Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Chương 21




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngồi trên ghế sofa, Trì Anh cuộn chặt các ngón tay.

Cố Trì vừa hỏi cô câu hỏi, nhưng do quá sốc, cô không thốt ra được lời nào.

Vì vậy, địa điểm thẩm vấn đã chuyển từ nhà kính sang phòng của Cố Trì.

Cô ngồi không yên, nhưng Cố Trì lại chẳng hề vội vàng, thậm chí còn có tâm trạng pha nước chanh.

Anh cắt hai quả chanh thành từng lát, lấy một cốc thủy tinh rỗng, trực tiếp bỏ tất cả các lát chanh vào, rồi thêm nước.

Cốc thủy tinh không lớn, bên trong toàn là lát chanh, nhất thời không biết là đang dùng chanh pha nước hay là dùng nước ngâm chanh.

Anh đưa cốc nước cho cô.

“Cảm ơn.” Trì Anh nhận lấy, rất tự giác nói lời cảm ơn, rồi bưng cốc uống một ngụm lớn.

“!!!”

Răng cô sắp ê buốt rồi!

“Có ngon không?” Cố Trì vô tình hỏi.

“... Ngon, ngon.”

Anh nhếch mép, thản nhiên nói: “Uống thêm một cốc nữa?”

Trì Anh lập tức đặt cốc xuống, nhanh chóng lắc đầu: “Không ngon, chua quá.”

Lúc này Cố Trì mới thôi.

Anh ngồi xuống đối diện Trì Anh, lãnh đạm nhướng mày: “Dị năng hệ Phong?”

“... Ừm.”

“Lần đầu tiên gặp cô ở siêu thị đó, có hai con zombie vết thương rõ ràng bất thường.” Anh ngẩng mắt: “Tôi còn tưởng là dị năng giả nào đã đến, hóa ra là cô.”

Trì Anh chột dạ: “... Ừm.”

“Cũng khá thành thật.” Cố Trì ngừng lại: “Dị năng hệ Phong có thể khống chế đến mức độ này, thực lực của cô hẳn là trên tôi.”

Trì Anh gật đầu, không chút khách khí khẳng định: “Ừm.”

Không phải là hẳn là trên anh, mà là nhất định trên anh, hơn nữa còn vượt xa.

Cố Trì: “...”

Thật không khiêm tốn.

Anh xoa xoa mi tâm, đau đầu nói: “Vậy dị năng không gian của cô thì sao? Là đã thức tỉnh trước, hay là sau khi cô bị Trương Bân đâm bị thương?” 

Trì Anh mím môi, biết có lẽ là không giấu được nữa, thành thật nói: “Đã có trước rồi.”

“Hầy… Vậy tôi hiểu rồi.” Cố Trì thở phào nhẹ nhõm.

“Trong mạt thế, cô biết giấu tài bảo vệ bản thân là chuyện tốt. Tôi có thể hiểu, cô cũng không cần cảm thấy áy náy.” Anh nhìn Trì Anh, thần sắc bình tĩnh: “Cho dù là phát hiện giáo sư Lâm, hay là cô đưa ra điểm khả nghi của Trương Bân, đều đã giúp chúng tôi rất nhiều. Cô không phải là đội viên của tôi, cô có thể làm được đến mức này tôi đã rất cảm kích rồi.”

Trì Anh im lặng, một lúc lâu sau mới không chắc chắn hỏi: “Thật sao?”

Cố Trì kiên định gật đầu.

“... Vậy tại sao anh lại cho tôi uống cốc nước đó?” Chua đến mức làm cô suýt bị nghẹn, cô cảm thấy hoài nghi rằng người này đang trả thù.

“...” Cố Trì nhìn sang chỗ khác.

“Tôi cảm kích cô là một chuyện, nhưng tôi cũng có quyền tức giận.” Anh nghiêm mặt.

Trì Anh dám tức giận nhưng không dám nói, hoàn toàn không dám phản bác.

Cô đuối lý trước, lúc này vẫn nên im lặng là tốt.

“Cô về trước đi, chúng tôi sẽ không ở Tổng bộ quá lâu, hẳn là hai ngày nữa sẽ khởi hành. Nếu cô còn muốn đi khu B, tôi sẽ cho cô đi nhờ, đây là lời hứa trước đó. Bất quá…” Anh đứng dậy, nói: “Cô có năng lực như vậy, nếu ở lại Tổng bộ cô sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Nhưng suy nghĩ của anh lại không hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Không biết vì sao, anh rất hy vọng Trì Anh có thể ở lại Tổng bộ. Cứ như là anh còn mong chờ có thể gặp lại cô.

“Tôi không đi khu an toàn, nhưng tôi muốn đi theo mọi người.” Trì Anh siết chặt đầu ngón tay, vô thức kéo góc áo: “Tôi rất mạnh, hơn nữa tôi có không gian, vật tư cũng không thiếu…”

Cố Trì kinh ngạc ngẩng đầu, không nói gì.

“Tôi có thể gia nhập đội của mọi người không?”

“...” Cố Trì cúi đầu: “Xin lỗi, không được.”

Trì Anh sững sờ.

“Cô quả thực rất mạnh, nhưng đồng đội của tôi là những người có thể tin tưởng lẫn nhau.”Anh nhìn vào đôi mắt hoang mang của Trì Anh: “Trên người cô có quá nhiều bí ẩn, tôi không có cách nào để cho cô gia nhập. Tôi cần phải chịu trách nhiệm cho những người khác.”

Anh rời khỏi chỗ ngồi, quay lưng lại dọn dẹp một giỏ chanh nhỏ mang từ nhà kính đến.

Thực ra chẳng có gì để dọn dẹp, chỉ có vài quả nhỏ đặt trong giỏ, có thể dọn dẹp ra hoa sao? Chỉ là anh đã từ chối người ta, không hiểu sao lại không dám nhìn cô.

Qua hồi lâu, ngay lúc Cố Trì ôm giỏ chanh đã bị anh lật qua lật lại hai lần, sắp bị mân mê đến bóng loáng mà vẫn lúng túng, Trì Anh cuối cùng cũng đứng dậy.

“Cô về sao?” Anh hỏi.

Trì Anh lại không trả lời câu hỏi của anh. Cô lấy hết can đảm, trịnh trọng nói: “Nếu anh cần sự tin tưởng, tôi có thể làm được. Nhưng… Tôi chỉ thành thật với một mình anh, có được không?”

Cố Trì sững người tại chỗ, trái tim không hiểu sao lại bị câu nói này khẽ chọc vào.

Khi não anh gần như còn chưa kịp phản ứng, đã không tự chủ được gật đầu.

Mười phút sau.

Cố Trì nhìn chằm chằm vào năm loại dị năng màu sắc khác nhau trên tay Trì Anh, hai mắt vô hồn.

Phong, Thủy, Hỏa, Thổ, Mộc…

“Thế nào?” Trì Anh mắt long lanh, mong chờ nhìn anh.

“... Ừm, ừm. Cũng, tốt, đấy.” Cố Trì cả đời lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác nghi ngờ nhân sinh, thậm chí khi virus zombie bùng phát anh cũng chưa từng có cảm giác này.

【Cô hãy nhìn xem, cô đã dọa đứa nhỏ thành cái dạng gì rồi?】Hệ thống trong não Trì Anh hả hê, giọng điện tử cũng không che giấu được sự vui sướng.

Lần đầu tiên nó nhìn thấy thực lực của Trì Anh, loại kinh ngạc đó cuối cùng cũng có người cảm nhận được!

Trì Anh không chút nhân tính tiếp tục nói: “Tôi còn có dị năng trị liệu, nhưng không có tác dụng gì, chỉ có thể chữa trị vết thương trên người mình, cũng sẽ không bị lây nhiễm virus zombie.”

Thì ra là vậy, Cố Trì thầm nghĩ.

Khó trách khi bị Trương Bân làm bị thương cô lại chắc chắn như vậy rằng mình sẽ không sao.

Giải thích xong tất cả, Trì Anh như trút được gánh nặng nói: “Đó là tất cả.”

Cố Trì hít sâu, nhắm mắt lại chuẩn bị bình tĩnh lại một chút.

Anh là người từng trải, bình tĩnh!

“Những dị năng này của cô, đều là cùng lúc thức tỉnh sao?”

Trì Anh gật đầu.

Quả thực là khoảnh khắc cô được thiết lập ra đã có.

Cố Trì cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, anh nghiêm sắc mặt nói: “Dị năng của cô tuyệt đối không thể nói cho người khác biết.”

“Tại sao?”

“Liên minh nhân loại đối với dị năng giả đã có ghi chép, cao nhất là song hệ dị năng. Mà dị năng giả song hệ dị năng thăng cấp đều rất khó khăn, ví dụ như Mục Vũ. Cô ấy đã bị kẹt ở dị năng cấp ba gần hai năm rồi.”

“Còn về năm loại dị năng, cộng thêm hệ trị liệu và không gian mà cô nói, là bảy loại…” Cố Trì hít vào, khi anh nói ra câu này, đầu óc có chút đau nhức.

Anh thậm chí không chắc mình có tỉnh táo hay không.

“Đây đã không chỉ là chuyện vượt qua kỷ lục của Liên minh nữa rồi.”

Anh nghiêm túc nói: “Nếu cô không muốn bị kẻ có tâm địa xấu xa lợi dụng, thì nhất định cô không được để người khác phát hiện ra bí mật trên người cô.”

Trì Anh gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ: “Vậy bây giờ anh đồng ý cho tôi gia nhập đội của mọi người rồi sao?”

Cố Trì: “... Ừm. Ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội nói với những người khác, cô cũng đi cùng.”

Trì Anh cuối cùng cũng nhẹ nhõm: “Được.”

“Vậy tôi đi trước nhé?” Việc đã giải quyết xong, cô cũng nên về rồi.

“Chờ đã.” Cố Trì gọi cô lại, ôm lại giỏ chanh vàng óng bên cạnh.

Sắc mặt Trì Anh đột nhiên thay đổi: “Tôi không cần!”

Cố Trì không nhịn được cười: “Cô ngâm với đường, sẽ ngon hơn nhiều…”

Lúc anh nói câu này, Trì Anh đã đẩy cửa chạy mất dạng.

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại một tiếng cười rất khẽ.

Sáng hôm sau chín giờ.

Trì Anh sớm đã sửa soạn xong xuôi đi ăn sáng. Hôm qua Cố Trì đã dẫn cô đi một chuyến, bây giờ đã quen đường, cũng không cần phải làm phiền anh nữa.

Chưa vào đến cửa nhà ăn, từ xa Trì Anh đã trông thấy một bóng dáng toàn thân tỏa ra tiên khí, bưng khay thức ăn đứng canh ở cửa.

Không cần nói, người này chính là Vân Linh. Bởi vì dáng vẻ quá mức nổi bật, mà vị trí cô ấy đứng cũng rất chói mắt, liên tục khiến người qua đường ngoái nhìn.

【Là nữ chính!】

Từ khi tích lũy thánh mẫu bị Trì Anh càn quét sạch sẽ, hệ thống bây giờ nhìn thấy Vân Linh là hai mắt sáng rực.

Hình như nhận ra Trì Anh, Vân Linh nghiêng người, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cô, nhưng vẫn đứng im tại chỗ, cũng không có động tác quay người.

Trì Anh đến gần, thân thiện chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Vân Linh lập tức nghiêng người, cung kính nói: “Chào buổi sáng!”

Giọng nói vang dội.

Trì Anh bị ánh sáng đột nhiên lóe lên trong mắt cô ấy làm giật mình.

Sao lại cảm thấy cô ấy đột nhiên rất phấn khích…

Vân Linh nhìn ra sau, hỏi: “Người hôm qua đi cùng với cô đâu rồi? Sao hôm nay không thấy anh ta…”

Đây là đang nói đến Cố Trì.

“Ồ, Anh ấy không có ở đây. Là tôi tự đến.”

Không hiểu sao, Trì Anh dường như nhìn thấy vẻ vui mừng trên khuôn mặt Vân Linh.

“Tôi cũng vừa hay đi một mình, hay là chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”

Trì Anh vui vẻ đồng ý.

Lúc lấy thức ăn, Trì Anh phát hiện ra một điều. Hình như cô lấy món nào, Vân Linh cũng theo đó lấy một ít.

Trì Anh có chút do dự nói: “Những món này, cô đều thích sao?”

Nhớ hôm qua, trong khay của nữ chính chỉ có vài lá rau…

“Món ăn được cô chọn nhất định có điểm độc đáo của nó!” Vân Linh quả quyết nói.

Trì Anh há hốc mồm.

Cô bỗng cảm thấy, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm?

“Ồ…”

Thôi vậy, cô lấy ít một chút. Nếu nữ chính ăn không hết cô còn có thể giúp giải quyết.

Người trong căn cứ hầu như đều rất bận rộn, có thể thong thả ăn sáng như Trì Anh và Vân Linh là rất ít, phần lớn đều là tùy tiện mang theo chút đồ ăn đi làm việc của mình.

Tìm được chỗ ngồi, Trì Anh bắt đầu chậm rãi ăn cơm.

Vân Linh ngồi đối diện cô, dùng đũa gắp một hạt ngô, đặt bên mép hồi lâu, mới run rẩy đưa vào miệng.

Trì Anh ăn được một nửa, cũng phát hiện tốc độ ăn cơm của cô ấy thực sự chậm.

Cô ngẩng đầu quan sát hồi lâu, Vân Linh vẫn một mực cúi đầu ăn cơm, nhưng năm phút trôi qua, trong khay chỉ vơi đi ba hạt ngô…

Cô không nhịn được thử lên tiếng hỏi: “Cái đó, cô ăn quen chứ?”

Vân Linh cứng người.

Không quen… Cô ấy không quen.

Đồ ăn ở đây đều khó ăn, so với linh thực trồng trong không gian linh tuyền của cô quả thực là một trời một vực.

“Tôi hiểu…” Cô ấy nắm chặt đũa trong tay, vẻ mặt kiên quyết như thể muốn chết: “Con đường trở thành cường giả nhất định gập ghềnh, không ngừng rèn luyện bản thân qua nghịch cảnh, đó chính là nguyên nhân cô đạt đến cảnh giới như vậy!”

Trì Anh: “...”

Ừm… Cô chắc chắn rồi, nhất định là có chỗ nào đó không đúng.

Mười phút sau.

Trì Anh ăn hết sạch khay, lặng lẽ đặt đũa xuống. Ánh mắt cô chuyển sang Vân Linh đang run tay như bệnh nhân Parkinson, nhưng khay vẫn đầy ắp.

“...”

Cô không nỡ lòng nói: “... Hay là, tôi giúp cô ăn một chút nhé?”

Vân Linh cứng đờ ngẩng đầu, mở to đôi mắt ngấn lệ.

Hình như, cô ấy rất khó để trở thành cường giả…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.