(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đội trưởng, xảy ra chuyện rồi, Bạch Thanh đang đánh nhau với một gã đàn ông ở bên đường!”
Ngón tay cầm thiết bị liên lạc của Cố Trì chợt khựng lại, sau đó ngước mắt nhìn những người khác.
Lúc này, trong đầu bọn họ đều có một suy đoán hơi mơ hồ.
“Bạch Thanh là ai?” Thấy nét mặt mọi người có chút kỳ lạ, Hứa Niệm cau mày thắc mắc.
Cố Trì đứng dậy, trả lời: “Là thủ lĩnh đám zombie.”
“…”
Hứa Niệm sửng sốt.
“Hả?” Cô chưa kịp phản ứng, nhìn thấy Cố Trì đứng dậy, cô theo bản năng hỏi: “Anh định đi đâu?”
“Tôi tới chỗ hai tên thủ lĩnh đang đánh nhau.” Cố Trì nhìn cô.
Anh lên tiếng mời: “Cô có muốn đi cùng không? Biết đâu cô có thể tìm ra thủ lĩnh đang ẩn náu trong khu an toàn.”
Khi họ vừa đến nơi, Bạch Thanh và người đàn ông kia vẫn chưa ngừng tay.
“Vân Phi, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cố Trì liếc nhìn người đàn ông trung niên cao lớn, đang vung đường quyền đấm thẳng vào mặt của Bạch Thanh.
“Tôi cũng không rõ nữa, tôi lái xe phía trước, Bạch Thanh hình như nhìn thấy người đó qua cửa sổ rồi anh ta nhảy xuống…” Vân Phi nhún vai: “Sau đấy mọi chuyện diễn ra như hiện tại.”
Hai người họ như bị chọc tức đến đỏ mắt, đánh nhau dữ dội ngay giữa đường phố.
Thủ lĩnh zombie thường có bản năng bài xích và ác cảm với nhau. Từ giây phút tiến hóa thành công, chúng đã định sẵn không thể chạm mặt với một thủ lĩnh khác, nếu không, chắc chắn sẽ phải phân chia thắng bại.
Cách thức đối đầu giữa các thủ lĩnh zombie khác với con người, nhưng vì vị trí hiện tại, cả Bạch Thanh và người kia đều không dám sử dụng kỹ năng của riêng các thủ lĩnh, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thể xác để chiến đấu.
Cố Trì liếc mắt ra hiệu cho Hứa Niên.
Hứa Niên vẫn chưa hiểu rõ tình huống, im lặng vài giây, rồi thấp giọng lên tiếng: “Tôi hy vọng anh sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng cho tôi nghe.”
Nói xong, cô bước lên trước, khoanh tay nhìn Bạch Thanh và người đàn ông to lớn, nghiêm giọng quát: “Hai người đang làm cái quái gì đấy!”
Bạch Thanh đánh hăng đến mức đôi mắt đỏ ngầu, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh xung quanh.
Không thể sử dụng kỹ năng thủ lĩnh, chỉ dựa vào thân hình gầy gò, hắn ta tất nhiên không thể đấu lại gã đàn ông to lớn cơ bắp cuồn cuộn kia. Toàn thân hắn bị đánh đến mức tím tái bầm dập, máu rỉ ra từ khóe miệng, nhưng dường như hắn chẳng hề nhận thức được điều đó.
“Này!” Thấy cả hai người không có phản ứng, Hứa Niên dứt khoát giơ tay lên.
Đám thuộc hạ phía sau hiểu ý, bước lên vài bước, đứng đối diện với cô.
“Chỉ huy?”
“Hai người này gây rối trật tự khu an toàn, bắt lại, nhốt vào phòng biệt giam.”
“Cái gì?” Lần này Bạch Thanh cuối cùng cũng phản ứng, hắn ta quay đầu nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi.
Con người đánh nhau bị bắt vào phòng biệt giam sao?
Người đàn ông vạm vỡ rõ ràng cũng không ngờ kết cục sự việc lại ra nông nỗi này, động tác vung tay liền khựng lại.
Hắn không khỏi cảm thấy e ngại.
Nếu những người này để ý, liệu thân phận của hắn có bị phát hiện không?
Nghĩ vu vơ trong đầu, nắm đấm đang siết chặt của hắn từ từ nới lỏng.
Có lẽ những con người này vẫn chưa biết chúng ta đã tiến hóa, làm sao có thể phát hiện ra được…
Chỉ là bị giam vài ngày thôi mà. Hơn nữa, những người này bây giờ chắc chắn đang tìm hiểu nguyên nhân cuộc tấn công của zombie tối qua. Nếu bị giam, có khi nơi đó lại trở thành khu vực an toàn nhất.
Hắn quét ánh mắt lạnh lùng qua người Cố Trì.
Chính là người này, kẻ đã phá hủy toàn bộ kế hoạch của hắn.
Hắn nhớ lại khung cảnh băng tuyết mênh mông ngày hôm qua, vừa oán hận nhưng đồng thời cũng vừa sợ hãi.
Dù có lặp lại lần nữa, tên đáng đứng trước mắt kia vẫn có thể tàn sát hết tất cả đồng bọn của hắn.
Muốn tiếp tục hành động, nhất định phải đợi đến khi mấy người này rời khỏi đây.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã tưởng tượng ra một cảnh tượng chiếm lĩnh toàn bộ khu an toàn trong tương lai.
Thế nhưng, Bạch Thanh nghe đến chuyện sẽ bị nhốt, hoàn toàn không thể bình tĩnh như gã đàn ông kia.
Hắn ta là thủ lĩnh zombie, sắp sửa tới Liên minh nhân loại để làm đại sự! Nếu bị kẹt ở đây, Cố Trì bọn họ chắc chắn sẽ không đợi hắn đâu.
Bạch Thanh quay sang nhìn Cố Trì và những người khác như muốn cầu cứu: “Này, tôi… Tôi không muốn bị giam.”
“Ha ha ha.” Gã đàn ông lực lưỡng cười khẩy một tiếng, cảm thấy rất khinh thường về việc Bạch Thanh cầu cứu con người.
Thật là buồn cười, lại phải cúi mặt phục tùng những sinh vật yếu ớt ấy.
Bạch Thanh nghiến răng, lặng lẽ nuốt cơn tức vào trong.
Cái tên ngốc nghếch kia hoàn toàn không thể hiểu được những tham vọng vĩ đại của hắn.
“Ái chà, xin lỗi. Nhưng chúng tôi phải làm việc theo quy tắc, không thể lấy chuyện công mà làm chuyện riêng được.” Lục Vân Phi chắp tay lại, hơi cúi người về phía hắn.
Trì Anh cũng nghiêm túc gật đầu theo.
Thấy vậy, trong lòng Bạch Thanh dâng lên một cảm giác hơi tuyệt vọng.
Có nghĩa là, hắn thật sự bị nhốt lại ở phòng biệt giam và không thể ra ngoài sao?
“Là, là hắn, chính là hắn động thủ trước!” Bạch Thanh cố gắng vùng vẫy.
Sau đó chỉ vào gã đàn ông đối diện, định đẩy hết trách nhiệm lên đầu đối phương.
“Này…” Gã đàn ông lực lưỡng vứt ánh mắt ghét bỏ về phía Bạch Thanh.
Thật là nỗi ô uế cho toàn thể các zombie!
Hứa Niên không muốn nghe thêm lời biện hộ nào nữa, lạnh lùng lên tiếng: “Đưa người đi.”
Bạch Thanh bị giữ chặt phía sau, hai cánh tay đeo còng. Khi thấy mình sắp bị dẫn đi, thì đột nhiên Cố Trì cử động.
Hắn bước đến bên Bạch Thanh, vỗ vỗ vào lưng hắn, cúi người ghé tai thì thầm vài tiếng: “Yên tâm, tôi quen với người chỉ huy ở đây, tôi sẽ tìm cách giải cứu anh.”
Bắt sống được một thủ lĩnh zombie còn sống, Cố Trì đâu phải kẻ ngu, làm sao có thể để tên này lại đây được?
Ở bên cạnh, Hứa Niên chỉ lặng lẽ nhắm mắt, cảm thấy không khí có phần hơi ngột ngạt.
Cứu mạng, những người này có thể tránh nói chuyện “Lách luật” khi có cô ở đây không?
Ít ra cũng phải đợi cô đi xa rồi hẵng bàn tán chứ!
Nghe vậy, Bạch Thanh suýt nữa mừng rớt nước mắt. Nhưng thật tiếc, canh rau củ hôm qua đã bị bài tiết ra ngoài, nên trong người khô khốc không còn nước để rặn nổi một giọt “Nước mắt cá sấu”.
Nhưng điều đó hoàn toàn không khiến tâm trạng phấn chấn của hắn tụt xuống, hắn ta quay đầu vênh váo nhướng mày với gã đàn ông kia.
Thấy gì chưa, địa vị của tôi trong nhân loại cao hơn nhiều! Những con người này đều phải tốn công làm thân với tôi để cứu lấy thế giới!
Gã đàn ông lực lưỡng trợn trừng đôi mắt đỏ như máu, bất mãn phát ra vài tiếng gầm gừ từ cổ họng.
Phì, thật là một kẻ bẩn thỉu dính dáng đến loài người!
Khoảnh khắc này, Bạch Thanh hoàn toàn không nhận ra rằng, phòng biệt giam đang chờ đợi hắn không hề tốt đẹp như những gì hắn ta tưởng tượng.
…
“Anh có chắc chắn đây là hắn ta không?” Hứa Niên nhìn người đàn ông bị giam trong phòng, quay sang hỏi Cố Trì bên cạnh.
Cố Trì đã giải thích rõ với cô về chuyện của Bạch Thanh, sau một lúc thoáng ngạc nhiên, cảm xúc của cô đã ổn định lại.
Nếu như Bạch Thanh là thủ lĩnh đám zombie…
Vậy thì danh tính của người đàn ông bị giam trong đó chắc chắn không có gì sai.
“Cô xem thử là biết ngay thôi mà.” Cố Trì liếc nhìn cô: “Thông tin từ bộ chỉ huy nói rằng, trước khi tận thế thì cô là trại trưởng nhà tù. Nếu cô muốn có được câu trả lời mà không gây thương tích cho tù nhân, chắc chắn không phải là việc khó đối với cô.”
“Áp dụng cho một con zombie sao?” Hứa Niên cảm thấy ý tưởng của Cố Trì có chút ngớ ngẩn.
Cô đã làm trưởng cai ngục bao nhiêu năm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng kinh nghiệm và năng lực của mình sẽ có ngày áp dụng cho một cái zombie. Không biết liệu đây là ý tưởng ổn hay tệ nữa.
Cố Trì: “Bọn chúng không ngốc, nhưng lại chẳng có tí hiểu biết nào về con người. Khả năng thấu hiểu và nắm bắt tâm lý con người, bọn chúng còn kém xa lắm.”
Hứa Niên mím môi: “Biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
…
Cộc cộc cộc.
Trì Anh đang nằm gục trên bàn hội nghị, mơ màng chìm vào giấc ngủ, thì bỗng nghe thấy tiếng giày da dẫm trên sàn, lập tức tỉnh táo lại.
Tối qua họ cả đêm không ngủ để đối phó với những con zombie. Bây giờ là ban ngày, khu an toàn đã bình yên, các thành viên còn lại đều có thể về ngủ bù.
Trì Anh vừa quay đầu định nhắc nhở Cố Trì có người đến, nhưng lại bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh.
“Hmm, cô tỉnh rồi à?”
【Hì hì.】
Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
Không chỉ là tỉnh táo, hai con mắt của nhân vật phản diện này còn không rời khỏi khuôn mặt của chủ nhân nó. Nếu không có ý đồ bất chính, thì ai mà tin cho được!
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.” Hứa Niên từ cửa lớn bước vào, khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Có kết quả rồi sao?” Cố Trì thản nhiên hỏi, giọng điệu như thể đã đoán trước được câu trả lời.
“Tên đó không thông minh trong chiến thuật tâm lý, tôi mới chỉ cần hỏi vài câu là đã bộc lộ gần hết bản chất rồi.” Cơ mặt của Hứa Niên căng cứng, biểu cảm giận dữ tột độ.
Cô hít một hơi, tự nhắc bản thân phải bình tĩnh lại: “Vậy mọi người định xử lý nó thế nào?”
“Tôi còn tưởng rằng cô sẽ muốn tự tay giải quyết nó chứ.” Cố Trì lạnh lùng lên tiếng.
Với tính cách của Hứa Niên, có thể kiềm chế đến tận bây giờ mà không chém cho tên thủ lĩnh đó vài nhát đã là điều đáng ngạc nhiên.
“Nếu không phải vì cái Liên minh chết tiệt ấy, tôi đã xử nó từ lâu rồi.”
Cố Trì không có hứng thú với mấy trò báo thù, anh liền nói: “Chúng ta chỉ cần tinh hạch của thủ lĩnh, tốt nhất là có được nó trước hôm nay, phần còn lại tùy cô xử lý đi.”
Tên thủ lĩnh giờ chắc chắn đang tập hợp lại bầy zombie gần đó, nếu để thời gian kéo dài quá lâu e rằng sẽ gây ra không ít rắc rối.
Vẻ mặt thâm hiểm trên gương mặt Hứa Niên hiện lên: “Hì, chỉ là chuyện nhỏ.”
Nói xong, cô không dám chậm chễ, liền quay người rời đi.
Rõ ràng, việc tìm cách khiến tên thủ lĩnh zombie phải trả giá mới là điều quan trọng nhất đối với cô lúc này.
Những thuộc hạ cấp dưới của cô cũng có rất nhiều ý tưởng về cách xử lý tên thủ lĩnh đó...
…
Sau khi Hứa Niên rời đi, Cố Trì cầm lấy thiết bị liên lạc trên bàn, tìm số điện thoại chuẩn bị gọi.
“Anh định gọi cho ai vậy?” Trì Anh hỏi với vẻ nghi hoặc.
Ngón tay của Cố Trì trên phím gọi bất ngờ khựng lại, anh bèn trả lời câu hỏi của Trì Anh trước: “Giáo sư Vu từ Tổng bộ chỉ huy. Ông ấy chắc sẽ rất quan tâm đến những chuyện đã xảy ra sáng nay.”
Trì Anh chớp chớp hai mắt tròn xoe.
Cô không hiểu.
Cố Trì cười nói: “Cô thử nghĩ xem, Bạch Thanh và tên thủ lĩnh đó.”
Trì Anh nhớ lại cảnh tượng hôm nay, lên tiếng: “Chúng đã giao chiến… Giữa các thủ lĩnh có sự thù địch lẫn nhau sao?”
“Giữa các thủ lĩnh zombie thực sự có bản năng bài xích, nhưng đó không phải là điểm mấu chốt. Quan trọng là, khi Bạch Thanh nhìn thấy tên thủ lĩnh đó, lúc đó nó đang ở trên xe của Vân Phi, trong khi tên thủ lĩnh kia lại ở khoảng cách xa hơn so với nó rất nhiều bên lề đường.”
Cô kiên nhẫn hỏi: “Anh nghĩ, có lý do gì có thể khiến Bạch Thanh có thể nhận ra tên thủ lĩnh khác ngay lập tức không?”
Trì Anh nhíu mày suy nghĩ.
Bạch Thanh trước đó chưa từng gặp tên thủ lĩnh kia, nên chắc chắn không thể chỉ dựa vào mắt thường để nhận dạng.
Mùi... Âm thanh… còn có lý do gì khác không?
Ngẫm nghĩ một lát, toàn thân Trì Anh bỗng dừng lại: “Là tinh hạch sao?”
“Phải, tôi cũng nghĩ khả năng lớn nhất là tinh hạch. Giữa các thủ lĩnh, chắc chắn có một cách cảm ứng đặc biệt nào đó, giúp chúng có thể phân biệt nhau chỉ trong chớp mắt.”
“Có nghĩa là, trong một khoảng cách nhất định, tinh hạch của hai thủ lĩnh sẽ phản ứng xung khắc với nhau.”
Cố Trì đặt thiết bị liên lạc xuống, tiếp tục nói: “Tôi đang nghĩ, nếu tận dụng điểm này, con người có thể chế tạo ra thiết bị dò tìm để nhận diện thủ lĩnh zombie.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");