Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Chương 41




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trì Anh là người cuối cùng đến địa điểm hẹn.

Vì chỉ có mỗi cô là người sở hữu khả năng leo trèo qua tường mà không tốn chút sức lực nào, nên Cố Trì để cô phụ trách điều tra từ trên cao.

Do đó, cô mới chậm trễ quay trở lại.

“Cô có phát hiện gì khả nghi không?” Cố Trì hỏi cô.

“Chỉ là có âm thanh hơi lạ, ngoài ra tôi không phát hiện có gì khác.”

“Âm thanh nào?” Cố Trì vội hỏi.

“Nghe như tiếng máy móc vang rền, nhưng cũng giống như tiếng gió rít. Tuy nhiên, nó chỉ vang lên khá nhỏ, rất khó để phân biệt hướng phát ra âm thanh.” 

Cô nhíu mày trả lời.

Dù thính giác của Trì Anh vô cùng nhạy bén, nhưng âm thanh đó liên tục đứt quãng, hơn nữa cơn gió rít ở trên cao gây nhiễu, gần như không thể nghe rõ được.

“Hừm, có lẽ là tiếng gió rít mà thôi.” Mục Vũ thở dài.

Trên cao gió lớn, chắc không có gì đặc biệt.

Cô nhìn vào thiết bị dò tìm trên cổ tay, nói: “Tôi cũng không phát hiện được tung tích của thủ lĩnh zombie, chẳng lẽ những dị năng giả này đều biến mất không dấu vết sao?”

Cố Trì rơi vào trầm tư.

“Chúng ta cứ trở về trước đã.”

Ngày hôm sau, họ tiếp tục làm nhiệm vụ như hôm qua, tìm kiếm manh mối giữa đám xác chết ngổn ngang trong thành phố.

Nhưng hôm nay, họ không phải hoàn toàn đi về tay trắng.

Cố Trì bước ra từ một bãi đậu xe bị bỏ hoang, nhìn vào lớp xác chết ở trên cùng, đột nhiên anh cảm thấy có điều bất thường. Anh chậm rãi đi vòng quanh đống xác xung quanh, quan sát kỹ một hồi, sau đó nheo mắt lại, bất chợt anh nhận ra một điểm khác thường.

Cố Trì lấy từ trong ba lô các thiết bị bảo hộ, nhanh chóng mặc vào để bảo vệ phần cẳng chân, rồi bước đi trên con đường toàn xác chết la liệt dẫn đến vị trí trung tâm.

Anh dừng lại trước một thi thể với làn da có màu sắc khác biệt. Thi thể này nằm úp, bị chôn vùi giữa đống xác chết khác, nhưng phần cổ lộ ra lại rất trắng trẻo và sạch sẽ.

Cố Trì cúi xuống, dứt khoát lật thi thể đó lên.

Dung mạo của nạn nhân cuối cùng cũng lộ diện rõ trước mắt anh.

Làn da trắng, nhưng không phải là màu da tự nhiên mà là sắc trắng nhợt nhạt sau khi chết.

Trên thân thể xuất hiện các dấu vết hoại tử, nhưng không phải là màu xám xanh như đống xác zombie.

Sắc mặt của Cố Trì trở nên nghiêm trọng.

Đây là một con người, và e rằng chính là một trong những dị năng giả đã biến mất.

Anh kiểm tra kỹ lại thi thể này một lần nữa, phát hiện ngoài những vết bầm ra, còn có vài dấu ấn tròn nhỏ, tập trung chủ yếu ở sau gáy, thái dương và cổ…

Trang phục mặc trên người dường như khá mỏng, không phù hợp so với thời tiết lạnh giá của hiện tại, ngoài ra không có điểm gì đặc biệt.

Cố Trì nhíu mày, ngay lập tức lấy thiết bị liên lạc ra, thông báo phát hiện này cho các thành viên khác và ra lệnh tạm thời chuyển hướng điều tra, tìm kiếm những trường hợp tương tự.

Ở phía bên kia, Tống Thi lén lút rời khỏi tầm mắt của Lục Vân Phi, quay lại góc hẻm mà cô đã ghi nhớ từ hôm qua.

Cô ta áp sát tường, cố gắng tránh những đống xác bề bộn gây buồn nôn dưới chân.

Cuối cùng đến góc hẻm, nhìn thấy tòa cao ốc chẳng khác biệt so với những nơi khác, cảm giác kỳ vọng trong lòng cô lập tức tiêu tan.

Cô cứ nghĩ sẽ phát hiện được điều gì đó…

Vù vù.

Đột nhiên toàn thân Tống Thi cứng đờ.

Âm thanh gì vậy?

Cô quay đầu lại.

Có vẻ âm thanh đó phát ra từ phía đối diện.

Tống Thi chần chừ. Vị trí hiện tại của cô cách bên đối diện bởi một con đường, trên đó chất đống xác zombie. Nếu muốn sang phía bên kia, cô phải bước qua con đường này.

Cô cắn môi, quyết định kìm nén cảm giác ghê tởm trong lòng để vượt qua.

Nhìn xuống đôi giày sạch sẽ và cổ chân mảnh mai lộ ra của mình, đối diện với những chồng xác zombie bẩn thỉu, cô không khỏi cảm thấy chán ghét.

Bước chênh vênh qua đám zombie để sang đường, những thi thể cứng ngắc dưới chân khiến Tống Thi rợn tóc gáy.

Cũng may là cô đã vượt qua thành công, Tống Thi thở phào nhẹ nhõm.

Vù vù vù vù…

Tiếng động đó càng lúc càng rõ.

Cô nhíu mày lắng nghe một lúc lâu. Ở bên trái? Hay dường như phát ra từ bên phải?

Nhìn quanh một lượt, cô chỉ thấy các tòa nhà xung quanh trống rỗng và vắng lặng, nhưng không thể xác định được nguồn gốc của âm thanh.

Tống Thi thoáng chút thất vọng.

Có lẽ chỉ là một âm thanh của loại máy móc nào đó đang hoạt động… Chắc là, cũng không có gì kỳ lạ cả.

Nghĩ vậy, cô quyết định quay lại.

Nhưng khi vừa xoay người định rời đi, Tống Thi bỗng nhiên giật mình đứng yên tại chỗ.

Có thứ gì đó đang níu chặt lấy mắt cá chân của cô.

Cô theo phản xạ co mạnh chân, cố gắng hết sức để thoát khỏi lực ghì chặt chân mình.

Nhìn xuống, cô thấy trên mắt cá chân xuất hiện một vết xước nhẹ, gần như không chảy máu.

Cô cúi đầu thật nhanh, tìm kiếm thứ đã cản trở mình…

Không thể nào, không thể nào.

Cô thầm tự nhủ bản thân.

Cô đột nhiên sững người lại, ánh mắt dừng ở thi thể dưới chân, đôi mắt mở to, cơ thể khẽ run lên từng đợt. Cánh tay dài ngoằng của nó vươn ra, ngón tay cong lại thành hình vòng cung, rõ ràng là vừa mới túm lấy thứ gì đó.

Đó là một con zombie chưa chết hẳn.

Giây phút này Tống Thi như thể cái xác mất hồn, cô cứ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Sau đó cô miễn cưỡng nở nụ cười.

Chỉ là trên người cô bị trầy xước một chút thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng nghĩ ngợi nhiều.

Cô dùng dị năng trị liệu bao phủ lên mắt cá chân, vết thương nhẹ kia chỉ trong vài giây đã hoàn toàn biến mất.

Đôi môi cô run rẩy, cố gắng tự nhủ rằng bản thân không bị thương.

“Có còn muốn sống không?”

Một giọng nói khàn khàn đột ngột vang lên, như giọng của người cao tuổi.

Tống Thi lại đột ngột sững người, theo bản năng định quay đầu tìm kiếm.

“Ha ha ha, tôi khuyên cô tốt nhất đừng quay đầu lại…”

“Anh… Anh là ai?”

Hoàng hôn buông xuống, Cố Trì cùng mọi người chuẩn bị trở về điểm tập hợp.

“Tống Thi?” Lục Vân Phi không thấy bóng dáng cô xuất hiện, bèn quay lại tìm.

“Ở… Ở đây.” Tống Thi bước ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh.

“Sao mà cô đi chậm thế?”

“À, lúc điều tra tôi quên để ý thời gian, xin lỗi nhé.”

Lục Vân Phi khoát tay.

“Chúng ta mau đi nhanh thôi, đừng để mọi người đợi lâu.”

Cùng lúc đó, tại một góc phố ở Ngự Hồ Thành.

“Giáo sư, sao đột nhiên lại thay đổi ý định?” Người đàn ông đứng cạnh chiếc xe lăn, khom lưng hỏi.

Kế hoạch ban đầu của họ là bắt nữ dị năng giả kia về.

“Cậu có thấy không?” Giọng nói trầm khàn khàn vang lên, phảng phất dấu hiệu tuổi tác: “Phản ứng đầu tiên của cô ta khi bị thương bởi zombie là… Cô ta cố gắng giấu diếm vết thương. Loại người như cô ta lúc nào cũng chỉ coi bản thân là quan trọng nhất, nên sẽ không bao giờ ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta.”

Huống hồ, cô ta còn là thành viên trong đội của vị chỉ huy cao cấp đó.

Tối đến, khi trở lại trong xe, họ cùng nhau xem xét lại những manh mối đã tìm được ngày hôm nay.

Ngoài thi thể con người mà Cố Trì phát hiện, Mục Vũ và Lục Vân Phi cũng lần lượt tìm thấy những thi thể khác có tình trạng tương tự.

Mức độ phân hủy tuy không giống nhau, nhưng trên da đều xuất hiện mấy đốm tròn đỏ.

“Tống Thi, cô sao thế?” Thấy cô ta hơi run rẩy, Lâm Huân hỏi.

Cố Trì cũng quay sang nhìn.

“Cô thấy trong người không thoải mái chỗ nào à?”

“Có… Có chút không khỏe.”

【Tổng điểm tích lũy vừa đạt hai triệu, phần thưởng cấp cao nhất – Dược phẩm kháng virus đã được mở khóa. Chúc mừng ký chủ.】

Đang chăm chú nghe Cố Trì nói chuyện, Trì Anh thoáng sáng mắt, không giấu được niềm vui bất ngờ.

Điều đó có nghĩa là khi họ trở về lần này, cô có thể giao thuốc cho Viện Nghiên cứu!

“Nếu cảm thấy trong người không khỏe thì cô cứ nghỉ ngơi trước đi.” Cố Trì nói với Tống Thi.

“Ừm…”

———

Tác giả có lời muốn nói:

Thay vì cố tình giấu diếm dù biết điều đó sẽ gây nguy hiểm cho người khác, nếu Tống Thi chịu nói ra bản thân cô ấy bị zombie cắn thì Trì Anh hoàn toàn có khả năng cứu được cô ấy.

Sắp đến trận đấu cuối rồi, tôi sẽ cố gắng viết cốt truyện nhẹ nhàng nhất có thể nhé ~

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.