Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 127 : Nhà thờ Lớn Nội Hà




Sau hiệu lệnh của Tân thì Huyền Linh bắt đầu giậm ga để chiếc xe bán tải lăn bánh lên đường. Do dùng cả nửa buổi chiều để quay về nên thời gian di chuyển của tổ đội khá là dư dả. Không bị áp lực phải về sớm, hắn kêu Huyền Linh lái xe thong thả chậm rãi để tránh xóc nảy quá mức và để Trâm điều khiển máy bay flycam đạt hiệu quả cao nhất. Mưa phùn đã ngừng hẳn nên tầm nhìn của mọi người xa hơn. Nhưng trong thành phố hoang tàn đã bị cỏ cây, dây leo chiếm đóng và đầy rẫy những điều nguy hiểm thì chỉ nhìn một hướng thôi là chưa đủ. Cái tổ đội cần là tầm nhìn bao quát và máy quay trên máy bay flycam tạm đáp ứng được điều đó. Cho nên, nếu không vướng vấn đề gì thì tìm cách tận dụng triệt để thiết bị quét 3D là điều đúng đắn.

Không về theo đường cũ, cả bọn vừa di chuyển vừa tìm kiếm những lối đi mới trong khu vực nội thành. Thỉnh thoảng phát hiện điểm nào có độ cao tốt Tân liền ra lệnh dừng xe lại để hắn trèo lên quan sát và chụp ảnh. Hay tìm thấy những cửa hàng, siêu thị trên đường thì hắn cũng không do dự kêu tổ đội thăm dò, lục soát và chất những thứ dùng được lên xe. Cuốn sổ nhỏ đến bây giờ đã được hắn ghi rất nhiều nội dung vào trong như ở vị trí này có đàn quái vật nấm đầu người rất đông, rồi chỗ kia có đám cây quả lạ có thể thu hoạch nhưng bị một đàn quái bao vây, rồi một loạt cửa hàng, siêu thị ở khu phố ngập nước vẫn còn lành lặn… Từ lúc cả đội quay về thì lượng thông tin hắn thu thập được khá nhiều. Hắn nghĩ cung cấp chỗ thông tin này cho quân đội thì chắc chắn cũng kiếm được một khoản kha khá rồi. Chưa kể trên đường, Trâm sử dụng máy quét 3D vẽ lại bản đồ liên tục mà không bị ngắt quãng như lúc sáng nên quãng đường trở lại này rất giá trị. Dù cho các đoạn đường mà tổ đội đã đi qua khá là vòng vèo, lắt léo, một số chỗ còn rất khó đi, nhưng quan trọng là theo lộ trình này thì sự an toàn của mọi người được đặt lên cao nhất.

Tưởng rằng cứ ổn định như vậy thì tổ đội sẽ không chỉ về đích an toàn mà còn thu thập được nhiều vật phẩm và thông tin, nhưng đang di chuyển trên đường thì biến cố bất ngờ xảy ra. Đó là chiếc xe bán tải chở tổ đội bỗng dưng chết máy khiến mọi người bất đắc dĩ phải dừng lại. Rồi trong khi Hùng và Vinh loay hoay mở nắp ca-pô xem xét và tìm cách sửa thì những người khác thành lập một tầng bảo vệ nhiều lớp vây quanh chiếc xe.

Như thường lệ, con Lu có độ linh hoạt cao nhất nhóm thì trấn giữ vòng ngoài cùng. Tiếp theo là Tân, rồi Huyền Linh. Sau đó là Thương, An Nhiên và Trâm ở những vòng trong. Trước khi đi đến đoạn đường này, hắn có quan sát qua ống nhòm từ trên cao rồi. Nơi này khá an toàn vì xung quanh không có bao nhiêu đàn quái vật “Nấm đầu người” chiếm giữ. Với cả các công trình xung quanh đổ sập nhiều khiến đám quái vật không có chỗ trú và tầm nhìn của mọi người được tương đối xa. Cho nên, việc tổ đội bất đắc dĩ phải tạm dừng ở đây cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Cẩn thận hơn nữa, trong lúc canh gác Tân còn kêu Trâm điều khiển máy bay flycam đi do thám một vòng xung quanh. Sau khi Trâm xem xét kĩ càng mọi ngóc ngách khả nghi rồi báo lại là an toàn thì tinh thần của mọi người cũng được buông lỏng một chút. Nhưng kể cả như vậy, Tân vẫn đặt sự cảnh giác và tập trung lên hàng đầu. Vì bản thân hắn là đội trưởng trong nhóm nên trách nhiệm bảo vệ an toàn cho từng thành viên là không thể lơ là trong bất cứ giây phút nào. Cho dù, ngay gần con đường nơi tổ đội chiếm đóng lúc này có một khung cảnh rất đẹp nhưng hắn cũng không mấy bận tâm.

Khác với Tân, ở đằng sau hắn một đoạn, Huyền Linh nhìn thấy khung cảnh này liền khó mà dời mắt đi được. Nhất là khi nghe Trâm nói rằng quanh đây rất an toàn thì cô gần như thả hồn vào những hồi ức trong quá khứ. Nơi này cũng chẳng xa lạ gì với Huyền Linh vì trước lúc tận thế xảy ra cô từng đến đây rất nhiều lần.

Nhà thờ Lớn Nội Hà, làm sao cô có thể quên được chứ.

Nhớ đến nó, Huyền Linh cảm giác dường như tiếng nói của nữ hướng dẫn viên du lịch năm nào trở về văng vẳng bên tai cô rằng.

"Chào mừng các bạn đến với Nhà thờ Lớn thành phố Nội Hà. Đây là một trong những danh lam thắng cảnh, địa điểm du lịch nổi tiếng nhất của thủ đô. Công trình với lối thiết kế theo phong cách kiến trúc Gothic trung cổ châu âu ở khoảng thế kỉ XII thời phục hưng này mang đậm trầm tích lịch sử trong mình. Thuở ban đầu, khu đất xây lên Nhà thờ Lớn là nơi Chùa Báo Thiên, một ngôi quốc tự có tiếng thời phong kiến tọa lạc. Nhưng trải qua nhiều thăng trầm lịch sử, ngôi chùa từ thời nhà lý đã bị phá hủy biến thành đất họp chợ của người dân Đại Việt. Sau đó, không bao lâu thì chính quyền giao mảnh đất này cho giáo hội Công giáo xây dựng nhà thờ. Dù chỉ được xây bằng gạch đất nung, nhưng nhà thờ này đã trải qua hàng ba thập kỷ chiến tranh và bom đạn mà vẫn đứng vững".

Khẽ thở dài một hơi, cô nhớ lần đầu mình cùng với nhóm bạn đến đây chơi vui biết bao. Tiếng cười luôn rả rích trên môi, bước vào lễ đường lớn thì tâm hồn của cô cũng mộng mơ như bao thiếu nữ khác là được kết hôn với người mình thích trong khung cảnh lãng mạn đậm chất tôn giáo như trong phim này. Rồi người đàn ông đó đã đến, cũng lại đưa cô trở lại đây một lần nữa. Tưởng rằng đây sẽ là dấu ấn cho hạnh phúc trọn vẹn sau những tháng ngày khủng khiếp cô vừa trải qua. Nhưng cô lại không thể ngờ rằng, thứ tình cảm mà người đàn ông kia dành cho mình chỉ là dối trá. Ẩn dưới lớp vỏ bọc mĩ miều của hắn ta chỉ là những dục vọng chiếm hữu đê hèn. Hắn ta có vợ, nhưng vẫn nói yêu và muốn có con với cô chỉ vì vợ hắn không sinh được con. Chắc hắn ta chẳng bao giờ nghĩ cái ham muốn ích kỉ kia đã khiến cho ước mơ của một người thiếu nữ tan vỡ. Bây giờ, ngẫm lại lúc đó mình từng ước ao được người đàn ông đó trao nhẫn ở đây rồi nghe câu trả lời đồng ý của hắn ta khi cha sứ hỏi, cô cảm thấy thật nực cười.

Tình yêu đẹp đúng là có tồn tại trên thế gian, nhưng tiếc rằng nó lại không dành cho cô.

Nhắm mắt lại, Huyền Linh hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra. Cô cố điều tiết nhịp thở của mình theo lời dạy của Tân để loại bỏ những cảm xúc tiêu cực. Đây là cách hít thở một bài khí công nào đó hắn nói mà cô không nhớ tên lúc trước. Trong đầu buông lỏng, chỉ tập trung vào mỗi nhịp thở, quả nhiên cô dần cảm thấy mình khá hơn. Khoảng một phút sau, mở mắt ra, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn hẳn.

Đưa ánh mắt quét tới thân hình hơi gầy, nhưng cân đối và thấp hơn cô nửa cái đầu trước mặt. Cô bỗng cảm thấy ông trời đối với mình cũng không đến nỗi quá tệ. Trong lúc hai mẹ con tuyệt vọng nhất thì người đàn ông này đã đến bên cô. Anh ta thật đơn giản, ít nói và có chút rụt rè ngây ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng lại đáng tin hơn người kia thật nhiều lần. Anh ta giúp người khác chỉ đơn thuần chỉ là trong ý nghĩ muốn vậy, chứ không phải là vì những toan tính khác như những người cô từng gặp. Sau một khoảng thời gian ở chung, cô cảm thấy từ vẻ bề ngoài đến tính cách của anh ấy rất bình thường. Nhưng chính sự bình thường, đơn giản đấy lại làm nên điều đặc biệt mà theo cô là nó rất cuốn hút. Nếu tận thế không xảy ra và mọi chuyện vẫn không đổi thì có lẽ cả đời cô chưa chắc đã chạm mặt anh ấy một lần.

“Nếu trước kia người đầu tiên mà mình gặp là anh ấy thì lúc đó liệu mình có thích anh ấy không nhỉ…”. Huyền Linh nhíu mày phân vân tự hỏi. Ngẫm nghĩ một chút về bản thân mình vào thời điểm đó, cô tự đưa ra được câu trả lời. Chỉ là đáp án này cô không thích chút nào vì nó là từ “không”, hay chính xác hơn là “không đúng lúc”. Đang chán nản với câu trả lời, chợt trong đầu cô lóe lên ý nghĩ khác.

“Nhưng chả phải anh ấy đã cứu mình đúng lúc đấy thôi. Gặp nhau chỉ cần vậy, sớm hay muộn thì có được gì… Từ bây giờ, mình phải đặt niềm tin vào anh ấy mới được. Niềm tin trọn vẹn…” Tự nhủ thầm như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy một khúc mắc mà bản thân chôn sâu trong đáy lòng được giải tỏa.

Trước kia, Huyền Linh là người từng trải qua nhiều tổn thương như vậy, làm sao cô có thể dễ dàng tin người khác được cơ chứ. Dù cho biểu hiện của Tân dưới cái nhìn của Huyền Linh là rất tốt, nhưng sâu trong thâm tâm cô vẫn tồn tại một ý nghĩ. “Chắc anh ta giúp mình cũng như bao gã đàn ông khác là muốn thân thể của mình thôi”. Thế cho nên, lúc mới gặp cô mới biểu hiện ra ngượng ngùng giống như một thiếu phụ mới lấy chồng để khơi dậy dục vọng chiếm hữu của hắn. Tuy cô không được thông minh lắm, nhưng cô biết trong thời điểm khi ấy thì rất ít người sẽ chấp nhận rước lấy phiền toái giúp hai mẹ con mà không cần gì. Vì con mình, cô sẵn sàng hi sinh thân thể thì cũng đâu có sao.

Chỉ là tiếp xúc với Tân càng lâu thì ý nghĩ tiêu cực kia của Huyền Linh ngày càng yếu bớt. Đến hôm nay cô mới nhận ra trên cõi đời này vẫn còn người đàn ông mà mình có thể tin tưởng triệt để được. Giải khai được khúc mắc trong lòng cô bỗng thấy tâm linh của mình nhẹ nhàng hơn hẳn. Nhìn Tân đến thẫn thờ cả người, trong lòng Huyền Linh bất giác nảy ra một ý nghĩ.

“Mình sẽ lặng lẽ đi bên cạnh anh ấy mãi mãi. Chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi…”

Tân đang chăm chú quan sát hai hướng nơi đầu và cuối con đường và những vị trí có khả năng lớn xảy ra dị biến. Bỗng hắn cảm giác thấy giống như có người nhìn mình chằm chằm ở đằng sau. Theo phản xạ, hắn quay đầu lại thì phát hiện người kia là Huyền Linh. Mặc dù Huyền Linh đội mũ bảo hiểm trùm kín đầu, nhưng từ trong ánh mắt hắn vẫn cảm nhận được cô ấy giống như có điều khó nói. Với EQ thấp, hắn lập tức loại bỏ vấn đề liên quan đến tình cảm. Tiến lại gần, hắn quan tâm cất tiếng hỏi:

- Em buồn đi vệ sinh hử? – Hỏi xong hắn nhìn ngó xung quanh một chút. Rồi không đợi Huyền Linh lên tiếng đáp lời, hắn nói tiếp:

- Anh thấy cái nhà thờ này được đấy, có vẻ kín đáo và an toàn em cứ vào trong giải quyết đi.

Nghe hắn nói tâm trạng lãng mạn của Huyền Linh lập tức tụt xuống không phanh. Người đâu lại thẳng thừng thực tế thế chứ. Khẽ lắc đầu, cô dịu giọng đáp:

- Không! Em không có nhu cầu.

- Thế được! Em cứ chú ý bên này để anh lại gần chỗ Hùng và Vinh xem cái xe thế nào rồi. – Gật đầu với Huyền Linh. Nói dứt câu xong hắn đi tới chỗ đầu xe bán tải rồi bắt đầu hỏi han vấn đề.

- Tình hình thế nào rồi Hùng?

Đang hì hục loay hoay phần đầu máy, Hùng ngẩng đầu lên nhìn Tân đáp:

- Xe chết máy do tắc bộ lọc nhiên liệu anh ạ. Em đang xử lý, vấn đề này khá mất thời gian.

- Được! Để anh phụ với chú. Cần làm gì cứ bảo anh. – Nói xong, Tân xắn tay áo lên vào cuộc với hai chàng trai.

-…

Nhìn theo bóng lưng của Tân, Huyền Linh chỉ có thể im lặng mà không biết nói gì cho phải. Ngoái lại nhìn Nhà thờ Lớn cô khó mà tin được một nơi đẹp như vậy mà hắn lại nảy sinh ý tưởng vào đó đi vệ sinh chứ.

Không bị tàn phá bởi trận động đất kinh khủng, dưới nền trời u ám, xám xịt buổi chiều, nhà thờ cổ kính bây giờ hiện ra đẹp như một lâu đài trúng lời nguyền trong truyện cổ tích. Không biết từ lúc nào mà lớp vôi bên ngoài đã bị phủ rêu phong nham nhở, dây thường xuân và các loại dây leo lạ leo lên trùm lên khắp nơi, gần như bọc kín toàn bộ nhà thờ lại. Ở gian chính sảnh, những vị trí như cây thánh giá trên nóc nhà, đồng hồ, tượng vị thánh, hay vòng tròn lấy ánh sáng thì dây leo đều nở ra những bông hoa rất đẹp mắt. Đủ các loại hoa màu sắc rực rỡ, nhưng trong đó Huyền Linh chỉ nhận ra được đúng một loại là hoa thường xuân. Những bông hoa màu tím dạng loa này cô đã thấy rất nhiều ở bụi rào nhà mình hồi nhỏ nên khó có thể quên được. Hai tháp chuông bên cạnh tuy không có hoa nở trang trí, nhưng những dây leo quấn ở đây có kích thước lớn khủng khiếp. Chúng phải to ngang với cánh tay người trưởng thành, quấn xoắn ốc bó chặt hai tòa tháp lại khiến người xem có cảm giác áp bách, giống như nhà thờ đang oằn mình chống lại lực lượng siêu nhiên vậy. Nhất là các cổng vòm của nhà thờ đều xổ ra dây leo từ bên trong, nở hoa đan xen với một vài dấu ấn thập tự còn lộ rõ càng làm khung cảnh trở nên mộng ảo. Đặc biệt nhất là cổng chính của nhà thờ, bị dây leo quấn chằng chịt, nhưng vẫn hé mở ra một chút không gian để gợi sự tò mò và cuốn hút Huyền Linh vào khám phá.

Có lẽ thấy nhà thờ đẹp quá, giống hệt những câu truyện cổ tích mà mẹ mình kể nên An Nhiên không nhịn được cất tiếng hỏi Tân:

- Chú Tân! Chú Tân ơi! Con và chị Thương vào trong nhà thờ kia một lát nhé!

Nghe An Nhiên nói, Tân ngẩng đầu lên thì thấy con bé tỏ ra hết sức háo hức muốn đi khám phá. Ở bên cạnh, Thương tuy không lên tiếng nhưng vẻ mặt trông chờ đã nói lên mong muốn của em bây giờ. Nhà thờ này tuy hắn chưa vào xem kĩ, nhưng lúc nãy Trâm có điều khiển máy bay đảo xung quanh và thông qua ô kính vỡ cổng vòm nhìn vào trong rồi. Cô ấy nói rằng nơi đó chỉ có dây leo thôi chứ không có gì nguy hiểm cả. Giờ quanh đây cũng không có mối nguy hiểm nào, để hai cô bé vào đó chơi cũng không phải là không được nên Tân gật đầu đồng ý:

- Được! – Nói xong nhớ ra điều gì đó, hắn lên tiếng tiếp:

- Hai đứa gọi Huyền Linh đi cùng nhé!

Kết thúc câu nói, hắn liền vùi đầu vào phụ giúp Hùng và Vinh sửa cái ô tô cho nhanh xong việc.

Thế là, trong khi Trâm chăm chú quanh sát màn hình mà máy bay flycam quay được, con Lu cảnh giác đi tuần xung quanh và nhóm chàng trai sửa máy thì Huyền Linh dẫn hai cô bé chậm rãi lại gần Nhà thờ Lớn. Nghe hắn nói để mình dẫn hai cô bé đi chơi Huyền Linh mừng thầm trong lòng. “Cuối cùng thì anh ấy cũng có chút lãng mạn rồi…” Nghĩ như vậy, cô bất giác hé miệng cười. Nếu Huyền Linh mà biết, thực chất Tân kêu cô đi cùng hai bé gái là muốn cả ba vào đó mà có nhu cầu thì tiện thể giải quyết luôn thì không biết cô sẽ cảm thấy thế nào.

Ba người vừa bước đến gần quảng trường nhỏ trước cửa nhà thờ thì An Nhiên liền chạy tới ngắt lấy một bông hoa màu hồng nở rực rỡ to bằng bàn tay, mọc bên cạnh hàng rào rồi reo lên:

- Chị Thương nhìn xem, bông hoa này đẹp chưa kìa. – Nói xong, con bé kéo kính mũ bảo hiểm lên rồi đưa bông hoa lên mũi ngửi.

- Thơm quá! Mẹ biết đây là hoa gì không? – An Nhiên reo lên rồi giơ bông háo hức hỏi mẹ.

Huyền Linh nhìn bông hoa trong tay con mình cau mày nghĩ. Một lát sau cô lên tiếng đáp:

- Mẹ nghĩ đây là hoa tầm xuân!

Cô cũng không chắc lắm về câu trả lời của mình, vì bông hoa này lớn hơn kích cỡ hoa tầm xuân bình thường rất nhiều. Màu sắc cũng rực rỡ hơn và đặc biệt là thân cây cùng với lá mọc lên loại hoa này hơi khác so với trí nhớ của cô. Nhìn lại hàng rào quây quanh quảng trường nhỏ, cô thấy nó đã bị những dây tầm xuân này quấn kín mít, len lỏi khắp nơi, xà cả xuống đất mà leo lên bức tượng đức mẹ bằng đồng. Tận thế mới xảy ra không bao lâu mà nơi này đã mang đậm dấu tích năm tháng giống như trải qua rất nhiều thập kỉ vậy. Huyền Linh khẽ ngắt lấy một bông hoa tầm xuân rồi đưa lên mũi ngửi, rồi cô đẩy nhanh bước chân theo con mình và Thương đi gần tới cửa nhà thờ.

Hai cô bé có vẻ rất vui thích khi khám phá chỗ này. Nhìn con mình tung tăng vui đùa với Thương cô cảm giác lòng mình có chút đau xót. Trước kia, vì tình cảm tổn thương, cô rất ít đưa An Nhiên ra bên ngoài chơi mà lúc nào cũng giam mình trong căn biệt thự trống vắng. Ngày ngày cô gặm nhấm nỗi buồn mà đâu biết rằng những điều đó vốn chẳng là gì cả. Lúc nào cũng cố tỏ ra vui vẻ với An Nhiên, nhưng thực chất cô chưa bao giờ khiến con bé vui cả. Giờ mọi chuyện đã hết, tận thế không chỉ mang đến chết chóc, đau thương mà còn mang đến cho cô một khởi đầu mới. “Từ giờ trở đi mình sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện quá khứ nữa…”. Nhủ thầm như vậy, đôi mắt lúc nào cũng toát lên vẻ trầm buồn của Huyền Linh dần ánh lên tia sức sống.

Đi đến sát cổng chính, An Nhiên và Thương rụt rè ló đầu nhòm vào trong mà không dám bước vào ngay. Toàn bộ nhà thờ này bị dây leo bao phủ cả trong lẫn ngoài nên khung cảnh trong nhà khá tối khiến hai cô bé sợ. Thương thì còn đỡ vì em có thể nhìn được trong bóng tối. Nhưng lại gần, nhìn những dây leo vặn xoắn như những con rắn khổng lồ em cũng cảm thấy rờn rợn. Hơi sợ trước khung cảnh, nhưng như vậy lại càng khiến hai cô bé cảm thấy kích thích và muốn khám phá nhiều hơn.

Đứng sát sau lưng hai cô bé, Huyền Linh dùng hai tay đẩy thử cho cánh cửa mở lớn hơn nhưng chặt quá không được. Cắn răng, cô phát động năng lực biến làn da cánh tay phải thành giáp xương rồi vận sức.

- Phựt… Phựt… Phựt…

- Kéttt…

Dưới lực tác động mạnh mẽ của Huyền Linh thì mớ dây leo quấn quanh cửa không chịu được mà bắt đầu bị đứt gãy. Thế là cô thành công mở rộng được cánh cửa ra để ánh sáng bên ngoài hắt vào. Đưa mắt, cô quét một vòng bên trong. Dưới ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào thì tầm nhìn của cô không được xa lắm. Mà gian cung thánh chính sảnh này khá dài, phải hơn khoảng sáu chục mét mới tới điểm cuối. Dù mới nhìn lướt qua thôi, nhưng cô cũng hình dung được đại khái khung cảnh bên trong.

Đó là dây leo ở khắp nơi, phát triển mạnh mẽ một cách đáng sợ. Cô không rõ bọn chúng mọc từ dưới nền nhà lên hay từ bên ngoài đâm qua các ô cửa vòm tràn vào nữa. Các sợi dây leo phủ kín bốn bức tường xung quanh, trùm lên đống ghế ngồi, leo lên các cây cột rồi kết thúc trên trần nhà tạo thành một lớp che phủ cực dày. Cô nhớ rằng trước kia mài vòm bên trong nhà thờ phải cao đến gần ba chục mét. Thế mà giờ cô ước lượng trần nhà thấp chỉ còn hơn chục mét. Điều này cho thấy lượng dây leo đan xen quấn trên mái vòm là vô cùng nhiều.

Đẩy nốt cánh cửa còn lại mở ra để ánh sáng chiếu vào nhiều hơn rồi Huyền Linh cùng với An Nhiên và Thương chậm rãi từng bước đi vào trong. Khác với tưởng tượng của cô là dưới nền nhà ẩm ướt thế này thì trong nhà phải sặc mùi nấm mốc. Vừa bước chân vào trong là cô lập tức ngửi thấy mùi thơm nồng của những bông hoa lạ lan tỏa khắp nơi. Hương thơm rất mạnh, át đi tất cả những thứ mùi khác có bên trong. Và ở bên trong cũng không quá tối như cô lúc nhìn từ bên ngoài vào. Ở trên tường, các ô cửa vòm đã làm rất tốt nhiệm vụ là để các tia sáng hắt vào dù gần như bị dây leo bịt kín. Một số ô kính màu còn sót lại đã tán sắc ánh sáng thành nhiều màu khác nhau khiến khung cảnh u ám trở nên có chút gì đó mộng ảo. Loáng thoáng trên những ô kính đó, cô nhìn thấy dấu tích bức tranh các thánh của Công giáo càng khiến khung cảnh mang cảm giác thần bí.

Vào bên trong nhà An Nhiên cũng không còn hiếu động như lúc bên ngoài nữa mà nắm lấy tay Thương ngơ ngác nhìn cảnh vật. Thương tuy không có biểu hiện gì nhiều ra mặt, nhưng nội tâm em cũng đang chấn động khi chứng kiến khung cảnh ngoài sức tưởng tượng này. Cả ba cứ như thế từng bước một đi sâu hơn vào trong, hướng đến chỗ lễ đường lớn cuối nhà thờ.

- Bộp…

Đang đi bỗng Huyền Linh đá phải cái gì đó dưới chân nên cô dừng lại cúi xuống xem xét. Đây là một chiếc ba lô nhỏ, loại dành cho trẻ con bị bung khóa tràn ra khá nhiều bánh kẹo. Ngồi xuống, cô cầm vài túi kẹo lên xem thử thì thấy chỗ này đã bị mục do ẩm ướt quá mức. Thấy kẹo không còn dùng được thì Huyền Linh không để ý đến cái ba lô nhỏ nữa mà đảo mắt nhìn xung quanh. Chợt cô phát hiện ở các hàng ghế ngồi hai bên lễ đường có rất nhiều rác rưởi và đồ vật do người khác để lại. Trong đống đồ linh tinh đó có không ít những cái ba lô rách rưới với bên trong chất đầy vật dụng cá nhân như quần áo, các dụng cụ linh tinh. Thậm chí một số chỗ còn có vũ khí lạnh như dao, vũ khí tự chế. Phát hiện ra điều này làm cô cảm thấy khó hiểu. Trước kia, nhà thờ này có nhóm người dừng chân trú tạm cũng không phải là điều gì lạ. Nhưng tại sao khi rời đi họ lại lãng phí bỏ lại nhiều thứ hữu dụng vậy. Số đồ hộp, đồ khô rơi vãi lung tung không phải là hiếm, giờ để ý cô mới thấy nó nhiều. Đang cau mày tự hỏi, bỗng Huyền Linh nghe thấy tiếng An Nhiên gọi đằng xa:

- Mẹ ơi! Mẹ tới đây xem chỗ này có quả gì lạ chưa!

-------OoO-------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.