(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô trở về phòng nghỉ ngơi, nằm ườn trên giường khoảng mười mấy phút, rồi mở giao diện hệ thống lên xem tổng số điểm.
1.890.000 điểm.
“Hí hí hí.” Cô che mặt cười trộm, vui vẻ lăn lộn một vòng.
Thật không uổng công cho sự vất vả của cô trong hai tháng qua!
Suốt quãng thời gian này, cô đã đến không ít lần đến khu an toàn cấp A. Thậm chí, có những lúc toàn đội không đi ngang qua khu cấp A nào, cô còn phải thức dậy nửa đêm, băng qua hàng chục cây số để bí mật tiếp tế vật tư cho các đội viện trợ.
May mắn thay, sự nỗ lực ấy đã có thành quả.
Giờ đây, điểm số vẫn đang từ từ tăng lên mỗi ngày, dù không làm gì nữa thì chẳng bao lâu cũng có thể chạm mốc hai triệu điểm.
【Hì hì hì.】Hệ thống cũng vui vẻ bật cười theo cô.
“Sắp đạt được hai triệu điểm rồi! Chúng ta sắp cứu được thế giới rồi, hệ thống à!”
【Khụ khụ, chưa nhanh đến thế đâu.】Hệ thống cố gắng kìm nén sự phấn khích.
【Dù ngài có giao thuốc cho Viện Nghiên cứu, họ vẫn cần thời gian để kiểm nghiệm thành phần mà.】
Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng hạnh phúc của Trì Anh. Cô cứ nhìn các con số ở bảng điểm trên giao diện hệ thống, cười ngẩn ngơ suốt nửa ngày.
Cốc cốc!
“Trì Anh!”
Giọng nói vang lên, cô đã đoán ngay là Vân Linh đang gõ cửa.
Trì Anh nhanh chóng đứng dậy, mở cửa cho cô ấy.
Thấy cảnh tượng bên ngoài, cô há miệng, nhưng mãi không thốt ra được lời nào.
“Tôi nghe giáo sư Vu nói mọi người chỉ ở đây hai ngày thôi. Vậy nên tôi đã mang cho cô ít cải bắp rồi!”
“... Tôi cảm ơn.” Trì Anh nhìn cây cải bắp khổng lồ không thể nhét vừa qua cửa phòng, bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Chút nữa làm sao để mang nó vào phòng đây?
Rầm.
Tiếng đóng cửa vang lên từ phòng bên cạnh.
Trì Anh ló đầu ra nhìn thử, thấy Cố Trì bước ra từ căn phòng bên, trên tay còn ôm một chiếc bình thủy tinh lớn.
Thấy cây cải bắp khổng lồ, Cố Trì giật mình, suýt làm rơi chiếc bình: “Đây… Đây là cải bắp?”
Vân Linh gật đầu xác nhận.
Cố Trì cũng đơ ra một lúc giống như Trì Anh ban nãy, không khí bỗng im lặng.
…
Cuối cùng, vì không thể nhét cây cải bắp vào trong phòng, Trì Anh đành phải miễn cưỡng tạm đặt nó vào nhà kính của Cố Trì.
“Cô nếm thử xem, chắc là không còn chua nữa rồi.” Cố Trì mở nắp lọ chanh ngâm.
Thấy cây cải bắp cô đem tặng bị đưa vào nhà kính của người khác, Vân Linh hơi bực mình, giờ lại thấy Cố Trì mang lọ chanh vào phòng Trì Anh ngay trước mắt, cô càng cau mày khó chịu.
Cái tên này… Sao mà cứ lăng xăng như vậy chứ!
“Cô có muốn thử không?” Trì Anh vừa ngậm một miếng chanh, vừa đẩy cái lọ về phía Vân Linh.
Vân Linh ngẩng đầu, cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm ở bên kia khi Trì Anh tỏ ra chiều chuộng cô, nên liền nhìn lướt qua biểu cảm của Cố Trì. Quả nhiên đúng như những gì cô nghĩ, anh đang nghiến chặt hai hàm.
“Tôi muốn chứ!” Tâm trạng Vân Linh bỗng chốc thoải mái hẳn lên.
Cố Trì: “…”
Anh kìm nén cảm giác bực bội trong lòng, nghiêm giọng nói: “Chúng ta không thể ở lại Tổng bộ lâu đâu.”
Trì Anh gật đầu.
Hôm qua Cố Trì đã nhắc đến điều này.
“Máy dò tìm thủ lĩnh zombie của giáo sư Vu đã hoàn thành, trong hai ngày tới họ sẽ tiến hành thí nghiệm kiểm tra và điều chỉnh trên người Bạch Thanh. Hiện tại chỉ còn chờ hoàn tất, nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ phải rời đi ngay.”
Trì Anh hỏi: “Họ có nói rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?”
“Tổng bộ cũng chưa điều tra ra được rõ ràng.” Cố Trì lắc đầu, nhớ lại những thông tin đã được thông báo khi trở về, anh khẽ cau mày.
“Ở đoạn giữa khu 23 và 24 phía Bắc, có một nơi gọi là Ngự Hồ Thành, cách đây hơn một tháng đã bắt đầu xuất hiện vài hiện tượng bất thường, lúc đó không mấy ai để ý.”
“Hiện tượng gì?”
“Những dị năng giả đi ngang qua khu vực ấy, dường như đã gặp phải chuyện không may. Sau khi vào trong thì không có ai xuất hiện nữa.”
“Không chỉ các dị năng giả của Liên minh, mà còn một số dị năng giả nổi tiếng khác không thuộc Liên minh, nhưng họ có thực lực xuất chúng… Tất cả đều biến mất một cách khó hiểu.”
Cố Trì đan hai tay lại, tiếp tục kể: “Hiện tại, Liên minh đã có hai mươi ba dị năng giả cấp năm và hai người vừa đột phá cấp sáu mất tích trong quá trình điều tra Ngự Hồ Thành.”
“Số dị năng giả cấp ba, cấp bốn dạo gần đây cũng bị mất tích ngày càng nhiều hơn.”
Trì Anh hơi hé môi, đưa ra phán đoán: “Là vì có thủ lĩnh xuất hiện ở đó ư?”
Cố Trì gật đầu.
“Đấy cũng là lý do duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến. Tuy nhiên, số lượng dị năng giả mất tích ở đó quá nhiều, ngay cả một thủ lĩnh zombie cũng khó mà làm được điều này. Tình hình cụ thể ra sao chúng ta phải đến nơi đó điều tra thì mới có thể kết luận được.” Cố Trì nói.
Trì Anh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Vậy nhiệm vụ tìm kiếm thủ lĩnh zombie của chúng ta thì sao? Có phải tạm dừng không?”
“Nếu đã chế tạo được máy dò tìm thủ lĩnh zombie, thì nhiệm vụ tìm kiếm này có thể giao cho các đội thám hiểm khác. Tổng bộ cũng sẽ phân phát máy dò có độ chính xác cao hơn đến các khu an toàn cấp độ khác nhau.” Cố Trì đáp: “Đến khi đó, có thể chúng ta sẽ đạt được khả năng định vị thủ lĩnh trong phạm vi hàng trăm dặm.”
Trì Anh kinh ngạc, mở miệng cảm thán: “Lợi hại đến vậy sao?”
Thấy thế, khóe môi Cố Trì khẽ cong lên, nở một nụ cười: “Cái này chỉ là ý tưởng thôi, hiện tại Viện Nghiên cứu mới bắt đầu tiến hành. Phải mất một thời gian dài nữa mới có thành quả. Mọi thứ tôi vừa nói trước đây đều chỉ là giả thuyết, nhưng từ khi chúng ta mang những viên tinh hạch và cả Bạch Thanh về, điều đó không còn là giấc mơ hão huyền nữa rồi.”
Trì Anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu: “Vậy có nghĩa là, chúng ta sắp chiến thắng rồi phải không?”
“Theo như hiện tại, việc chúng ta đánh thắng lũ zombie chỉ là vấn đề thời gian.” Trong giọng nói của Cố Trì có chút niềm vui không giấu được: “Loài người sẽ cần nhiều thời gian hơn trong chiến đấu trận đánh này, tuy nhiên chiến thắng đã định sẵn rồi.”
Thấy anh phấn khởi, Trì Anh cũng cảm thấy vui theo.
Đột nhiên, Vân Linh xen vào: “Vậy, lần này mọi người đi, có thể cho tôi theo cùng được không?”
Ánh mắt cô lấp lánh nhìn hai người, tràn đầy mong đợi.
Vân Linh đã ở đây lâu đến nỗi sắp mọc rêu rồi!
“… Không được.” Cố Trì lạnh lùng từ chối.
“Tại sao? Tôi có thể giúp mọi người nâng cấp dị năng mà! Chẳng phải rất hữu ích sao?”
Cố Trì giơ hai ngón tay, chậm rãi đáp: “Thứ nhất, dị năng của cô đích thực rất hữu dụng, nhưng cô không có khả năng tự vệ cơ bản. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này đặc biệt nguy hiểm, có quá nhiều rủi ro tiềm ẩn.”
“Nhưng trong đội các anh cũng có một người sở hữu dị năng trị liệu mà, cô ấy cũng đâu có khả năng tấn công?” Vân Linh không cam lòng phản bác.
“Dị năng trị liệu của Tống Thi là cần thiết cho đội chúng tôi.”
Vân Linh bực bội đến nỗi phồng má lên.
“Thứ hai, cô là người của Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại, hiện tại trong hệ thống của Tổng bộ, cô vẫn là thành viên trong đội của Diệp Vô Hàn, đúng không?”
Vân Linh lẩm bẩm vài tiếng, gật đầu.
“Dù tôi có đồng ý cho cô tham gia đội, tôi cũng không có quyền giành người từ tay Diệp Vô Hàn.”
“…” Vân Linh câm nín.
Cố Trì hài lòng đứng dậy, quay sang Trì Anh: “Kỳ nghỉ này hiếm có, cô hãy thư giãn thoải mái. Tôi đi trước, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tiễn Cố Trì xong, Trì Anh nhìn Vân Linh đang ỉu xìu, cảm thấy có chút khó xử.
Nên dỗ dành cô ấy thế nào đây?
“Dù sao thì… Cũng không nhất thiết phải cứ cố chấp đi theo một con đường duy nhất mà.” Trì Anh nhẹ nhàng an ủi.
Không thể ra ngoài thì ở lại Tổng bộ cũng có thể tìm được việc làm.
Vân Linh tựa cằm lên bàn suy nghĩ một lúc, nghe xong lời của Trì Anh thì ngẫm ngợi hồi lâu, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy: “Cô nói đúng! Không thể cứ cố chấp đi theo một con đường duy nhất!”
Trì Anh còn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng thấy Vân Linh có vẻ phấn chấn trở lại thì cũng yên tâm phần nào.
Mặc dù… Cô cũng không biết lần này Vân Linh lại ngộ ra điều gì nữa.
…
Ngày hôm sau.
Củ cải Vân Linh tặng hôm trước vẫn còn lại hơn nửa, cộng thêm cây cải thảo khổng lồ kia cũng chiếm nhiều diện tích trong không gian của Mục Vũ, nên Trì Anh quyết định không mang theo nó.
Thiết bị dò tìm thủ lĩnh zombie của giáo sư Vu cũng gần như đã điều chỉnh xong.
Máy dò tìm thủ lĩnh là một chiếc vòng tay được thiết kế kiểu dáng đơn giản, giữa vòng có một tinh thể nhỏ màu xanh lá trông giống như một mảnh tinh hạch nhỏ. Chiếc vòng này hôm trước đã được phát cho mỗi người đeo ở cổ tay. Đây là loại máy dò tìm cơ bản nhất, có phạm vi dò tìm giới hạn chỉ trong bán kính ba cây số.
Nhưng đối với họ, có nó trong tay cũng đã đủ dùng rồi.
Khi chuẩn bị khởi hành, Vân Linh cũng như lần trước, đứng ở bên ngoài tiễn mọi người.
Trước khi lên xe, cô nhào tới ôm lấy Trì Anh thật chặt, quấn chặt tay quanh cổ cô, ôm rất thân thiết.
Cố Trì đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó thì âm thầm quay mặt đi, không muốn chứng kiến thêm nữa.
“Chào tạm biệt.” Trì Anh mỉm cười với Vân Linh.
Vân Linh cũng vẫy tay đáp lại.
Mùa hè đã qua từ lâu, không khí cuối thu vẫn không quá lạnh, Trì Anh khoác bên ngoài một chiếc áo gió mỏng rộng rãi.
Cô không để ý rằng, ngay lúc vừa kết thúc cái ôm, bên trong mũ áo khoác của cô, đã lặng lẽ xuất hiện một mặt dây chuyền màu đen đỏ…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");