Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 28: Nơi chốn quỷ dị




Hai tín hiệu từ hai phương hướng khác nhau truyền tới, chuyện này cũng không hiếm lạ. Nhưng cả hai nơi đồng thời cùng gặp phiền phức, tín hiệu đồng thời xuất hiện, lại đồng thời biến mất, cái này thì không tính là bình thường a.

Mọi người đều lâm vào suy tư, trong khoảng thời gian ngắn bốn phía nháy mắt yên tĩnh không tiếng động.

Cố Thần suy nghĩ một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: "Chúng ta có nên đi xem không? Nếu đi, thì phải đi hướng nào?"

Lãnh Túc nhíu mày, tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ.

Các đội viên đều an tĩnh ngồi ở một bên, cùng chờ kết quả cuối cùng, không hề chen vào nói.

"Đi một bước tính một bước, phương hướng của chúng ta là phía Tây Bắc, cứ theo kế hoạch trước đó mà đi, nếu đụng phải, giúp được thì giúp. Chuyện này có chút kỳ quặc."

Cố Thần nghe vậy cũng tán đồng gật đầu, xác thật chuyện này lộ ra điều quỷ dị.

Hơn nữa bọn họ lần này ra ngoài trên mình còn mang theo nhiệm vụ, cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi xem xét sự tình thật giả.

Một khi đã như vậy, còn không bằng đi một bước tính một bước, nếu đụng phải, vậy thì cố giúp một phen, nếu không gặp trúng, bọn họ cũng không có biện pháp.

Trong mạt thế, mọi tình huống không ngờ đều có khả năng phát sinh, bọn họ không phải thần tiên càng không phải thánh nhân, không có biện pháp gặp ai cũng phải cứu.

Thương nghị xong bước tiếp theo, tất cả mọi người an tĩnh không hề nói chuyện mà ăn xong bữa sáng, bốn phía một mảnh im ắng, yên tĩnh đến có chút quỷ dị.

Cố Thần thực nhanh đã ăn xong, vỗ vỗ bụng, vừa lòng liếm khóe miệng.

"Hô, đã lâu rồi không có được ăn qua bắp còn tươi nha."

Lãnh Túc sủng nịch cười, nói: "Ngươi thích về sau có thể ăn nhiều một chút, chúng ta dự trữ không ít đâu."

Cố Thần nghe vậy, tức khắc tinh thần càng thêm tỉnh táo.

"Ngươi từ chỗ nào tìm tới nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi như vậy? Phải biết rằng hiện tại tìm được mấy thứ này không hề dễ dàng nha, bao nhiêu người cầu đều cầu không được."

Lãnh Túc nhàn nhạt đáp lời hắn: "Ngươi đừng quên chúng ta lần này được ai nhờ làm nhiệm vụ, nguyên liệu nấu ăn tươi mới, sở nghiên cứu thiếu sao?"

Cố Thần bừng tỉnh đại ngộ, trách không được hắn thắc mắc, cho dù Lãnh Túc là cường giả giỏi tới đâu, thì y cũng không thể biến ra thức ăn được. Đầu năm nay, tìm nguyên liệu tươi ngon so với đánh một đống tang thi còn khó hơn nhiều.

Bất quá tuy rằng đã biết có đồ ăn, nhưng Cố Thần lại không hề biết đồ ăn được đựng ở nơi nào.

Bọn họ một đám thêm Cố Thần tổng cộng có 9 người, 9 cá nhân một ngày ba bữa cơm, đồ ăn dự trữ tất nhiên phải rất nhiều, xe của bọn họ làm gì có không gian đủ rộng để chứa được cả đống đó?

Tựa hồ nhìn ra Cố Thần đang suy nghĩ cái gì, Lãnh Túc ôn nhu xoa xoa tóc hắn, chỉ vào Tiểu Đặng Tử.

Cố Thần nháy mắt liền minh bạch, trách không được hắn lúc trước luôn nghĩ không ra vì sao nhiệm vụ nguy hiểm khó khăn như vậy, bọn họ còn mang theo Tiểu Đặng Tử yếu đuối, nguyên lai là bởi vì thằng nhãi này có không gian dị năng a.

Cố Thần đời trước luôn đặc biệt hâm mộ những người có dị năng không gian, đi đâu cũng không cần phải vác một đống đồ.

Tiểu Đặng Tử đang ở một bên thu thập đồ đạc, đột nhiên cảm thấy cả người rét lạnh, không tự giác run lên.

Cậu vừa nhấc đầu lên thì liền chạm vào ánh mắt quỷ dị của Cố Thần.

"Thần ca...... Anh như thế nào lại nhìn em như vậy, trên mặt em......có thứ gì sao?"

Biểu tình trên mặt Cố Thần càng phức tạp hơn, vì sao cái tên ngu xuẩn này lại có được dị năng cường đại như vậy?

Thật là hâm mộ ghen tị quá a!

Bất quá loại suy nghĩ này, hắn khẳng định sẽ không nói ra khỏi miệng, vì thế ánh mắt của Cố Thần càng thêm thâm thúy, nhìn Tiểu Đặng Tử thật sâu một cái, sau đó hắn liền thu hồi ánh mắt.

Tiểu Đặng Tử bị cái liếc mắt phức tạp này của hắn trấn trụ, không rõ nguyên do gãi gãi đầu.

Lãnh Túc nhăn mày, bất mãn kéo tay Cố Thần, bức bách hắn đem ánh mắt chuyển hướng sang nhìn mình.

Cố Thần không rõ nguyên do nhìn Lãnh Túc, không biết y đang bị cái gì kích thích.

Lãnh Túc trừng phạt nhéo mặt hắn, tức giận nói: "Không được nhìn chằm chằm vào nam nhân khác."

Cố Thần: "......" Bình dấm chua đã mở ra a! Hèn gì mùi dấm nặng đến như vậy a!

Mọi người thu thập xong đồ vật, liền lập tức tiếp tục cuộc hành trình, cho dù nhiệm vụ này không yêu cầu về thời gian, nhưng bọn họ cần thiết phải hoàn thành trong thời gian nhanh thật nhanh nha.

Bởi vì tối hôm qua Cố Thần đã ngủ đã, thời điểm tỉnh lại tinh lực dư thừa còn cùng Tiểu Đặng Tử đùa một trận. Cho nên hiện tại ý thức của hắn cực kỳ thanh tỉnh, ngồi trong xe được một lát, hắn liền cảm giác có chút đau đầu.

Lãnh Túc thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, nhíu mày, vươn tay sờ sờ trán hắn, biểu tình lo lắng.

Hiện tại trong ánh mắt Cố Thần mọi thứ đều giống như nhang vòng đuổi muỗi, đầu óc choáng váng.

Chiếc xe này đã trải qua cải tạo, thùng xe rất lớn, bao gồm ghế điều khiển cùng ghế lái phụ, thêm phía sau tổng cộng có 14 chỗ ngồi, cho nên rất đủ để đám người bọn họ lăn thoải mái.

Cũng bởi vì cải tạo để tránh tang thi tập kích bất ngờ, vì vậy bên trong thùng xe vô cùng kín, ngay cả cửa sổ cũng dùng vật liệu chế tác pha lê đặc thù tạo ra.

Xe vô cùng kín đáo, năng lực phòng ngự cũng rất mạnh, duy nhất có một điều không được chính là bên trong không hề được thông thoáng. Toàn bộ thùng xe chỉ có thể dựa vào mấy cái lỗ nhỏ trên đỉnh để không khí chui vào, dùng để thở thì không có vấn đề gì, các đội viên thường xuyên ngồi loại xe này ra ngoài làm nhiệm vụ, đã thành thói quen, hoàn toàn không để trong lòng, nhưng Cố Thần lại không được.

Hơn nữa mới vừa rồi còn mới ăn xong, cho nên mới vừa ngồi vào trong xe một lát, lộ trình lại còn có chút xóc nảy, Cố Thần liền cảm thấy đầu óc choáng váng rất muốn nôn.

Sắc mặt Lãnh Túc đều đen, ánh mắt lạnh buốt liếc mắt nhìn đội viên lái xe một cái.

Lái xe đội viên bị ánh mắt nhớ thương của y làm hoảng sợ, lông tơ cả người dựng đứng, hai tay run lên, cuối cùng khiến chiếc xe ở trên đường đánh thành hình chữ S cực lớn.

Cố Thần bị ném tới choáng thêm, càng muốn nôn hơn.

Lãnh Túc gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của đội viên lái xe kia, ánh mắt lạnh đến mức có thể đông chết người.

Cố Thần thật sự chịu không nổi, buồn bã ngục xuống trong lòng ngực Lãnh Túc.

"Thật khó chịu, ta phải ngủ một lát."

Lãnh Túc giúp hắn chỉnh lại tư thế thoải mái, đỡ đầu hắn giúp hắn gối lên đùi chính mình, xoa bóp huyệt thái dương giúp hắn đỡ choáng, làm hắn thoải mái hơn.

Cố Thần rầm rì vài tiếng, liền nhắm hai mắt lại.

Trong xe im ắng, tất cả mọi người bị hơi thở "Ta thực khó chịu" phát ra từ trên người Lãnh Túc dọa sợ tới mức cả thở mạnh cũng không dám.

Dọc đường đi Cố Thần tỉnh trong chốc lát rồi lại ngủ một lát, mê mê màng màng một đường.

Đột nhiên xe dừng đột ngột, Cố Thần bởi vì quán tính thiếu chút nữa không cẩn thận bị vứt đi.

Lãnh Túc một phen đem Cố Thần vớt trở về, hắn có chút sợ hãi mà vỗ ngực mình, trái tim nhỏ bé đều muốn nhảy ra ngoài rồi. Lãnh Túc dùng ánh mắt hình viên đạn bắn về phía đội viên lái xe, đội viên vẻ mặt đau khổ, chuyện này thực sự không liên quan tới hắn.

Lãnh đội trưởng lạnh mặt mở miệng, ngữ khí không tốt chút nào: "Xảy ra chuyện gì."

Đội viên dừng lại một chút, sau đó mới trả lời: "Đội trưởng, phía trước hình như từng xảy ra trận chiến, trên mặt đất có rất nhiều xác tang thi."

Lãnh Túc nhíu mày, đem Cố Thần từ trong lòng ngực dịch ra, giúp hắn nằm an ổn trên ghế.

Cố Thần giãy giụa một chút, ý bảo hắn cũng muốn ngồi dậy, vừa rồi bị một cái phanh gấp kia dọa sợ, hiện tại hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh.

Lãnh Túc nghe lời nửa ôm hắn, xuống xe.

Vừa mới xuống xe, Cố Thần liền tránh thoát khỏi tay y.

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tuy rằng hắn rất hưởng thụ cùng Lãnh Túc ôm ấp, nhưng vẫn sẽ cảm thấy có điểm hơi xấu hổ nha.

Trước mắt bao nhiêu người, phải có chút xấu hổ chứ!

Lãnh Túc chỉ thật sâu mà nhìn hắn một cái, sau đó liền từ bỏ.

Cố Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đẩy y ra đi xem xét tình huống phía trước.

Lãnh Túc đi theo hắn, quả nhiên khi nhìn về phía trước cách xe không xa trên mặt đất đầy xác tang thi.

Các đội viên cũng lục tục xuống xe, xúm lại đây nhìn.

Nhìn đến những tứ chi bị đứt vứt loạn ở trên đường, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.

Sắc mặt Lãnh Túc trầm xuống, nhìn tình huống này ai cũng đoán được, cách đây không lâu tại chỗ này đã xảy ra một cuộc chiến rất kịch liệt.

Bởi vì trên mặt đất còn có vết máu, vết màu còn chưa khô hẳn, căn cứ vào trạng thái của máu đọng lại, có thể suy đoán ra thời gian sự việc xảy ra đại khái mới hơn một giờ trước.

Hơn một giờ trước, nơi này đã xảy ra một cuộc chiến kịch liệt như vậy, vậy mà bọn họ không hề cảm nhận được một chút chấn động nào.

Thậm chí, một chút thanh âm cũng không nghe được, chuyện này căn bản không có khả năng phát sinh.

Bọn họ đều là dị năng giả cao cấp, các giác quan so với dị năng giả bình thường cao hơn mấy bậc, độ nhạy bén phải nói là nhất. Nếu có một ít rung chuyển, hoặc là nơi đó đã xảy ra chiến đấu, cho dù cách xa hàng chục km, bọn họ cũng có thể cảm nhận được.

Mà hiện tại một chút cảm giác cả dám đều không nhận được, thẳng đến khi tới gần mới phát hiện, chuyện này không có khả năng phát sinh.

Hơn nữa chỉ cần nhìn vào hiện trường đầy rẫy một đống tứ chi, toàn bộ cơ hồ là bị nổ thành mảnh nhỏ, cháy đen, nhất định là do dị năng hệ lôi hoặc là dị năng hệ hỏa tạo ra.

Mà lôi dị năng cùng hỏa dị năng lực phá hoại cực cao, trong chiến đấu sẽ phát ra dị năng dao động cũng là mạnh nhất.

Mọi người đều nghĩ trăm lần cũng không ra, tất cả lâm vào trầm tư.

Cố Thần chép chép miệng, mở miệng liền chọt ngay vào trọng điểm: "Chúng ta một đường đi tới đều không cảm nhận được gì, tang thi bên này rất ít, đều đơn độc hành động chiếm đa số. Tang thi đơn độc sẽ không chủ động đi công kích đội ngũ nhân loại, nhưng theo tình huống này, số lượng tang thi phải rất nhiều. Chuyện này là sao?"

Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, xác thật, chuyện này là sao?

Bởi vì khu này tương đối hoang vắng, cho nên số lượng tang thi tụ tập lại rất ít, tang thi đa phần đều lẻ loi một mình.Mà hiện tại lại xuất hiện nhiều tang thi như vậy, bọn chúng từ đâu tới?

Không biết từ nơi nào bỗng nhiên thổi qua tới một trận gió, mọi người lập tức đánh một cái rùng mình, cảm giác lạnh buốt nổi da gà đánh ập tới.

Lãnh Túc phất tay, ý bảo mọi người lên xe."Tiếp tục đi về phía trước."

Xe thực nhanh lại lần nữa lên đường, bất quá lúc này trong xe, tràn ngập một loại không khí ngưng trọng .

Bọn họ chỉ mới rời căn cứ không bao lâu, liền đụng phải nhiều chuyện vô pháp giải thích như vậy, thật quỷ dị.

Tổng cảm giác càng đi về phía trước, sự tình quỷ dị sẽ càng nhiều.

Thật phức tạp khó hiểu!

Bởi vì trong lòng không ngừng nghĩ tiền căn hậu quả của sự việc, cho nên Cố Thần không hề ngủ nữa.

Xe đi không được bao lâu, trong xe đột nhiên phát ra một trận âm thanh cầu cứu "Tích tích tích".

Thân mình Cố Thần nháy mắt căng chặt lại, thần sắc đề phòng: "Âm thanh gì?"

Lãnh Túc vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn trấn định lại. Sau đó y liền trả lời: "Là quang não của ta phát hiện ra tín hiệu cầu cứu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.