Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Chương 27




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Vân Phi bưng một bát canh củ cải, vẻ mặt khó tả: “Tức là, chúng ta… Bắt được một con còn sống?”

Cố Trì cắn một miếng củ cải mềm nhũn, tùy ý “Ừ” một tiếng.

“Hiện tại xem ra, nó hẳn là không biết Liên minh đã phát hiện ra sự tồn tại của thủ lĩnh.”

“Vậy đội trưởng Cố, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Đến giờ Mục Vũ vẫn cảm thấy chuyện hôm nay xảy ra thật huyền hoặc.

“Tôi có hỏi qua giáo sư Vu rồi, ông ấy hy vọng chúng ta cố gắng hết mức có thể để mang nó còn sống trở về.” Cố Trì chậm rãi nói: “Thủ lĩnh zombie bề ngoài nhìn không khác gì người thường, lại thêm số lượng cực ít, vốn đã khó tìm. Một zombie thủ lĩnh còn sống, giá trị nghiên cứu vô cùng to lớn.”

“Vậy ngày mai chúng ta phải về Tổng bộ sao?”

“Không.” Cố Trì nhẹ nhàng thốt ra chữ này: “Thủ lĩnh Zombie mới xuất hiện không lâu, mà chúng ta lại thiếu rất nhiều dữ liệu về chúng. Cho đến bây giờ, thông tin liên quan đến thủ lĩnh được mang về Tổng bộ cũng chỉ có Trương Bân một… Tuy rằng hiện tại có một con thủ lĩnh còn sống, nhưng nếu không có dữ liệu nghiên cứu về thủ lĩnh, Bạch Thanh sẽ vô dụng.”

Trì Anh không hiểu: “Vì sao vậy?”

【Độ thánh mẫu cộng một.】Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Trì Anh bỗng chốc thẳng lưng.

Có chuyện gì vậy?

【… Độ thánh mẫu cộng ba.】

Âm thanh của hệ thống không ngừng vang lên:【Độ thánh mẫu cộng hai, tích lũy cộng hai trăm.】

“Bởi vì…” Cố Trì mở miệng giải thích.

【Độ thánh mẫu cộng ba…】

Trì Anh đang nghe rất chăm chú, âm báo của hệ thống lại liên tục xuất hiện, khiến cô căn bản không thể an tâm nghe Cố Trì nói. 

Cô dứt khoát trực tiếp che chắn hệ thống.

Hệ thống:…

Trì Anh hài lòng gật đầu.

Quả nhiên không nghe thấy nữa.

“Bởi vì, thủ lĩnh Zombie sống có ý nghĩa là do nó có thể đem kết luận nghiên cứu được đưa vào thực tiễn, cũng chính là làm vật thí nghiệm.”

Trì Anh chợt hiểu ra vấn đề: “Ý là, hiện tại Liên minh không có bất kỳ dữ liệu nghiên cứu nào về thủ lĩnh, cho nên tác dụng của Bạch Thanh cũng không còn?”

Cố Trì khẳng định gật đầu: “Đúng vậy. Vì thế hiện tại việc cấp bách nhất của Liên minh, là nghiên cứu dữ liệu dựa trên một lượng lớn tinh hạch zombie của thủ lĩnh. Ý của Liên minh cũng vậy, hy vọng chúng ta trước tiên hãy thăm dò những nơi đã báo cáo xuất hiện thủ lĩnh, thu thập càng nhiều tinh hạch thủ lĩnh càng tốt.”

“Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi.” Lục Vân Phi gật đầu nói: “Nhưng còn một vấn đề nữa, chúng ta phải làm sao mang nó về Liên minh? Nhỡ nó muốn đi, kết quả chúng ta không thả người, nó sinh nghi thì sao?”

“Điểm này chúng ta không cần lo lắng… Nó là tự tìm đến cửa, đương nhiên nó có mục đích đặc biệt.” Cố Trì dùng ngón tay chống cằm: “Tôi đoán, mục đích của nó hẳn là giống chúng ta.”

“Ý cậu là, nó cũng muốn đi Tổng bộ?” Lục Vân Phi khẽ cười một tiếng: “Dã tâm cũng không nhỏ nhỉ.”

Lâm Huân vẫn còn hơi ngơ ngác: “Nói thật, tôi bây giờ vẫn không dám tin chúng ta lại thật sự bắt sống được một thủ lĩnh zombie…”

“Phải đó, anh Cố, làm sao anh phát hiện ra nó vậy?”

“Khụ khụ.” Cố Trì có chút ngại ngùng liếc nhìn Trì Anh.

Anh chỉ ở bên cạnh chiếc xe máy điện nhỏ đợi mấy chục phút…

“Quá trình phức tạp lắm, không nói nữa.”

“Đừng mà đội trưởng…” Lục Vân Phi bất mãn nói.

“Được rồi, mọi người ăn xong thì mau về nghỉ ngơi đi.” Cố Trì đứng dậy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi.

“Đúng rồi…” Anh nhớ ra điều gì đó: “Có một thủ lĩnh sống ở đây, tôi vẫn không yên tâm lắm. Tối nay tôi và Vân Phi thay phiên nhau canh chừng, sau này cũng phải làm phiền mọi người buổi tối trông chừng nó.”

“Hiểu rồi.”

“Hiểu rồi!”

Bạch Thanh không cần ngủ, sớm đã dậy rồi canh giữ ở ngoài cửa.

Đội ngũ này là phương tiện duy nhất hiện tại hắn ta có thể thông qua để đến Liên minh loài người, nếu không cẩn thận để bọn họ chạy mất thì hắn ta sẽ không còn cách nào nữa.

Cố Trì nửa đêm không ngủ, dựa vào góc tường luôn lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh. Lúc này nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở, liền đợi thêm một lúc, cho đến khi xác định Bạch Thanh thật sự không có ý định giở trò gì mới tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Qua khoảng hai mươi phút, anh mới đứng dậy, giả vờ như vừa mới thức dậy ra khỏi phòng.

“Anh dậy rồi à, chào buổi sáng.” Bạch Thanh hơi sốt sắng nói.

“Ừ. Chào buổi sáng.” Trong lòng Cố Trì có chút không tình nguyện. Anh thật sự không muốn chào buổi sáng với một con zombie.

Cửa phòng mấy cô gái ở cũng đột nhiên mở ra, Trì Anh vừa ngáp vừa đi ra.

Nhìn thấy Cố Trì, cô mỉm cười với anh: “Chào buổi sáng.”

Cố Trì nhìn mái tóc rối bù của cô vài giây, khóe môi nở nụ cười.

Anh dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.”

“A, anh cũng dậy rồi à.” Trì Anh nhìn Bạch Thanh mỉm cười: “Anh cũng chào buổi sáng.”

Nụ cười trên mặt Cố Trì từ từ biến mất.

Hừ!!

“Mọi người… Hôm nay là đi rồi sao?” Bạch Thanh thăm dò hỏi.

“Ừ!” Cố Trì nhướng mày. Chờ nó nói ra lời muốn đi theo.

Quả nhiên…

“Mọi người có thể, có thể mang tôi theo không?”

“Anh ở lại đây sẽ rất an toàn, anh không cần phải đi theo chúng tôi đâu.” Mặt Cố Trì không cảm xúc bắt đầu diễn xuất.

“Nhưng… Người thân duy nhất của tôi đang ở Tổng bộ Liên minh!”

Cố Trì chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật.

Cái này… Cũng quá thẳng thắn rồi.

Anh giả vờ lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, nhưng chúng tôi cũng không thể giúp đỡ tất cả mọi người.”

Cực hạn kéo đẩy.

Thấy thái độ của anh kiên quyết, đầu óc Bạch Thanh trống rỗng vài giây. Loài người… Hóa ra lại vô tình như vậy sao?

Cố Trì thấy hắn ta không nói nữa, trong lòng bỗng có chút bất an.

Hỏng rồi, với trí thông minh của hắn ta, lỡ như không nghĩ ra từ khác, chẳng phải sẽ không thể nào lấp li.ế.m được?

Bạch Thanh bỗng nhiên nghĩ đến Trì Anh bên cạnh.

Chính là cô em loài người này mang hắn ta về, trông cô ấy có vẻ cũng dễ nói chuyện hơn người đàn ông này nhiều.

“Em gái, coi như tôi cầu xin mọi người, mang tôi theo đi! Mọi người không cần quan tâm sống chết của tôi, cũng không cần chịu bất kỳ trách nhiệm nào…”

Trì Anh đan hai tay vào nhau, làm ra vẻ do dự mềm lòng: “Chuyện này…”

Bạch Thanh thầm mừng thầm, có hy vọng rồi!

Xem ra cô gái loài người này tuy thực lực không tệ, nhưng trí thông minh lại không cao.

“Cố Trì, hay là anh cứ mang anh ấy theo đi? Anh xem, anh ấy thật đáng thương…”

Khóe miệng Cố Trì giật giật, chợt nhớ đến lúc mới gặp mặt, Trì Anh cũng nói những con zombie kia thật đáng thương.

Anh giả vờ vô tình đáp: “Nhưng, tiếp theo chúng ta còn phải đi rất nhiều nơi, tạm thời cũng không về Liên minh.”

“Không sao cả!” Thấy anh dao động, Bạch Thanh thừa thắng xông lên: “Chỉ cần mọi người chịu mang tôi theo, tôi đợi bao lâu cũng được.”

“Khụ khụ, tôi còn phải hỏi ý kiến của những đồng đội khác.” Cố Trì nắm tay che miệng, thật sự có chút không nhịn được cười.

Con thủ lĩnh này, hình như không cần tốn tâm tư bày mưu tính kế, tự hắn ta đã nhảy vào rồi.

“Được được, cảm ơn mọi người…” Bạch Thanh cố gắng, ép ra hai giọt nước mắt từ khóe mi, tỏ vẻ cảm động.

Cái này còn phải nhờ bát canh củ cải tối qua.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là những người khác nhất trí đồng ý, trong lúc đó Lục Vân Phi còn cố ý cau mày phản bác vài câu, khiến tâm trạng Bạch Thanh thấp thỏm, lo lắng hồi lâu.

“Nếu đã như vậy, anh hãy về phòng thu dọn đồ đạc đi. Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”

“Vâng vâng!” Bạch Thanh sốt sắng nói, vội vàng về phòng, sợ bọn họ đột nhiên đổi ý bỏ lại mình.

Sau khi hắn ta rời đi, những người còn lại mới lộ ra vẻ mặt thư giãn.

“Phù… Sợ chết tôi, tôi còn tưởng sẽ lộ tẩy rồi cơ chứ.” Mục Vũ sợ hãi nói.

“Kỹ năng diễn xuất của cô là kém nhất!” Lục Vân Phi nói móc.

“Đội trưởng vừa nói xong muốn đưa hắn ta vào đội, cô còn chẳng thèm suy nghĩ, lập tức đồng ý. Dị năng giả nào đang làm nhiệm vụ lại tự chuốc lấy phiền phức như vậy? Ít nhất cố cũng phải thoái thác một chút chứ…”

“…”

“Được rồi, hắn ta không phát hiện ra điều gì là tốt rồi.” Cố Trì nhắc nhở: “Mọi người nhớ kỹ một điều, sau này khi có Bạch Thanh ở đây, mọi người đừng đề cập đến bất kỳ thông tin nào về thủ lĩnh zombie. Hiện tại hắn ta vẫn chưa biết Liên minh đã phát hiện ra sự tồn tại của thủ lĩnh, một khi hắn ta phát giác ra rồi sinh nghi, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều.”

“Biết rồi.”

Thế là, đội ngũ của Cố Trì lại có thêm một thành viên.

“Cô đang làm gì vậy?” Trên xe, Bạch Thanh nhìn mấy cây thánh giá được Trì Anh gọt xong trong tay tò mò hỏi.

Đầu nó nghiêng sang, ghé sát vào, tóc gần như chạm vào vai Trì Anh.

Cố Trì quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên bắt đầu hối hận vì đã để hắn ta ngồi phía sau.

Con thủ lĩnh này, những thứ khác không dám nói, nhưng chắc chắn là có rất nhiều ý đồ xấu.

Mà Bạch Thanh quả nhiên đúng như anh nghĩ…

Hiện tại hắn ta kiên quyết cho rằng Trì Anh là một người tốt bụng dễ mềm lòng, đang vắt óc suy nghĩ cách lấy lòng cô.

Con người là động vật dễ bị vẻ bề ngoài che mắt, theo như hắn ta biết, cơ thể tên là Bạch Thanh này trong loài người cũng được coi là có ngoại hình rất khá…

Hắn ta lén lút muốn dùng sắc đẹp để gây sự chú ý, nhưng Trì Anh lại không hề hay biết.

Bạch Thanh đến quá gần, khiến cô cảm thấy không được thoải mái. Cô duỗi một ngón tay, chọc vào đỉnh đầu hắn ta một cái, đẩy hắn ta ra xa.

Bạch Thanh:…

Hắn ta nhìn Trì Anh chằm chằm, như đang oán trách tại sao lại đẩy hắn ta ra.

Trì Anh không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành nhún vai: “Anh hơi hôi…”

“Ha ha.” Cố Trì ở phía trước cười khẩy một tiếng.

“Tôi quên mất, anh ở trong khu vực đó lâu như vậy, chắc là chưa tắm rửa phải không?” Lục Vân Phi vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn hắn ta.

Bạch Thanh:…

Cuối cùng hắn ta cũng từ bỏ ý định, lặng lẽ oán hận trong góc.

Trong xe bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

Trì Anh cảm thấy hình như thiếu thứ gì đó… Trước đây lúc cô buồn chán, hình như luôn có thứ gì đó nói chuyện với cô.

Thứ gì đó…

Cô đột nhiên cứng người.

Hệ thống!!

Tối qua sau khi cô che chắn âm thanh của hệ thống, đã quên mở nó ra!

Cô vội vàng mở lại hệ thống.

【Độ thánh mẫu cộng mười ba… Cộng chín… Cộng mười một…】

Chỉ nghe thấy âm báo độ thánh mẫu tăng lên.

Trì Anh giật mình. Cô nhớ hình như có lựa chọn tắt âm báo.

Hoảng hốt tìm nút tắt rồi ấn xuống, âm báo liên tục vang lên mới cuối cùng dừng lại.

Cô nhỏ giọng gọi trong lòng: Hệ thống?

【$#%%】

Trì Anh:…

Cái này… Bị hỏng rồi sao?

【Hu hu hu hu hu oa oa!】Hệ thống lớn tiếng khóc nức nở.

Trì Anh dè dặt nói: Xin, xin lỗi…

【Không phải…】

Trì Anh: Hửm?

【Tôi vui mừng quá, hu hu hu hu!】Hệ thống lau nước mũi không tồn tại.

【Từ tối qua đến giờ, tổng cộng nhận được độ thánh mẫu: Một nghìn bảy trăm sáu mươi điểm. Tổng tích lũy: Mười bảy vạn sáu nghìn điểm.】

Trì Anh chưa từng thấy nhiều như vậy, ngây người ra.

A…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.