(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Linh lập tức cử người đến Ngự Hồ Thành. Do tình thế cấp bách, họ thậm chí đã sử dụng vài chiếc trực thăng để mốc meo trong Liên minh.
Hơn nữa, kể từ sau khi bùng phát dịch virus zombie, trực thăng cũng hiếm khi bị hư hỏng. Nhưng do thiếu nhân viên bảo trì, cộng với nhiều quy trình bảo dưỡng tiêu tốn quá nhiều tài nguyên, tính thực dụng lại không cao bằng các phương tiện thông thường.
Vì vậy, Liên minh chỉ giữ lại một vài chiếc, bình thường cũng rất ít khi sử dụng đến.
Không ngờ, lần này nó lại phát huy tác dụng.
“Đội trưởng!” Lâm Huân thấy vài người đi ra từ hành lang, vui mừng nói: “Thật tốt là mọi người không sao.”
“Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe Mục Vũ kể, nhưng giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện lắm.”
Cố Trì đáp: “Chuyện này tôi sẽ nói rõ với toàn đội sau, trước tiên chúng ta hãy đưa Diệp Vô Hàn về Tổng bộ.”
Anh nghiêng người, nhường chỗ cho người đàn ông phía sau đang bị dây leo trói chặt.
Mấy người cầm súng bên cạnh lập tức tiến lên, còng tay Diệp Vô Hàn lại.
Trì Anh vẫn còn chút lo lắng.
“Hay là để tôi trông chừng anh ta nhé, năng lực của anh ta vẫn chưa dùng hết đâu.”
Nếu Diệp Vô Hàn có ý định giở trò thì sẽ không ổn.
Diệp Vô Hàn đang định tranh thủ lúc Trì Anh không có ở đây tìm cách chạy trốn: “…”
Cố Trì gật đầu: “Được.”
“Vậy hôm nay có lẽ cậu sẽ phải cùng chúng tôi trở về Tổng bộ.” Người đàn ông cầm súng ở bên nói.
Trì Anh hướng ánh mắt nhìn về phía Cố Trì.
Thấy anh chỉ cười cười: “Em đi trước đi, tôi sẽ sớm trở lại.”
Trì Anh mím môi, bước đến trước mặt nhẹ nhàng kéo áo anh.
“Anh ra đây với tôi một lát.”
Cố Trì theo lời, đi đến chỗ khác cùng cô.
Trì Anh từ trong không gian lôi ra một lọ thuốc, đưa cho anh: “Đây chính là thuốc có thể kháng virus zombie, xung quanh đây chắc còn nhiều người bị nhiễm.”
Cố Trì im lặng nhận lấy.
“Còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi anh.”
“Em nói đi.”
“Nếu tôi đưa thuốc cho giáo sư Vu, liệu ông ấy có hỏi tôi nguồn gốc không?” Trì Anh có chút lo lắng: “Đừng nói là ông ấy sẽ nghi ngờ tôi, rồi nhốt tôi lại trong phòng biệt giam nhé?”
Cố Trì bật cười: “Ông ấy tất nhiên sẽ hỏi, nhưng giáo sư Vu là người biết điều, ông ấy sẽ chỉ cảm ơn em mà thôi. Hơn nữa, em cũng không cần phải kể hết sự thật, những chuyện liên quan đến an nguy của bản thân thì em phải ích kỷ một chút.”
Cố Trì nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của Trì Anh: “Nhưng nếu em sợ thì tôi có thể giúp em chuyển đến tay ông ấy.”
“Vậy anh sẽ giải thích thế nào với ông ấy?”
“Cứ nói là tôi nhặt được.”
Trì Anh: “…”
“Còn em, cùng với Vân Linh, mọi thứ trên người em, bao gồm cả không gian, đều có thể giải thích là do dị năng. Em không cần phải lo lắng quá nhiều.”
Trì Anh ngẩng đầu lên.
Sao lại có cảm giác như anh đã sớm biết rằng không gian mà cô nhắc tới không phải là dị năng?
“Anh biết tôi đang nói dối sao?” Cô cúi đầu, hỏi nhỏ.
“Em nghĩ sao?” Cố Trì nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.
“… Vậy thôi, tôi không cần anh giúp chuyển giao thuốc nữa. Để tôi trở về ngay, Liên minh càng nhận được thuốc kháng zombie sớm, thì càng có thể phân tích thành phần nhanh hơn.”
Cố Trì không phản đối, chỉ đáp: “Cũng được. Vậy tôi sẽ thông báo trước với giáo sư Vu, để ông ấy báo cáo với Liên minh. Nhưng em yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của em đâu.”
“Vậy thì tốt.”
“Đi về thôi, mọi người còn đang chờ chúng ta.”
“Được.”
Sau khi cứu hết những người sống sót trong căn cứ thí nghiệm, người của Tổng bộ đã hoàn toàn phong tỏa căn cứ, cho đến một tháng sau mới vào để tìm kiếm lại.
Bởi vì bây giờ xông vào căn cứ để tiêu diệt thủ lĩnh, Tổng bộ sẽ có nguy cơ tổn thất rất cao.
Nhưng nếu thời gian được lùi lại một tháng, đám thủ lĩnh zombie không có thiết bị chặn sóng trên đầu sẽ tự tàn sát lẫn nhau trong quãng thời gian này, cho đến khi không còn ai sống sót.
“Đội trưởng, vậy dị năng của anh…” Lục Vân Phi cẩn thận hỏi thăm.
“Ừm, có lẽ đã hỏng rồi.” Cố Trì hạ mắt, không phản ứng gì nữa.
Trì Anh liếc mắt nhìn anh, khi nghe hai chữ “Hỏng rồi” thốt lên, cô không tài nào diễn tả nổi cảm giác hụt hẫng khó tả trong lòng.
“Việc đó, tôi có thể giúp đỡ.” Vân Linh ngồi bên cạnh yếu ớt lên tiếng: “Linh tuyền của tôi…”
Trì Anh chợt giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía cô ấy.
Vân Linh ngay lập tức hiểu ý, cô lập tức sửa miệng: “À, đó là dị năng của tôi.”
“Tôi có thể giúp anh ta phục hồi.”
“Có thật không?” Ánh mắt của Lục Vân Phi sáng lên: “Đội trưởng, Vân Linh nói có thể giúp anh phục hồi!”
Cố Trì ngẩng mắt: “Cảm ơn, vậy thì làm phiền cô rồi.”
Vân Linh cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Cô luôn cảm thấy chuyện này xảy ra một phần do lỗi của bản thân, nên khi được giúp đỡ khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều.
“Vậy tôi sẽ ở lại đây với các anh một lúc, chắc chắn ngoài kia cũng còn rất nhiều người cần tôi.”
“Chỉ huy Cố.” Đội trưởng phụ trách vụ án đi tới: “Chúng tôi cần phải đưa Diệp Vô Hàn và Nhậm Lệ trở về Tổng bộ để tạm giam và thẩm vấn ngay bây giờ. Những thành viên khác ở lại đây, vẫn cần các anh giúp dẫn dắt.”
“Rõ.”
Cố Trì nhìn Trì Anh một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: “Chúng tôi sẽ về sau một thời gian.”
“Ừm.”
“Nếu có chuyện gì thì em cứ báo cáo cho tôi bằng thiết bị liên lạc.” Anh cẩn thận dặn dò.
“Được.”
“Nếu…”
“Được rồi đội trưởng, đâu phải sinh ly tử biệt.” Lục Vân Phi vô tình phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: “Đây cũng đâu phải lần đầu Trì Anh về Tổng bộ.”
Vừa dứt lời, Lục Vân Phi nhận được đồng thời ánh mắt không mấy thiện cảm từ Cố Trì và Trì Anh.
Lục Vân Phi: “…”
Sao vậy, anh ta đã nói sai điều gì sao?
Cố Trì mím môi.
“Vậy thì hẹn gặp lại sau.”
“Tạm biệt.”
Trì Anh vẫy tay chào anh, rồi quay lưng đi theo vị tiểu đội trưởng.
Từ trong căn cứ thí nghiệm, có không ít các dị năng giả cấp bốn sống sót, thậm chí còn một vài người bị nhiễm virus nhưng chưa biến dị thành thủ lĩnh cấp năm.
Cố Trì cho họ uống thuốc mà Trì Anh đưa anh, phần còn lại cơ bản là giao cho Vân Linh phụ trách.
“Nhưng mà Tống Thi, cô ấy khi nào…” Mục Vũ thở dài.
Tống Thi trước khi mất tích vẫn luôn ở cùng mọi người, rốt cuộc là bị zombie cắn từ bao giờ? Chẳng lẽ là sau khi bị bọn chúng bắt cóc vào đêm hôm đó rồi mới nhiễm virus?
Mục Vũ trăn trở không thôi.
Bọn chúng mà có gan lớn như vậy sao, dám đến trại nghỉ của họ bắt người vào giữa đêm? Nhưng nếu không phải bọn chúng, thì chẳng còn nguyên nhân nào khác hợp lý để giải thích cho việc Tống Thi mất tích cả? Chẳng lẽ tự cô ta bỏ đi…
“Không biết.” Lâm Huân nói xong, im lặng một lúc lâu.
Lục Vân Phi nhớ đến biểu hiện của Tống Thi vào đêm trước khi mất tích, với tính cách của cô ta tự dưng hôm ấy lại ít nói một cách lạ thường.
Lục Vân Phi mím môi, có lẽ lúc đó Tống Thi đã bị nhiễm virus rồi, nhưng cô ta chọn cách che giấu.
Cả anh và Tống Thi đều là những người đầu tiên gia nhập đội ngũ, thời gian chung sống dài, mặc dù biết cô ta không ngây thơ như vẻ bề ngoài, nhưng cũng coi cô là bạn.
Lục Vân Phi thở dài, quyết định không nhắc đến chủ đề này nữa.
Cũng từng là đồng đội kề vai sát cánh, thôi thì để lại cho cô ta chút thể diện cuối cùng vậy.
Hai ngày sau.
Tất cả những người bị thương trong căn cứ thí nghiệm đã được chữa trị xong, Cố Trì cũng tranh thủ thời gian này báo cáo toàn bộ những gì đã chứng kiến kể từ khi đến Ngự Hồ Thành cho Tổng bộ.
Ngoài mấy người Cố Trì ra, hầu hết các dị năng giả khác đều không còn thấy xe của họ đâu. Dường như Nhậm Lệ sợ rằng những dị năng giả đến sau sẽ phát hiện ra manh mối gì đó, nên đã tiêu hủy hết.
Vì vậy, Cố Trì dẫn theo Mục Vũ và những người khác bắt đầu lên đường về Tổng bộ, một số dị năng giả, trừ một vài người bị thương nặng, đã được trực thăng đưa về trước, những người còn lại thì chờ Tổng bộ phái người đến đón.
…
Lục Vân Phi lái xe, luôn cảm thấy những ngày gần đây Cố Trì đặc biệt ít nói. Mặc dù bình thường anh cũng rất kiệm lời, nhưng không đến nỗi câm như hến giống bây giờ, chỉ chăm chú nhìn cái máy liên lạc cũ rích, đờ đẫn hệt người mất hồn.
“Đội trưởng, cậu cầm cái máy liên lạc làm gì vậy?”
“Chờ người liên lạc.” Cố Trì chán nản đáp.
“Vài ngày trước không phải Tổng bộ đã hỏi hết tất cả mọi chuyện rồi sao?”
“Không phải chờ bọn họ.”
“Vậy thì chờ ai?”
Cố Trì nhìn chằm chằm vào cái máy liên lạc trong tay một lúc lâu, hàng lông mày dần nhíu lại.
Rõ ràng anh đã dặn rằng nếu có việc gì thì hãy liên lạc ngay với anh.
Chẳng lẽ mọi thứ ở Tổng bộ diễn ra thuận lợi đến vậy sao?
Tút, tút…
Tay Cố Trì bỗng run lên, lập tức nghe máy.
Sau đó mới nhìn vào cái máy liên lạc, thấy dòng chữ “Vu Tùng” lù lù xuất hiện, anh cúi đầu xuống: “… Giáo sư Vu, có chuyện gì không?”
“Cố Trì, là tôi.” Một giọng nói rất ngọt ngào từ máy liên lạc truyền đến.
Cố Trì bất giác sững người.
“Cố Trì?” Một lúc lâu không nghe thấy âm thanh phản hồi, Trì Anh không nhịn được bèn lên tiếng.
“… Có đây.”
Ở đầu bên kia, Trì Anh tiếp tục kể: “Tôi đã giao thuốc cho giáo sư Vu rồi, ban đầu ông ấy muốn nói với anh cái gì đó. Nhưng ông ấy lại gấp gáp đi làm thí nghiệm…”
Cố Trì không nhịn được liền bật cười.
Cố Trì có thể hình dung ra được dáng vẻ giáo sư Vu sốt ruột thế nào khi ông ấy nhận được chai thuốc ấy.
“Uhm, thế thì tốt.”
“Vậy tôi cúp máy nhé?”
Cố Trì mím môi, trong lòng dù không muốn, nhưng vẫn miễn cưỡng đáp một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng.
Lục Vân Phi thấy sắc mặt anh càng tệ hơn, thầm thở dài.
Khác với thời gian khi còn ở Ngự Hồ Thành, ngày đêm đi lại vội vã, lần này suốt dọc đường toàn đội khá thoải mái, không phải gấp rút hành động, vì vậy lượt về phải mất tận mười một ngày.
Sáng ngày thứ mười hai, họ cuối cùng cũng bước vào cổng Tổng bộ.
“Chỉ huy Cố.” Người chào đón họ ở cổng căn cứ tiến lên.
Cố Trì “Chào” một tiếng, xã giao một hai câu lấy lệ, không thèm đem đồ trong xe ra, liền giơ chân chuẩn bị bước vào trong.
Mục đích chính không phải là nghỉ ngơi, mà là anh khẩn trương muốn nhìn thấy bóng dáng của người mà mười mấy ngày nay chưa được gặp.
“Chỉ huy Cố, chỉ huy tối cao bảo tôi đưa cậu qua đó, cần cậu xác nhận một số thông tin ở Ngự Hồ Thành.”
Cố Trì dừng bước, gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi đi ngay đây.”
…
Chỉ huy tối cao của Tổng bộ, đã thông qua nhiều tài liệu trình bày, hiểu khá rõ tình hình ở Ngự Hồ Thành. Do đó gọi Cố Trì lên chỉ để hỏi một số vấn đề chi tiết, từ đầu đến cuối anh ước tính không mất đến nửa giờ.
Từ văn phòng bước ra, Cố Trì còn chưa kịp thở lấy sức, đã thấy từ xa có một người mặc đồng phục bộ phận thẩm vấn đứng ở cửa.
Mắt anh bất giác mở to, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Quả nhiên, người mặc đồng phục thấy anh vừa bước ra, lập tức mở miệng nói: “Chỉ huy Cố, bộ phận thẩm vấn muốn xác nhận một số việc với cậu, còn có một số vấn đề liên quan đến Tôn Thời và Nhậm Lệ cũng cần cậu giúp đỡ.”
Cố Trì liếc nhìn người đàn ông kia, cố gắng giữ bình tĩnh: “Được, làm phiền dẫn đường.”
Lần này có vẻ như nửa giờ mà anh áng chừng sẽ không thể giải quyết xong khối lượng công việc hôm nay. Ngoài Trì Anh ra thì anh là người duy nhất nắm bắt rõ toàn bộ diễn biến, so với những người chưa từng tham gia vào các vụ án của Liên minh, vị chỉ huy dày dặn kinh nghiệm này tất nhiên là sự lựa chọn tốt nhất cho sự nhờ vả.
Mãi đến gần tối, Cố Trì mới xong xuôi và miễn cưỡng được thả ra.
Người phụ trách bộ phận thẩm vấn nhìn đống tài liệu trong tay đã dày lên, mỉm cười tiễn anh ra ngoài.
Cố Trì: “…”
Vừa bước ra, Cố Trì lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận không còn ai tìm mình nữa, liền nhanh chóng rời khỏi.
Cho đến khi trở về hành lang nơi phòng của mình, anh vẫn thuận lợi không gặp bất kỳ “Kẻ làm phiền” nào.
Cố Trì cúi đầu nhìn một cái, bước nhanh về phía phòng của mình.
Dù sao cũng phải thay quần áo rồi mới đi tìm Trì Anh.
“Tiểu Cố!”
Toàn thân Cố Trì khựng lại, ngẩng đầu lên, mới phát hiện ở ngay đối diện, trong bóng tối bên cạnh tường là bóng dáng của Vu Tùng.
“… Giáo sư Vu.”
“Ha ha ha, sao cậu lại không chú ý đến tôi vậy?” Giáo sư Vu nhìn anh với khuôn mặt rạng rỡ.
Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, ông thật sự lo lắng rằng Cố Trì sẽ gặp bất trắc.
“Vừa nãy chắc do tôi mải suy nghĩ, nên không chú ý thấy ông. Ông tìm tôi có việc gì không?”
“Ha ha ha, cũng không phải việc gì quan trọng, chỉ là tôi muốn đến nói chuyện với cậu một chút.”
Nói chuyện…
Cố Trì hít một hơi.
Bây giờ quả thực anh đang rất muốn nói chuyện, nhưng không phải ông ta mà là một người khác.
“… Mời vào.” Anh mím môi, cuối cùng không nói gì, nhắm mắt cố gắng kiềm chế cảm giác nôn nao trong người.
…
“Về lọ thuốc mà Trì Anh gửi đến, trong mười mấy ngày qua tôi đã làm một số thí nghiệm phân tích.” Giáo sư Vu biểu hiện nghiêm túc: “Nó thực sự có khả năng kháng virus zombie. Hơn nữa, hiện tại chưa phát hiện bất kỳ tác dụng phụ nào.”
Cố Trì thở phào nhẹ nhõm, anh hỏi: “Vậy Trì Anh thì sao, Tổng bộ nói thế nào?”
“Tổng bộ bọn họ còn có thể nói gì? Nếu lọ thuốc này được công nhận, tức là nó mang ý nghĩa vô cùng lớn lao cho Liên minh và cả nhân loại.” Giáo sư Vu hai tay đan vào nhau, tiếp tục nói: “Tôi đã báo cáo theo như Trì Anh kể, lọ thuốc đột nhiên xuất hiện trong không gian dị năng của cô ấy, chỉ là nguồn gốc từ đâu mà có thì thật sự có chút đáng nghi…”
Cố Trì nhíu mày.
“Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, Tổng bộ chỉ yêu cầu quan sát thêm, phần còn lại thì đều được đối đãi theo tiêu chuẩn cao nhất.”
Nghe vậy, Cố Trì mới thả lỏng cơ mặt.
Vậy thì tốt.
“À đúng rồi, không biết cậu có nghe nói về…”
“Về gì?”
“Trong tháng qua, Tổng bộ nhận được khá nhiều liên lạc từ các khu vực an toàn, mục đích đều rất giống nhau, nói rằng bọn họ đến tìm một cô gái.” Giáo sư Vu mỉm cười nói: “Tên là Trì Anh.”
Cố Trì im lặng một lúc.
“Bọn họ nói rằng, trên ba bao bì hàng hóa mà đội tiếp tế gửi đến đã phát hiện cái tên này. Tổng bộ cũng đã cử người điều tra, kết quả lại phát hiện những hàng hóa đó không phải là hàng cung cấp từ Liên minh.”
“Tên giống hệt với cô bé Trì Anh trong đội của cậu.”
“Chắc có lẽ chỉ là trùng tên mà thôi.” Cố Trì lạnh nhạt đáp.
“Hừ.” Giáo sư Vu thở hắt một hơi: “Tôi có làm gì đâu mà cậu cần phải nói dối tôi chứ?”
Cố Trì im lặng.
“Được rồi, được rồi, tôi không hỏi cậu nữa. Thấy cậu bảo vệ đội viên bằng mọi giá như vậy, tôi tin cậu sẽ biết tự lượng sức mình.” Giáo sư Vu vẫy tay.
“Ông còn việc gì nữa không?” Cố Trì lại mím môi.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ.
Nói thêm một chút nữa, khéo cô ấy sẽ lên giường đi ngủ mất.
Giáo sư Vu trợn trừng hai mắt.
Thằng nhóc này, đang đuổi ông ta đi sao?
“Không còn việc gì nữa!” Ông tức giận đứng dậy, bước nhanh về phía cửa.
“Để tôi tiễn ông.” Cố Trì cũng nhanh chóng đứng dậy.
Sắc mặt của giáo sư Vu đen như nhọ nồi.
Ông ta nắm chặt tay nắm cửa, dứt khoát vặn mạnh định bước ra ngoài.
Cố Trì im lặng theo sau, nhưng bỗng nhận ra Giáo sư Vu dừng bước.
Chỉ thấy Giáo sư Vu ngạc nhiên nói: “Thời tiết lạnh thế này, sao cô lại đứng ở ngoài cửa?”
“… Tôi tìm Cố Trì.”
Cố Trì ngẩng mắt, ánh sáng trong căn phòng chiếu đến bóng dáng của Trì Anh đang đứng ở ngoài cửa.
Cô có chút ngượng ngùng, dường như nhận ra Cố Trì đang nhìn mình, liền lén lút ngẩng mắt xác nhận.
Giáo sư Vu lẩm bẩm một câu kỳ quái.
“Thì hai cô cậu cứ nói chuyện, tôi về trước.”
Giáo sư Vu vừa quay đầu lại, chuẩn bị nói với Cố Trì một câu, nhưng lại thấy thằng nhóc vừa rồi mới trưng ra bộ mặt lạnh nhạt chán nản vài phút trước, bỗng nhiên thay đổi 180 độ thành người khác.
Cố Trì một tay tựa vào khung cửa, cúi đầu quan sát Trì Anh, đôi mắt vốn lạnh lùng sâu thẳm, lúc này lại ngập tràn niềm hạnh phúc.
Giáo sư Vu chợt hiểu tại sao hôm nay anh lại hành động kỳ lạ như vậy.
Ông gõ cây gậy xuống mặt đất phát ra những âm thanh “Lộp cộp”, sau đó tựa vào gậy rồi quay người rời đi.
Hừ, thằng nhóc này, rốt cuộc cũng biết yêu rồi.
…
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ có nhiều phân cảnh tình cảm hơn đó nha.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");