Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 130




Lúc này đường phố trấn Giai Lâm, đã hoàn toàn sạch sẽ đổi mới, những dây leo thực vật trên phòng ốc cao ốc kia, đều bị dọn dẹp sạch sẽ, cửa hàng mở của hai bên đường phố cũng nhiều hơn rất nhiều so với lúc bọn cậu rời đi.

Tiến vào trấn không bao lâu, đám Cảnh Lâm liền tách ra với mấy người Khúc Chính Siêu.

Trên đường về thôn, gặp không ít người trong trấn, mãi đến tận lúc gần tới thôn mình, xung quanh mới vắng vẻ hơn chút.

Tình huống thôn Cảnh Lâm đặc thù, bình thường cũng không để người không quen biết vào thôn, mấy người Cảnh Lâm không có, ngay cả Thi Lỗi đều rất ít tới nơi này. Thời điểm bọn cậu trở lại thôn, trong thôn vừa náo nhiệt lên, đại đa số còn đang ăn sáng, nhìn thấy mấy người Cảnh Lâm trở về, nhân viên tuần tra khua chiêng gõ kẻng thông tri người trong thôn, mọi người đều cho rằng có chuyện gì xảy ra liền lập tức bỏ bát đũa xuống chạy ra.

Mấy người Cảnh Lâm săn được không ít biến dị thú ở thành phố I, mùi máu tanh trên người gia tăng không ít, người hiểu biết thì gọi là sát khí, người không biết liền cảm thấy nhìn bọn cậu so với trước đây đáng sợ hơn chút, cùng bọn cậu không quá quen cũng không dám tới gần, người quen lá gan lớn hơn chút. Cũng là do mấy người Cảnh Lâm bây giờ còn chưa biết che dấu hơi thở của mình, chờ về sau luyện công pháp thuần thục hoàn mỹ thì sẽ đỡ hơn.

Hiện tại người trong thôn mỗi ngày ăn cơm tẻ có chứa linh khí, rau dưa có chứa linh khí, chất lượng sinh hoạt so trước đây gia tăng không ít, sắc mặt người nào cũng hồng hào, nhìn tinh thần rất tốt, ngoại trừ người nhà đám Cảnh Lâm, bởi vì quá lo lắng cho bọn cậu, nên trông có vẻ tâm sự nặng nề, diện mạo nhìn không tốt như người khác.

Vì thế mấy người Cảnh Lâm đều thấy rất hổ thẹn, cũng may bọn cậu đều đã trở lại thôn, không cần để cho người nhà phải lo lắng nữa.

Người trong thôn cũng thức thời, tuy đều tò mò đám Cảnh Lâm mấy tháng này ra ngoài gặp những chuyện gì, thế nhưng ngày còn dài, không phải vội vã nhất thời, thấy bọn cậu đều bình an trở lại, liền về nhà hết, để không gian lại cho bọn cậu cùng người thân.

Nghiêm Lộ hứng thú bừng bừng lôi kéo hai vị nữ trưởng bối đi đẩy mạnh tiêu thụ cỏ xanh mỹ dung, còn dẫn theo Nhạc Nhạc nữa, đôi chồng trẻ Cảnh Lâm và Triệu Chí Văn thì thuật lại đơn giản những chuyện bọn cậu gặp được ở bên ngoài cho Triệu Thừa Hoài, Nghiêm Nhuệ Phong.

Nói chuyện hơn nửa ngày, mấy người lớn để bọn cậu về nghỉ ngơi. Triệu Chí Văn trở về, Cảnh Lâm Nghiêm Phi thì lại đi khu đất trộn bùn đen của nhà mình quan sát một vòng.

Cây trà Quan Song Song đưa trước đây vẫn sống tốt, rễ cây bánh ngọt trồng xuống cũng đã nảy mầm sinh trưởng, cành cây dài bằng lòng bàn tay rồi, rộng tầm hai ngón tay chập lại.

Bùn đen Giun Bảo Bảo kiếm được mấy người Cảnh Lâm đựng không ít đem về, đầy đủ dùng cho bốn mẫu ruộng đồng, chọn bốn khối gần nhà nhất, hai người đổ bùn đen xuống, chờ cho nó chậm rãi hấp thu biến dị lần thứ hai.

Thuận tiện cũng quan sát đồng ruộng của người trong thôn, lúc này lúa nước đều còn đang ngậm đòng, không tới mấy ngày nữa sẽ trổ bông hết, hiện tại trong ruộng có không ít người đang loại bỏ cỏ dại, Tụ Linh trận có lợi với cây trồng, nhưng đồng thời những cỏ dại kia cũng sinh trưởng rất điên cuồng, vì không cho chúng nó tranh đoạt linh khí với lúa nước, cơ hồ mỗi ngày người trong thôn đều phải xuống ruộng, cũng có chút khổ cực, có điều người trong thôn vẫn cực kỳ vui vẻ xoay tới xoay lui trong đó.

Hỏi mấy bác trai bác gái trong thôn, đều nói năm nay trong thôn căn bản đều trồng lúa thuần chủng, mọc vô cùng tốt, nếu như hậu kỳ chăm sóc cẩn thận, khả năng sản lượng còn cao hơn lúa lai nữa.

Buổi tối, sáu con mèo biến dị mới tới nhà đều được Cảnh Lâm sắp xếp vào phòng trống khác trên tầng. Nằm đất cỏ bốn tháng cùng mấy ngày xe bò rồi, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi ôm nhau nghỉ ngơi một buổi tối.

Sáng sớm hôm sau, Thi Lỗi dẫn theo Ngụy Chân tới, Khúc Chính Siêu đang về thôn số Hai thăm ông nội anh ta, vì thế không đến cùng.

Trước nói thi Lỗi bên này, từ khi lên chức trưởng căn cứ Giai Lâm, đều không có thời gian rảnh rỗi. Trong thời gian này hắn căn cứ kiến nghị của Khúc Chính Siêu, quy hoạch một vài con đường phát triển đối với căn cứ, sau đó dưới sự giúp đỡ của Ngụy Chân, dẫn người trong thị trấn tới núi rừng xung quanh tìm được rất nhiều thực vật biến dị cùng đất đá biến dị có thể dùng được.

Hiện tại phạm vi đất trồng thí nghiệm đã mở rộng gấp đôi, tồn lương trong trấn cũng không còn ở trạng thái miệng ăn núi lở được, vì thế Thi Lỗi cảm giác áp lực bản thân ít đi rất nhiều. Nhưng hắn còn chưa kịp thở một hơi, Khúc Chính Siêu liền mang về cho hắn tin tức bọn cậu ở thành phố I gặp được kỳ ngộ Tu Chân.

Cũng từ trong miệng anh ta mà biết được tin Lưu sư đệ của Ngụy Chân đang ở thành phố I, đồng thời còn muốn gây bất lợi cho bọn cậu.

Thi Lỗi là quản lý cao nhất, hắn dựa vào cũng chỉ là tại tận thế trước tích góp lượng lớn lương thực mà cất bước, thật muốn bàn kỹ hơn, sự lợi hại của hắn cũng chỉ có một bộ đầu óc này, nhưng ở giai đoạn hiện nay, chỉ dựa vào đầu óc cũng không ăn được cơm ngon. Từ các loại dấu hiệu tới xem, nếu như hắn không nâng thực lực bản thân lên, chỉ sợ vị trí trưởng căn cứ cũng ngồi không được lâu.

Mà Ngụy Chân, đối với chuyện trở lại con đường tu sĩ càng ôm ấp hy vọng.

Không gian rừng núi thành phố I, hiện nay biết mở ra cũng chỉ có Cảnh Lâm.

“Cảnh lão đệ a!” Thi Lỗi cầm tay Cảnh Lâm không ngừng lay động, một bộ dáng khẩn thiết, “Cậu phải giúp chúng tôi a!”

Nghiêm Phi tách tay hắn ra, “Có việc thì nói.”

Thi Lỗi ngượng ngùng vuốt chỗ tay bị đánh, quên mất chuyện Cảnh Lâm đã có chồng rồi đấy.

Cảnh Lâm để bọn họ ngồi xuống trước, nói: “Trước tôi đã gây ra sự chú ý của tên Lưu thiên sư kia, tôi đi tiếp thì không tốt.”

Nghe thế, Thi Lỗi cùng Ngụy Chân thất vọng không thôi.

Cảnh Lâm cười, tiếp tục nói: “Có điều, tôi đã nghĩ ra một biện pháp mới, không cần tôi tự thân tới, các anh cũng có thể dẫn người vào không gian rừng núi.”

Biện pháp này, kỳ thực vẫn có quan hệ với chuyện khắc trận pháp vào trong ngọc thạch. Bởi vì phá trận hai lần, nên quỹ tích linh lực không gian trận kia Cảnh Lâm đã biết rõ. Cậu có thể khắc quỹ tích phá trận ở trong ngọc thạch, thời điểm tới đó nghĩ cách kích thích đánh linh lực lên quỹ tích bên trong là được.

Đơn giản nói biện pháp giải quyết một chút, nói đến chuyện mình quen thuộc trước đây, Ngụy Chân cũng đã ngờ ngợ, Cảnh Lâm chỉ cần nói vài câu trọng điểm, Ngụy Chân đã hiểu toàn bộ. Chỉ là hiện tại anh ta không có linh lực, đến lúc đó phải nhờ người khác kích phát mới được. Mà người được chọn, phỏng chừng không phải Khúc Chính Siêu thì cũng là Hạng Trạch Hoa, hai người đó đã từng đi một lần có thể dẫn đường cho bọn họ, lại có truyền thừa nữa, trên người sinh ra linh lực, những việc này cũng dễ dàng hơn.

Nghe được Cảnh Lâm đồng ý giúp mình, Thi Lỗi cảm kích không ngớt, bất quá vẫn tiếp tục ưỡn khuôn mặt nghiêm túc, để Cảnh Lâm làm giúp bọn họ nhiều túi chứa đồ chút.

Cảnh Lâm đáp được, có điều vật dẫn phải để tự Thi Lỗi chuẩn bị.

Đương nhiên Thi Lỗi không thể không đáp ứng được, ngày hôm sau liền đưa tới một đống túi tiền nhỏ, túi này trông qua như túi chữ phúc, vải vóc mới tinh, có thể thấy là lâm thời chế tạo gấp gáp.

Ngoại trừ túi, còn có một đống vật tư khá hiếm có, xen lẫn bên trong có một ít thực vật biến dị và đá quặng mới được bọn hắn phát hiện ra, Thi Lỗi còn làm cam kết, chờ sau khi bọn hắn từ thành phố I trở về, sẽ phân ra năm phần mười thu hoạch cho Cảnh Lâm.

Đây là thành ý cùng thái độ của Thi Lỗi, cũng là cho Cảnh Lâm một phần lợi ích.

Đáp ứng giúp đỡ Thi Lỗi cùng Ngụy Chân, Cảnh Lâm tiếp tục áp súc trận pháp, trước trong núi rừng vội vàng vẫn không rảnh mà tiếp tục luyện phương diện này, cách bốn tháng sau mới lại luyện tiếp.

Mà Nghiêm Phi cũng chẳng nhàn rỗi, bọn cậu từ trong núi rừng về mang theo nhiều đồ như vậy, đều phải lần nữa sắp xếp lại, nên cất giữ thì đem đi cất giữ, nên trồng trọt thì mang đi trồng trọt. Chờ y sắp xong chuyện bên này rồi, Cảnh Lâm tu vi cao hơn hai tầng so với trước cuối cùng cũng thành công áp súc trận pháp vào trong ngọc thạch.

Cảnh Lâm quên đòi ngọc thạch từ Thi Lỗi, liền đơn giản vót ra một đoạn thân cây cậu mang về, chế thành từng khối mộc bài nhỏ chứa đầy linh khí, dùng giống như ngọc thạch mà khắc những quỹ tích muốn sử dụng lúc phá trận vào trong.

Một khối mộc bài có thể chọc thủng trận pháp một lần, Cảnh Lâm làm liền tù tì 20 khối mới ngừng tay, như vậy lưu lại một khối lúc phá trận, Thi Lỗi có thể liên tục mười chín dẫn người vào.

Xong mộc bài, Cảnh Lâm lại không ngừng nghỉ bắt đầu luyện chế túi chứa đồ.

Thi Lỗi đưa tới túi nhỏ như vậy, Cảnh Lâm cảm thấy nhất định hắn cố ý. Phải biết Cảnh Lâm còn chưa từng luyện chế túi nhỏ như thế, có điều trước lạ sau quen, Thi Lỗi không sợ bị trì hoãn thời gian, Cảnh Lâm cầm lấy túi chữ phúc nhỏ lần thứ hai tập trung nghiên cứu.

Đợi làm xong những chuyện này, thời gian đã qua hơn một tháng nữa.

Lúc thời gian quá một tháng, Thi Lỗi sốt ruột không chờ kịp, lại không muốn làm phiền Cảnh Lâm, liền cách mấy ngày lại sai người tặng đồ cho Cảnh Lâm, đều là những vật chất biến dị mới nhất mà trấn phát hiện ra, người đến đưa đồ thuận tiện hỏi thăm tiến độ của Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm bên này vội vàng, Long Chương bên kia cũng bận rộn, Thi Lỗi đặt hàng bên chỗ cậu ta, làm những vũ khí với tài liệu riêng. Cậu ta thỉnh thoảng sẽ để Giun Bảo Bảo mang bùn đen mới lấy được sang chỗ Cảnh Lâm đổi cà chua ăn, vì thế tin tức hai bên thỉnh thoảng lại trao đổi một lần.

Chờ Cảnh Lâm đã chuẩn bị tốt đồ, Thi Lỗi bên kia nhận được tin, lập tức phái người tới lấy đồ. Mà Nghiêm Phi, đã thông tri trong thôn, nếu trong thôn có ai muốn đi theo tới thành phố I, đến nói với bọn cậu một câu, bọn cậu sẽ đưa người tới sắp xếp trong đội ngũ Thi Lỗi.

Trong thôn người đi không nhiều, trong nhà họ Mã, có Mã Thuần Chính cùng Mã Thuần Kiện đi, còn có Lý Phi Vũ và Triệu Thiểu Kiền, cuối cùng thêm một Cao Trác.

Trong lúc này, thân thể Cao Trác lại ngưng tụ không ít, có lần vô tình xuất hiện trước mặt người trong thôn, làm đối phương sợ vãi linh hồn. Bất quá trình độ tiếp nhận của mọi người với sự vật mới bây giờ cũng rất cao, lại nói dẫu sao cũng là người quen, sau mấy ngày sợ hãi, thêm dì Tằng cùng Cao Trác đều không hay xuất hiện trước mặt mọi người, mà theo thân thể Cao Trác dần ngưng tụ, hắn cũng đã có thể đụng vào đồ vật, thời điểm ngày mùa, đã có thể xuống ruộng giúp đỡ dì Tằng thu hoạch, mọi người cảm thấy coi như làm quỷ cũng không quên hiếu thuận mẹ già, đó là quỷ tốt, dần dần cũng tiếp nhận, hiện tại cách xa còn có thể nói chuyện hai ba câu.

Khi biết được Cao Trác muốn đi, Ngụy Chân đối với hắn cũng chăm sóc mọi bề, từ chỗ hai người Cảnh Lâm biết được, lúc trước anh có thể sống sót, cũng là nhờ Cao Trác.

Lần này Thi Lỗi dẫn theo không ít người, tuy rằng khối mộc bài Ngụy Chân lấy ra một lần chỉ có thể mang theo mười người, nhưng Khúc Chính Siêu đã nói, chỉ cần tiến vào trong thành phố I, tiểu đội không thể toàn thân trở ra rất nhiều, có tiểu đội sáng sớm mười người đi vào, chiều trở về liền còn lại một, tình hình như thế, bình thường sẽ lần nữa tìm đội viên tạo thành tiểu đội mới. Chuyện như vậy cực kỳ phổ biến, vì thế đến lúc đó bọn họ đi đến nơi, mỗi ngày mang chín người vào, chỉ cần hành động ẩn nấp chút, thêm độ hot của bí cảnh Hoang Thú kia vẫn còn, thì sẽ không có người dễ dàng phát hiện ra bọn họ.

Khúc Chính Siêu đối với thành lập môn phái cái gì, cũng giống Long Chương không nóng lòng, vì thế lần này người dẫn đường chính là hắn, hắn và Ngụy Chân một dạng, đều phải cải trang qua mới được.

Chưa tới mấy ngày sau khi bọn họ rời đi, thôn Cảnh Lâm, cũng nghênh đón vụ thu hoạch thứ ba sau tận thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.