Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Chương 48




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi đổi thuốc chữa thương và băng bó từ trong cửa hàng, Trì Anh đưa cho Cố Trì, rồi lùi lại vài bước ngồi ở góc tường đối diện, cố gắng trưng ra dáng vẻ trông thật bình tĩnh.

Cố Trì tự bôi thuốc, sau đó nhìn cô nhắc nhở: “Em phải cẩn thận…”

“Vâng!” 

Cố Trì: “…”

Nhận ra phản ứng của mình có hơi thái quá, Trì Anh bất giác nuốt nước bọt: “Cẩn thận… Cái gì?”

“Bọn chúng có thể sẽ đưa em đến cái nơi gọi là phòng thí nghiệm rút dị năng, muộn nhất cũng không quá hôm nay đâu.”

“Nhưng tại sao? Rút dị năng có liên quan gì đến việc biến thành thủ lĩnh không?”

“Uhm, có khả năng cao, nếu không thì bọn chúng sẽ không liều lĩnh sử dụng những thiết bị đó. Âm thanh của những máy móc kêu rất to.” Cố Trì ngẩng đầu lên thì chạm vào vết thương ở cổ, anh đưa tay nhẹ nhàng sờ vào.

Trì Anh vẫn chưa hiểu rõ về cái máy có thể rút dị năng mà anh nói.

“Tôi nghĩ mình có thể thoát khỏi bọn chúng. Nếu cần thì tôi sẽ phá hủy cái máy đó cũng được.” 

Cố Trì lắc đầu.

“Điều này khó lắm, bọn chúng rất cẩn thận. Tối qua tôi đã quan sát, vỏ máy làm từ một chất liệu đặc biệt, cho dù có xảy ra vụ nổ lớn cũng khó mà làm nó chập.” 

“Trừ khi phá hủy từ bên trong, nếu không thì gần như không có khả năng này.” 

“Vậy à…” Trì Anh có chút tiếc nuối.

“Nhưng… Phá hủy từ bên trong là như thế nào vậy?” 

“Do thao tác sai, hoặc hệ thống bên trong gặp sự cố dẫn đến hư hỏng.” 

Trì Anh gật đầu. 

“Vậy những kẻ đã chế tạo ra những thiết bị đó là ai, anh có manh mối gì không?” 

Cố Trì im lặng một lúc lâu mới tiết lộ: “Trước đây có một vị giáo sư già trong Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại của Tổng bộ, tên là Nhậm Lệ. Nếu nói, giáo sư Vu là người có uy quyền nhất trong Viện Nghiên cứu Zombie… Thì vị giáo sư Nhậm này cũng có địa vị tương đương trong Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại.” 

“Trước đây là như vậy.” Anh bổ sung.

“Bây giờ không còn nữa à?” 

Cố Trì híp mắt.

“Cách đây nửa năm, vị giáo sư Nhậm vì một đề xuất nghiên cứu bị Tổng bộ từ chối, ông ta đã tức giận rời khỏi Liên minh Nhân loại. Tôi cũng biết một chút về vụ đó.” 

“Ông ta đã đề xuất rằng, nếu muốn nâng cao cấp độ năng lực của các dị năng giả, thì cần phải sử dụng số lượng lớn dị năng giả làm mẫu thí nghiệm để tiến hành nghiên cứu…”

“Mẫu thí nghiệm, ý ông ta là sao?” 

“Là tiến hành thí nghiệm trên cơ thể các dị năng giả đã được ghi vào thông tin của Tổng bộ.” 

Trì Anh sững sờ.

“Dù đề xuất của giáo sư Nhậm cuối cùng đã bị Tổng bộ từ chối, nhưng ông ta vẫn không từ bỏ kế hoạch của mình, lén lút phái người bắt cóc không ít dị năng giả bên ngoài Liên minh. Sau đó, ông ta đã trình bày kết quả thí nghiệm của mình cho Tổng bộ, với nội dung cực kỳ gây sốc.”

Cố Trì hít một hơi, nói với giọng nghiêm túc: “Trong phần lý thuyết được ông ta đề xuất, ông ta đã nhắc đến việc thông qua việc trích xuất năng lực của các dị năng giả làm thức ăn, để bổ sung cho những dị năng giả có thiên phú cao hơn, từ đó nhanh chóng nâng cao cấp độ năng lực của những dị năng giả được bổ sung.”

“Cái máy xuất hiện ở đây mà tôi từng nói đã bị Tổng bộ vứt bỏ, cũng chính là sản phẩm do Nhậm Lệ phát minh. Chính vì vậy, khi thấy cái máy đó hôm qua, tôi mới sực nhớ đến ông ta.”

Câu nói của anh cứ vang đi vang lại trong đầu Trì Anh, cô cảm thấy chuyện này dường như có chút kỳ lạ.

“Nhưng mà, trong quá trình này không phải cũng sẽ hao tổn năng lực sao? Hơn nữa, mất đi nhiều dị năng giả chỉ để tạo ra một dị năng giả cấp cao hơn, không phải sẽ bị lỗ hơn à?”

“Lẽ ra là như vậy. Nhưng thực ra, một dị năng giả cấp sáu hoặc cao hơn, giá trị sử dụng của họ vượt xa hàng chục, thậm chí hàng trăm các dị năng giả cấp năm.” 

“Cấp độ năng lực càng cao, độ chính xác khi sử dụng năng lực càng không phải là thứ mà dị năng giả cấp thấp có thể so sánh được. Vì vậy Tổng bộ mới coi trọng tôi và Diệp Vô Hàn, những dị năng giả từng đột phá lên cấp sáu.”

“Thì ra là như vậy…”

“Chắc em cũng đã gặp Diệp Vô Hàn rồi, anh ta có năng lực cấp chín, đây là cấp độ cao nhất hiện nay của Liên minh.”

Trì Anh gật đầu.

“Nhưng anh ta không mạnh bằng tôi, nếu tôi và anh ta đánh nhau trực diện, anh ta sẽ không có cơ hội thắng tôi được đâu.” 

Cố Trì cười nhẹ, nói: “Hình như tôi chưa bao giờ có nhận thức rõ ràng về sức mạnh của em.”

Trì Anh không nói gì.

Sức mạnh của cô… Không biết có thể khiến cái máy chết tiệt đó bị hỏng từ bên trong hay không.

“À đúng rồi, Lục Vân Phi bây giờ chắc đã gọi điện cho Tổng bộ rồi.” 

Cố Trì lắc đầu: “Nếu người canh gác ở đây thực sự là Nhậm Lệ, thì có lẽ cho dù Tổng bộ cử nhiều người đến cũng chẳng có ích.”

“Dù sao, hàng trăm thủ lĩnh zombie xuất hiện tại nơi này, tương đương với hàng trăm dị năng giả cấp sáu.”

“Hơn nữa, bọn chúng có thể không bị bài xích khi ở lại, chắc chắn là Nhậm giáo sư đã làm gì đó.” 

Trì Anh suy đoán: “Như cái thiết bị chắn sóng ở trên đầu “Tống Thi” phải không?”

“Ừ. Nếu thiết bị dò tìm của chúng ta không thể phát hiện được sự hiện diện của bọn chúng, thì có lẽ các thủ lĩnh zombie sẽ không nhận ra mối đe dọa từ nhau. Bọn chúng có thể sống yên ổn, có lẽ chính là lý do này.” 

Cố Trì thở dài.

“Thông tin mà tôi hiện có chỉ có bấy nhiêu đây mà thôi.”

“Nếu tình hình không ổn, em hãy tìm cách rời khỏi đây. Người của Tổng bộ chắc chắn sẽ đến trong vài ngày tới.” 

“Vậy còn anh thì sao?”

Cố Trì không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Chỉ có em mới đủ sức mạnh để đối phó với hàng trăm tên thủ lĩnh zombie đó. Trì Anh, người của Tổng bộ cần em dẫn lối.” 

“Trì Anh, em có thể rời khỏi đây.”

Vào tối ngày thứ hai.

Phòng giam yên tĩnh bỗng có một bóng dáng bước vào.

Trì Anh ngẩng đầu nhìn, thấy người đến là Tôn Thời.

“Ôi.” Tôn Thời thấy Cố Trì vẫn bình an vô sự, có chút ngạc nhiên: “Quả nhiên là người được giáo sư coi trọng, đã hai ngày trôi qua mà cậu vẫn không có dấu hiệu biến dị thành zombie sao.”

Cố Trì chỉ liếc mắt, lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Thôi, mau đưa hai người này đến phòng thí nghiệm.” Tôn Thời nói với mấy người đứng sau.

Trì Anh bị còng tay, đi theo sau Cố Trì, bọn chúng đưa hai người đến phòng thí nghiệm.

Cô ngẩng đầu quét mắt một lượt toàn bộ phòng thí nghiệm, lòng không khỏi thắt lại.

“Trì Anh, em có thể rời khỏi đây.” Lời nói của Cố Trì trong phòng giam dường như vẫn vang vọng bên tai.

Cô vốn nghĩ rằng, nếu tạm thời thoát ra khỏi đây, cung cấp thêm thông tin cho Liên minh Nhân loại có lẽ là cách tốt nhất.

Nhưng khi thấy hàng dài những người nằm trên giường thí nghiệm, bị trói chặt tay chân, cùng với số lượng lớn con người đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu sự sống, bị nhốt trong các bình hóa học, đột nhiên cô lại không còn ý định rời đi.

Lúc này, từ vị trí trung tâm ở phía trước của phòng thí nghiệm, một giọng nói khàn khàn, đầy thâm trầm vang lên.

“Chỉ huy Cố, đã lâu không gặp.” Một người đàn ông tóc bạc ngồi trên xe lăn được người ta đẩy ra từ trong bóng tối, hai tay chắp lại để trước người, dáng vẻ kiêu ngạo.

Cố Trì ngẩng mắt, lạnh lùng đáp: “Quả nhiên là ông, giáo sư Nhậm Lệ.”

“Ha ha ha, thực ra ban đầu tôi định để cậu thay thế vị trí của Diệp Vô Hàn.” Nhậm Lệ híp mắt cười.

“Nhưng tôi nghĩ, với tính cách cứng nhắc của cậu, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý.” 

“Nhưng tôi nhớ rằng, trong những lá phiếu bác bỏ đề nghị nghiên cứu của tôi trong Liên minh, chắc chắn có cả phiếu của cậu. Dựa vào lý do này, tôi không thể yên tâm để cậu làm trợ thủ của mình.” 

“Tôi rất vui vì đã bác bỏ đề nghị của ông, và cũng rất tiếc vì tôi đã không đề xuất với Liên minh để xử lý ông khi ông sử dụng dị năng giả làm thí nghiệm.” 

Nhậm Lệ vung tay, những người đứng bên cạnh liền đẩy ông ta lại gần Cố Trì hơn.

“Cậu đương nhiên có thể hối hận. Nhưng cậu cứ yên tâm đi, cậu sẽ sớm trở thành đứa con tự hào nhất của tôi mà thôi.”

Cố Trì đột ngột ngẩng mắt.

“Ông đã làm gì với các dị năng giả?”

Nhậm Lệ gõ gõ vào đầu gối của mình, chậm rãi nói: “Đây là thành tựu mà tôi đã nghiên cứu trong nhiều năm qua. Dị năng giả giống như zombie, bên trong cơ thể có những cái bình chứa năng lượng, gần như không thể thấy trong não người. Mấy kẻ cầm đầu được gọi là thủ lĩnh zombie, bởi vì tinh hạch của chúng, tức là “Bình chứa”, khác với zombie cấp thấp.”

“Tôi tình cờ phát hiện ra rằng, lõi của tinh hạch thủ lĩnh zombie có sự tương đồng với cái bình chứa năng lượng của dị năng giả…”

“Tôi đã thực hiện thí nghiệm trong suốt một năm, cuối cùng tôi cũng tìm ra cách chế tạo ra thủ lĩnh.”

Cố Trì mím môi.

“Năng lực của các dị năng giả có sự bài xích tự nhiên với virus zombie, đó là lý do tại sao một số dị năng giả khi nhiễm virus zombie nhưng lại không xảy ra trường hợp biến dị. Vì vậy, để cho chúng trở thành thủ lĩnh, trước tiên phải lấy cạn năng lượng trong “Bình chứa”, sau đó tiêm virus zombie vào.” Nhậm Lệ hưng phấn cười toe toét.

“Ông tạo ra một đám quái vật thì có lợi gì cho ông chứ?”

Nhậm Lệ nghe vậy, “Hừ” lạnh một tiếng.

“Ngày mà Vu Tùng đưa ra lý thuyết tiến hóa của zombie cũng là ngày tôi bị Liên minh trục xuất. Còn thành quả mà tôi đã hết sức nghiên cứu, lại bị các người vứt bỏ như rác rưởi. Tại sao Vu Tùng có thể đứng ở vị trí cao mà được người ta tôn trọng, trong khi tôi chỉ có thể ẩn náu ở đây, bị người đời phỉ báng!”

“Năng lực của cậu là cái tôi từng thấy tốt nhất ở nhiều dị năng giả. “Bình chứa” trong đầu cậu cũng nhất định hoàn hảo nhất.” Nhậm Lệ bình tĩnh lại, đột nhiên gật gật đầu hài lòng: “Cậu sẽ là đứa con hoàn hảo nhất của tôi.”

Hoàn hảo nhất…

Trì Anh lúc này mới nhận ra. Có phải lý do Cố Trì cuối cùng trở thành kẻ phản diện (Zombie) hoàn hảo trong cuốn sách chính là đây?

Nhậm Lệ tiếp tục: “Có cậu tham gia, chắc chắn sẽ dễ dàng thâm nhập vào Tổng bộ hơn cả tên Trương Bân thất bại đó.”

Cố Trì nén giọng: “Trương Bân cũng là nạn nhân của ông sao?”

Nhậm Lệ như thể vừa nghe một câu chuyện cười, vui vẻ tự mãn: “Cậu nghĩ rằng trên đời này có bao nhiêu thủ lĩnh tiến hóa tự nhiên cơ chứ?”

“Không chỉ có Trương Bân, mà hầu hết các thủ lĩnh mà các người gặp đều là những đứa con của tôi. Tôi đã nghĩ chúng có thể hoàn toàn công phá các khu an toàn của nhân loại… Thật đáng tiếc, các người phản ứng nhanh hơn tôi tưởng, chỉ trong hai tháng đã phát minh ra thiết bị thăm dò.”

Giọng ông ta đột ngột trở nên nghiêm nghị.

“Nếu không có những rắc rối này, cậu nghĩ rằng Liên minh Nhân loại có thể sống yên ổn đến bây giờ sao? Hai vị chỉ huy cấp cao xuất sắc nhất của Tổng bộ, một là cậu, hai là Diệp Vô Hàn, đều đã rơi vào tay tôi, tôi muốn xem bọn họ sẽ làm gì khi không còn những chiến tướng mà bọn họ tự hào!”

“Ông định giở trò gì?”

“Tôi không còn sống được nhiều năm nữa, nhưng nếu tôi biết tận dụng tốt khoảng thời gian còn lại, việc hủy diệt cả nền văn minh Nhân loại chẳng phải là điều gì khó khăn.”

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.