(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm khuya, Tống Thi điên cuồng dùng tay chà xát lên vùng da bị trầy, dù nơi đó đã lành lặn như ban đầu.
Chỉ là một vết xước thôi mà, thậm chí còn không chảy máu!
Nhìn xem… Chẳng còn chút dấu vết nào, chắc chắn cô sẽ không sao.
Mặc dù bề ngoài vết thương trông có vẻ bình thường, nhưng cô biết rõ rằng phần não của mình đang nóng lên.
Rõ ràng đây là dấu hiệu đã nhiễm virus zombie…
Người đó đã nói, chỉ cần cô suy nghĩ kỹ càng, sẽ có cách giúp cô chữa khỏi virus này. Nhưng mà…
“Tống Thi, cô sao vậy?” Mục Vũ dụi mắt, từ trong chăn ló đầu ra.
Tống Thi chỉ ngồi thẳng đơ, không đáp lại.
Giờ đây cô khao khát tìm kiếm sự an ủi từ một người, nhưng chắc chắn không phải là Mục Vũ.
Cô bất ngờ đứng dậy, khiến Mục Vũ bên cạnh giật mình, ngay cả Trì Anh, người vốn không mấy để ý đến cô, cũng không nhịn được mà liếc nhìn.
“Muộn thế này rồi, cô định đi đâu vậy?”
Tống Thi vẫn không trả lời, dứt khoát đi thẳng ra ngoài.
“Gì vậy chứ, sao tự nhiên lại không thèm nói chuyện với tôi nữa.” Mục Vũ phàn nàn với giọng điệu đầy khó chịu.
Trì Anh ngáp dài.
Thái độ dửng dưng của cô ta, cô sớm đã quen.
…
Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Cố Trì bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài lều.
Anh mở mắt.
Chẳng lẽ là Trì Anh?
Lần trước, chính Trì Anh cũng đã đến tìm anh vào nửa đêm.
Lục Vân Phi và Lâm Huân đã ngủ say, nên anh không dám lên tiếng, vội vàng mặc xong quần áo rồi bước ra ngoài.
“Anh Cố…”
Thấy người đến là Tống Thi, Cố Trì không thể giải thích nổi nỗi thất vọng nhất thời trong lòng.
“Anh Cố, tôi có thể nói chuyện với anh được không?”
Cố Trì hơi ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu.
Dù anh không biết Tống Thi định nói gì, nhưng vẫn đi theo cô ta tới một nơi cách chỗ họ nghỉ ngơi khoảng năm mươi mét mới dừng lại.
“Không phải cô bảo trong người không khỏe ư? Sao cô vẫn ra ngoài muộn như vậy?” Cố Trì hỏi.
“Tôi chỉ là thấy hơi đau đầu một chút thôi.” Tống Thi cắn môi: “Anh Cố, sau khi zombie bị tiêu diệt hết, anh có kế hoạch gì không?”
“Cô hỏi tôi?” Cố Trì lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, nhưng sau khi xử lý xong vụ zombie, chắc sẽ cần một khoảng thời gian rất dài để khôi phục lại như bình thường, chắc chắn sẽ không rảnh rỗi đâu.”
“Thời gian dài như vậy, anh không nghĩ đến chuyện cá nhân sao?” Giống như cô sợ bị anh nhìn thấu tâm tư, cô ta vội vàng bổ sung một câu: “Chỉ là vì anh không nhắc đến chuyện này, nên tôi có chút tò mò mà thôi.”
Cố Trì nhíu mày, không hiểu tại sao Tống Thi lại tìm anh vào giữa đêm khuya để hỏi chuyện vớ vẩn như vậy.
“Chuyện đó để sau đi.”
Tống Thi không cam lòng nắm chặt tay.
“Cô còn chuyện gì muốn nói với tôi nữa không?”
“Không… Không, hết rồi.”
“Uhm, nếu trong người không khỏe thì cô nên trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Cố Trì vừa nói vừa chuẩn bị quay về.
Đột nhiên, anh dừng lại, như thể nhận ra điều gì đó.
Anh quay đầu, dặn dò: “Đúng rồi, sau này cô cứ gọi tôi là “Đội trưởng” đi.”
Tống Thi ngẩn người, không thể tin nổi lời vừa nghe: “Tại sao?”
Cố Trì xoay xoay đầu ngón tay, im lặng một lúc không biết nên giải thích thế nào.
Yêu cầu đột ngột này thực sự khiến cô bất ngờ.
“Cũng không có gì, chỉ là tôi nghe không quen mà thôi.”
“Nghe không quen, vậy sao trước đây anh không nói?” Trong ánh mắt Tống Thi lộ ra chút oán hận.
Cô vốn chưa từng được người đàn ông trước mặt này đáp lại một phần tình cảm, giờ ngay cả cách gọi đặc biệt mà cô dành cho anh cũng bị cấm sao?
“Cô hỏi tại sao…” Cố Trì bỗng dưng ngẩn người.
Đúng vậy, tại sao chứ?
“Xin lỗi, tôi… Không nói rõ được.”
Trước đây Tống Thi luôn gọi anh như thế, tuy nghe có chút kỳ lạ nhưng cũng không cần thiết phải đổi. Nhưng kể từ khi Trì Anh cứ luôn lải nhải bên tai anh hai chữ “Anh Cố”, mỗi lần nghe Tống Thi gọi, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu.
Tống Thi cười nhạt một tiếng, nói: “Chẳng lẽ là vì Trì Anh sao? Vì anh thích cô ấy nên không muốn tôi gọi anh như thế, có phải không?”
Cô không cho rằng Cố Trì có tình cảm gì đặc biệt với Trì Anh, muốn buộc anh từ bỏ ý nghĩ vừa rồi. Cố Trì chỉ nhìn vào khả năng của Trì Anh mà thôi, điều này cô đã sớm biết.
Cố Trì nhất thời ngẩn người, theo phản xạ muốn phản khác. Nhưng khi anh vừa mở miệng, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Bởi vì… Anh thích cô ấy?
Cố Trì đứng im tại chỗ một lúc, cảm nhận rõ toàn thân đang nóng lên.
Tống Thi chờ mãi không nhận được câu trả lời.
Sau một lúc lâu, giọng điệu rất nghiêm túc của anh vang lên, như một lời khẳng định chắc nịch.
“Đúng vậy.”
…
Trong lều cách hai người khoảng năm mươi mét.
Trì Anh có thính giác cực kỳ nhạy bén, im lặng co ro trong chăn. Đôi mắt vốn đang nhắm giờ đây mở thao láo, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Cô hình như… Đã nghe được một chuyện cực kỳ quan trọng.
Ngày hôm sau, họ tìm thấy thêm nhiều thi thể nghi ngờ là của các dị năng giả mất tích, nhưng cuộc điều tra vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.
Cố Trì ban đầu từng nghĩ mọi chuyện sẽ liên quan đến thủ lĩnh zombie, nhưng bây giờ anh cũng đã phủ nhận ý nghĩ đó.
Trước hết, những vết đỏ trên da của các dị năng giả không phải là dấu hiệu nhiễm virus zombie.
Hơn nữa, trong ba ngày họ ở đây, gần như không thấy mấy zombie lảng vảng, thỉnh thoảng có vài con nằm trên đất chưa chết hẳn, chỉ cần bắn một phát là xong. Những dị năng giả cấp bốn, thậm chí cấp năm bị chúng vây khốn là bất khả thi.
Điều làm anh cảm thấy kỳ lạ nhất là, với số lượng xác chết nằm la liệt trên mặt đất, ai là người đã g.iế.t ch.ế.t chúng?
Trong những ngày qua, anh đã kiểm tra nhiều vết thương trên xác zombie, tìm hiểu nguyên nhân cái chết của chúng, nhưng kết quả lại khiến anh bất ngờ.
Từ những cái xác đó, anh phát hiện ra năm loại dị năng khác nhau. Và nhìn vào cách sử dụng dị năng cũng như phong cách chiến đấu, không giống như do nhiều dị năng giả khác nhau gây ra, mà giống như một người thực hiện.
Cứ như thể có một người sở hữu năng lực nổi trội và đa dị năng tương tự như Trì Anh…
Nhưng Cố Trì khẳng định chắc chắn rằng thủ phạm đứng đằng sau vụ này không liên quan đến Trì Anh. Thứ nhất, về mặt thời gian hoàn toàn không hợp lý, Trì Anh trong vài tháng qua đều đi cùng toàn đội, không thể có thời gian chạy đến Ngự Hồ Thành. Thứ hai, vết thương trên xác zombie không nhiều, tuy có thể cảm nhận được dị năng của kẻ đó rất mạnh, nhưng lại không phung phí như Trì Anh.
Cố Trì lặng lẽ suy luận.
Hmm, cô ấy giết zombie luôn chém cả đầu.
Còn bên Trì Anh, tâm trí lại có phần bất an.
Kể từ tối qua nghe thấy đoạn hội thoại đó, cô mãi không thể ngủ được, giờ đây lòng dạ hỗn loạn vô cùng.
Cố Trì nói rằng anh thích…
Gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, toàn bộ năng lực phong bế tức thì bị thu lại, suýt chút nữa khiến cô ngã xuống.
Trì Anh bám chặt vào cửa sổ bên ngoài tòa nhà văn phòng, ước gì có thể tìm một cái hố mà chui vào.
Bọn họ không thể nói chuyện cách xa một chút được ư! Tại sao bọn họ lại để cô nghe thấy cơ chứ!
【Thực ra… Khoảng cách đó người bình thường hoàn toàn không nghe thấy.】
Trì Anh không thèm để ý đến lời của hệ thống, chỉ biết ủ rũ.
Hệ thống lặng lẽ lắc đầu.
Quả nhiên, tình yêu của con người chỉ khiến mọi việc rối ren. Ký chủ của nó giờ đây chẳng còn tâm trí nào để làm việc nữa!
【Ký chủ cũng không cần quá để tâm về chuyện này đâu, cùng lắm thì anh ta thổ lộ, ngài từ chối là được mà.】
Trì Anh mím môi, vô thức tưởng tượng đến cảnh Cố Trì đứng trước mặt cô tỏ tình…
Cả người khẽ run rẩy, cô cảm thấy đầu mũi cay cay, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả, vừa ngượng ngùng nhưng lại vừa khiến cô phấn khích.
Trì Anh che mặt lại, lần đầu tiên trải qua cảm giác ngượng ngùng thật khó chịu.
Cứu cô với, thà để cô ngất đi còn hơn phải đối mặt với sự thật này!
Hệ thống nhạy cảm nhận được sự bất thường của Trì Anh.
【Sao ngài lại phản ứng mạnh mẽ thế?】
Trì Anh uể oải lật người ngồi trên bệ cửa sổ ngoài trời, tùy tiện nói: “Phản ứng này của tôi chẳng phải là rất bình thường sao?”
Hệ thống cẩn thận thắc mắc:【Nhưng mà, nếu người nói những lời đó hôm qua là Lục Vân Phi, ngài sẽ nghĩ như nào?】
Trì Anh nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi trả lời: Có chút ngượng ngùng?
【Chỉ có chút ngượng ngùng thôi sao? Nhưng trạng thái hiện tại của ngài chẳng giống như chỉ có chút…】
Trì Anh ngẩn người, có vẻ như nếu người hôm qua không phải là Cố Trì, phản ứng của cô thật sự sẽ khác.
Cô ngẩng đầu, hồi tưởng lại những kiến thức mà hệ thống từng truyền thụ cho mình.
Sau một lúc suy nghĩ, Trì Anh kinh ngạc kêu lên: “Có phải vì tôi cũng thích anh ấy không!”
Bởi vì đối mặt với người mình thích, cho nên phản ứng mới khác biệt so với những người khác, phải không?
Hệ thống hít một hơi, điên cuồng ngắt lời:【Không không không không!】
Nó chán nản an ủi:【… Ngài cũng không cần phải cực đoan như vậy!】
Nếu biết sớm như vậy thì đã không nói nhiều.
Bản thân hệ thống cũng không hiểu rõ về tình cảm của con người, lỡ như ký chủ của nó không có cảm giác gì đặc biệt với Cố Trì, vậy chẳng phải mọi thứ sẽ rối tung rối mù lên ư?
Trì Anh sờ sờ khuôn mặt vẫn còn nóng, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh khỏi đầu.
Trước tiên là hoàn thành nhiệm vụ, còn mấy thứ khác… Để sau hẵng nghĩ.
…
Khi trở lại khu trại vào ban đêm để tìm ra những manh mối đã phát hiện trong ngày, Cố Trì nhạy bén nhận ra điều bất thường.
Anh phát hiện ra rằng hôm nay Trì Anh cư xử rất kỳ lạ.
Mỗi khi anh chạm phải ánh mắt của cô, cô đều hoảng hốt vội vàng quay đi.
Thậm chí vào buổi tối, trong lúc ăn cơm, Trì Anh cứ đứng bên chiếc bàn tròn nhỏ, lề mề không ngồi xuống.
Nhưng ngay khi anh vừa ngồi, ngẩng đầu nhìn cô, Trì Anh bỗng nhiên đỏ mặt, vội vàng tránh đi, ngồi ở góc đối diện xa nhất, lặng lẽ cầm bát lên, che gần hết khuôn mặt.
Cố Trì: “…”
Cảm thấy Trì Anh cố tình giữ khoảng cách, anh khẽ mím môi, cúi đầu ăn cơm.
Mới hôm qua anh vừa giác ngộ được tình cảm của mình dành cho cô, còn chưa kịp tiến hành bước đầu tiên, mà đã thất bại toàn tập rồi.
Hơn nữa, anh hoàn toàn không hiểu lý do nào khiến cô phải né tránh anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");