

Lãnh Túc vội vàng xoay người lại đỡ lấy thân mình Cố Thần đang lung lay sắp đổ.

Cố Thần vẫy tay ý bảo hắn không có gì đáng ngại, đẩy Lãnh Túc ra.

"Ta hiện tại có linh dược tổ truyền thần bí, chỉ cần bôi lên miệng vết thương, miệng vết thương lập tức có thể khôi phục lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Bất quá nếu đã là linh dược tổ truyền, tự nhiên không thể cho các ngươi xem. Nếu các ngươi tin tưởng ta, có thể theo thứ tự lại đây cho ta trị liệu."

Các đội viên hai mặt nhìn nhau, trong chớp mắt trầm mặc một đám, chỉ có Tiểu Đặng Tử là nhảy cẩn lên chạy tới đây.

Tất nhiên là cậu đã từng dùng qua, biết rõ linh dược tổ truyền của Cố Thần có chỗ tốt như thế nào nha!

Nếu Cố Thần hiện tại nguyện ý cống hiến ra một chút, cậu tự nhiên cầu mà không được.

Cố Thần nhìn Tiểu Đặng Tử đang vui sướng rạo rực, khóe môi cong lên, cười nói: "Ngươi đây là muốn thử? Nếu ngươi nguyện ý làm người đầu tiên thì lại đây đi."

Tiểu Đặng Tử lập tức cởi sạch toàn bộ quần áo như cái nùi giẻ trên người ra, nhảy đến trước mặt Cố Thần, đem phía sau lưng bại lộ ra trước mắt hắn.

Quá trình trị liệu vô cùng thuận lợi, hắn nhanh chóng đem vết thương sau lưng Tiểu Đặng Tử trị khỏi.

Bất quá lần này khác với đợt Lãnh Túc, tay Cố Thần còn phải làm bộ làm tịch ở trên lưng cậu vuốt ve hết một lần. Dù sau linh dược tổ truyền trong thế giới này vẫn khó thuyết phục được người khác nha.

Lãnh Túc sắc mặt bình tĩnh mà ngồi ở một bên nhìn, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt nhỏ tinh xảo rất nghiêm túc của Cố Thần, cả nháy mắt cũng không thèm.

Cố Thần bị ánh mắt chứa đầy thâm ý của y chọc tới xù lông, nhịn không được quay đầu lại hung hăng trừng mắt tên sắc lang này một cái.

Lãnh Túc thấy hắn quay đầu nhìn mình, liền lập tức cấp cho hắn một nụ cười ôn nhu.

Cố Thần lần nữa cố gắng áp chế khuôn mặt đang đỏ bừng, buồn bực mà xoa xoa hai má, tiếp tục nhìn về phía các đội viên còn lại.

"Còn có người nào muốn ta trị không?"

Nhìn thấy đội trưởng nhà mình cùng Tiểu Đặng Tử trong nháy mắt đã khỏi hẳn. Chúng đội viên còn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên.

Đại hán cao to - Lôi ỷ thân mình cao lớn, đẩy đội viên phía trước ra, trực tiếp từ hàng cuối cùng vọt lại đây, chạy như bay.

Cố Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn chạy một đường, tướng lớn như vậy, có khi nào thắng không kịp rồi đè hắn chết tươi không? Cô Thần rối răm nghĩ.

Lôi cao to gãi gãi cái đầu trơn bóng của mình, hướng về phía Cố Thần cười hắc hắc.

Cố Thần chỉ vị trí phía trước đối diện mình, ý bảo cái tên cao to này ngồi xổm xuống.

Cho đến khi Lôi ngồi xuống, Cố Thần lúc này mới phát hiện, nguyên lai mình lại lùn như vậy.

Quá trình vốn dĩ là hắn đứng trị, Lôi ngồi ở dưới, nhưng bây giờ hắn nhịn không được cũng ngồi xổm xuống bắt đầu trị liệu.

Vì thế sau khi xong, Cố Thần đen mặt đứng lên.

Mọi người thấy vết thương Lôi cao to cũng rất nhanh đã khỏi, liền hoàn toàn yên tâm, từng người từng người xếp hàng theo thứ tự, đứng thành một hàng dài trước mặt Cố Thần.

Chờ sau khi hắn đem thương thế của tất cả đội viên trị tốt, hắn cũng đã mệt tới không thể đứng nổi.

Lãnh Túc đỡ Cố Thần, để hắn dựa vào trên vai mình nghỉ ngơi, nhìn khuôn mặt nhuộm đầy mệt mỏi của hắn, y liền đau lòng không thôi.

Tiểu Đặng Tử đứng gần đó, lập tức đưa qua một túi nước, để Cố Thần uống vài ngụm lấy sức.

Cố Thần uống liền mấy ngụm nước, sau đó dựa vào trên người Lãnh Túc, ngủ say.

Chờ đến thời điểm Cố Thần tỉnh lại, thời gian đã qua vài tiếng đồng hồ.

Thân mình còn mềm nhũn, bất quá đã tốt hơn trước rất nhiều.

Nhìn xem qua thời gian, bây giờ đã là ban đêm rồi.

Cố Thần vỗ vỗ bả vai Lãnh Túc, hỏi: "Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới có thể đi ra ngoài?"

Lãnh Túc xoa cái đầu xù của hắn, trả lời: "Ta vừa rồi có dùng linh lực dò xét một chút, nơi này còn cách cửa ra rất gần, nhiều nhất đi thêm hai giờ là có thể ra ngoài."

Cố Thần vừa lòng gật đầu, bàn tay chống trên mặt đất, muốn thử xem mình có đứng lên hay không. Kết quả thử một lần lại một lần, hắn vẫn như cũ ngã ngồi trên mặt đất.

Vẻ mặt Lãnh Túc không tán đồng, đem thân mình hắn ấn xuống, một lần nữa đem hắn ôm trong lòng ngực.

"Ngươi ngoan ngoãn một chút, chúng ta nghỉ ngơi thêm lát rồi lại đi, ta đi dò thám, trong khoảng thời gian ngắn nơi này hẳn không có nguy hiểm." Lãnh Túc ôn nhu trấn an, y đã nhìn ra Cố Thần không thích hợp. Bởi vì lúc này, sắc mặt Cố Thần ẩn ẩn có chút trắng bệch, Lãnh Túc cảm thấy thực đau lòng.

Cố Thần cự tuyệt nói: "Dù gì cũng đi thêm hai giờ nữa là ra được ngoài, ngươi không cần đi dò thám, bọn ta khi ra ngoài sẽ nghĩ ngơi thật no đủ."

Lãnh Túc trầm ngâm một chút, lại nhìn đôi mắt to ngập nước của Cố Thần, y căn bản không mở lời nói cự tuyệt được.

Lãnh Túc yên lặng thở dài, xem ra đời này của y phải thua trong tay Cố Thần rồi.

Không gian trong thông đạo càng lúc càng hẹp, chỉ có thể đứng vừa một người khá lùn.

Lãnh Túc muốn cõng Cố Thần đi cũng không được, bởi vì chính y còn đang vừa đi vừa cúi đầu đây.

Người cao to - Lôi càng không cần phải nói, hắn hoàn toàn phải cong cả eo xuống mà đi.

Lãnh túc đỡ bả vai Cố Thần, giúp hắn đứng lên.

Cố Thần nửa dựa vào người y, mở miệng nói: "Được rồi, liền cứ như vậy mà đi thôi, chạy nhanh nào. Khi ra ngoài rồi, chúng ta có thể giải phóng."

Lãnh Túc gật đầu không nói gì, sắc mặt y vẫn luôn âm trầm.

Cố Thần duy trì tư thế dựa nghiên ra sau tựa trên người Lạnh Túc, được y nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, chậm rãi đi về phía trước.

Trong bóng đêm cả đoàn người chậm rại đi, hơn hai giờ trôi qua rốt cuộc cũng thấy được ánh trăng chiếu vào trong động.

Sức lực dùng để hoan hô Cố Thần cũng không có, hắn bây giờ giống như cá chết, dựa cả người vào Lãnh Túc không hề nhúc nhích.

Lãnh Túc liền mang theo Cố Thần dẫn đầu chui ra ngoài cửa động. Các đội viên theo sát sau, thực nhanh từng người từng người một chui ra.

Chờ đến khi toàn bộ mọi người ra ngoài, Lãnh Túc điểm danh qua một lần, xác thực tất cả đều có mặt, lúc này y mới yên tâm.

Bên ngoài hiện tại đã là đêm khuya. Mặt trăng trên bầu trời tỏa sáng, chiếu rọi rõ ràng mọi thứ trên mặt đất.

Bởi vậy ai cũng có thể nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, Cố Thần liền cảm thán, hoa đâu mà lắm thế!

Đúng vậy, không sai, chính là hoa, hơn nữa còn là hoa hồng đỏ rực lửa.

Cố Thần thậm chí sinh ra một loại ảo giác, bọn họ có phải đi nhầm địa phương rồi không? Đây rõ ràng là một biển hoa!

Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo hương hoa hồng thanh mát, vây quanh thân tất cả mọi người.

Cái loại mùi hương này thực mê người, ngửi xong cảm thấy cả người đều thoải mái hơn.

Bất quá trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh Cố Thần liền thay đổi, biến thành cảnh sắc lúc trước hắn cùng Trần Mặc còn ở bên nhau.

Ha hả, kỳ thật, nói trắng ra chính là hoàn cảnh ngày hắn chết.

Hắn đứng một bên nhìn Trần Mặc và cái người đang được gã ôm trong ngực lại lần nữa bị tang thi vây quanh, nhưng hắn không nghĩ mình sẽ xông tới hỗ trợ đâu.

Dù sao cũng đã chết qua một lần, hắn cũng nghĩ thông suốt rồi.

Thứ không thuộc về hắn, chung quy cũng không phải của hắn. Cho dù hắn hao hết tâm tư, cũng không có được trong tay.

Một khi đã như vậy, liền không cần lãng phí cảm tình của mình.

Buồn cười chính là đời trước, hắn như thế nào lại không nghĩ thông suốt được một đạo lý đơn giản như vậy.

Hay là, sống hết một đời, mới có thể nhìn rõ thế gian?

Ánh mắt Cố Thần lạnh lẽo nhìn Trần Mặc cùng người trong lòng bị cương thi công kích tới vết thương đầy mình .

Trong lòng hắn đột nhiên nảy lên một trận cảm giác rất thống khoái.

Tiếp theo trong nháy mắt, hình ảnh vừa chuyển, Trần Mặc thế nhưng đứng lên một phen đem Cố Thần đẩy mạnh vào đám tang thi.

Dùng Cố Thần hấp dẫn lực chú ý của tang thi. Sau đó gã thuận lợi cứu chính gã cùng người trong lòng gã.

Cố Thần không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào Trần Mặc, thật sự hắn không nghĩ đến Trần Mặc thế nhưng lại làm ra điều tàn nhẫn độc ác như vậy.

Càng không nghĩ tới, vẻ mặt Trần Mặc đối với hắn không thèm để bụng, cứ như tùy ý vứt bỏ sủng vật.

Cố Thần nản lòng thoái chí, cũng lười phản ứng lại với cái đám tang thi đang rất có tinh thần muốn nhào tới công kích hắn.

Hắn chỉ nhất nhất nhìn vào Trần Mặc, rống lên: "Rốt cuộc là vì cái gì? Ngươi sao lại tàn nhẫn như vậy? Cứ thế mà bỏ mặc ta!"

Trần Mặc hướng về phía hắn cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng trong mắt ta ngươi là thứ gì? Bất quá ngươi chỉ là một sủng vật ta vẫy một cái liền chạy tới."

Cố Thần chịu đả kích, ngửa mặt lên trời nổi giận gầm một tiếng. Sau đó hắn lập tức xoay người phóng ánh mắt về phía Trần Mặc, trực tiếp phát sát chiêu.

Nhanh như chớp, sát chiêu kia dừng lại trên người Trần Mặc, hoàn cảnh xung quanh cũng ngưng động lại.

Đầu Cố Thần đau xót, hắn té ngã trên mặt đất.

Sau khi chậm rãi mở to mắt, cảnh tượng trước mặt vẫn là biển hoa hồng mênh mông.

Cái gì tang thi, cái gì Trần Mặc, toàn bộ đều không có.

Cố Thần lau một phen mồ hôi lạnh, nhắm mắt lại, thử khởi động dị năng chữa khỏi trong cơ thể.

Phát hiện linh lực giống như so lúc trước càng thêm hư nhược một ít.

Vì thế Cố Thần liền minh bạch, mùi hương nơi này có tác dụng mê hoặc tâm trí, sau khi hít phải sẽ làm người ta sinh ra ảo giác.

Bởi vì trong cơ thể Cố Thần có dị năng chữa khỏi, cho nên hắn không có chịu ảnh hưởng quá lớn. Chỉ là trầm mê trong nháy mắt, liền ngay sau đó khôi phục lại.

Bất quá những người khác không hề may mắn như vậy.

Cố Thần vội vàng nhìn qua hướng Lãnh Túc, không biết y nhìn thấy cái gì mà hai mắt đỏ sậm lại, trong ánh mắt dày đặc sát khí.

Cái loại ánh mắt tàn nhẫn thị huyết này, đem Cố Thần dọa hoảng.

Cố Thần lo lắng chạy đến trước mặt y, lãnh túc đột nhiên phất tay lên, đấm một quyền về phía hắn.

Cố Thần hoảng sợ, trốn tránh không kịp, mắt thấy một quyền này sắp nện lên người mình, hắn nhắm chặt hai mắt lại la lên.

"Lãnh Túc ――" Sức lực Lãnh túc rất lớn, một quyền này nếu thật sự đánh vào người Cố Thần, lúc đó hắn khẳng định không chết cũng bị thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.