Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 100




Thời gian dần tiến về tháng tám.

Trong khoảng thời gian này, Thi Lỗi lại để cho Khúc Chính Siêu đưa đồ vật tới nhà Cảnh Lâm hai lần nữa, cậu đem theo hơn một nửa bắp ngô non được bẻ từ đất trồng trong nhà để anh ta mang đi, nhờ đó Cảnh Lâm lại đạt được một lượng lớn vật tư.

Mới đầu Cảnh Lâm còn tưởng Thi Lỗi sẽ giữ riêng cho mình ăn, về sau cậu biết được hắn chỉ giữ lại một phần nhỏ cho mình, số còn lại làm vật tư trao đổi với Hạng Trạch Hoa cùng Thôi Lệ Châu rồi. Giá cả trao đổi, hơn rất nhiều so với lấy đi từ chỗ Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm cũng không có ý nghĩ xấu gì, Thi Lỗi đã mệt nhọc một phen, chung quy phải có chút lợi nhuận a. Nhiều ngô non như vậy, trong thời gian ngắn nhà cậu cũng không thể ăn hết được, lưu lại chỉ tổ già cứng mất. Mà trong nhà lại không thiếu gạo ăn, kỳ thực nếu dự trữ ngô Cảnh Lâm cũng rất ít ăn đến, ngược lại chiếm không gian nhà kho.

Thi Lỗi làm vậy xem như giúp cậu bận bịu một phen, như thế cũng rất tốt.

Sau khi rót bùn đen vào đất, không quá mấy ngày tất cả rau quả trong đất trồng nhà Cảnh Lâm đều xuất hiện biến dị, có loại biến dị cũng không rõ ràng lắm, ví dụ như bí đao và bí đỏ ngoài ruộng, chúng nó đều là loại cây trồng đời hai, đất đai biến dị lần thứ hai đối với vẻ bề ngoài của chúng nó không có ảnh hưởng gì, vẫn là sau khi ba nhà Cảnh Lâm hái trở về ăn, mới phát hiện mùi vị ngon hơn chút, đương nhiên, lớp vỏ tầng ngoài kia, cũng càng thêm cứng rắn, muốn ăn được chúng nó, phải càng tốn thêm sức lực rồi.

Biểu hiện khá rõ ràng, chính là rau mồng tơi trong ruộng, phiến lá của nó lớn hơn chút, cả cây đều tỏa ra một mùi hương chua ngọt, nếu có cả quả của nó, thì còn dễ ngửi hơn. Cảnh Lâm không quá thích ăn mồng tơi, bởi vì luôn có cảm giác dinh dính trơn trượt. Mồng tơi sau khi biến dị, cậu có hái một gốc về, phát hiện Tố Trinh rất thích ăn, một ngụm chính là một gốc, sau đó Cảnh Lâm liền thử xào một đĩa, ăn giòn giòn, giống hệt như mùi của nó, vị chua chua ngọt ngọt, ăn trong miệng tuy cảm giác là lạ, nhưng vẫn rất ngon.

Sau, Nghiêm Phi do hiếu kỳ, ăn quả mồng tơi đỏ sẫm mà Cảnh Lâm hái về, ăn tựa như kẹo chua ngọt, y cảm thấy ngon, liền ăn mấy quả lận, xong rồi đi nói chuyện với Cảnh Lâm, dọa Cảnh Lâm phát sợ. Bởi vì sau khi ăn loại quả này, đầu lưỡi của Nghiêm Phi hoàn toàn bị nhiễm đỏ, vừa mở miệng nói chuyện tựa như trong mồm ngậm một búng máu vậy, màu sắc trên lưỡi chừng mấy ngày sau mới nhạt đi, từ đó Nghiêm Phi cũng không dám đụng vào nữa.

Độ ngon của các loại cây trồng trong ruộng đều tăng lên không ít, có biến hóa ngoại hình, lại thường xuyên thấy chủ ruộng đi tới đất trồng nên các thôn dân đều chú ý tới, chạy hết tới hỏi Cảnh Lâm xảy ra chuyện gì, sao mỗi cây trồng trong ruộng rau nhà cậu không giống với mọi người.

Cảnh Lâm đáp thật: “Đang làm thí nghiệm đây.”

Người trong thôn hiếu kỳ: “Thí nghiệm? Thí nghiệm cái gì a?”

“Chuyện này trước không nói cho mọi người được.” Cảnh Lâm trả lời, bất quá cậu vẫn bảo: “Mồng tơi trong ruộng rau nhà tôi, tôi cảm thấy ăn ngon hơn so với trước đây, mọi người nếm thử xem sao, có gì cứ vào đất nhà tôi mà hái.”

Nghiêm Phi đế thêm một câu: “Các loại cây khác thì không thể hái được a.”

Những người tới hỏi đều cười cười, “Nếu Cảnh Lâm nói mồng tơi kia ăn ngon hơn, vậy tôi liền đi hái về nếm thử coi, ngoài nó ra đảm bảo không hái bất kì thứ gì khác.”

Có người phụ họa: “Thứ Cảnh Lâm cảm thấy ngon thì khẳng định không thể tệ được, tôi đã nghe chị Trần nói rồi, phương pháp chế biến bột hạt ớt chỉ thiên kia là lấy được từ chỗ Cảnh Lâm, ôi chao, mùi vị đó quá tuyệt vời đi, món nào mà cho thêm bột ớt chỉ thiên, ăn với cơm đều có thể ăn nhiều hơn hai bát, đáng tiếc nhà tôi không trồng.”

“Nhà tôi cũng không, trước dùng mười cân lúa mì mới trao đổi với nhà chị ấy một cân ớt chỉ thiên, bột hạt ớt chỉ thiên lấy ra được nhà tôi đều sắp ăn xong rồi, ngày hôm qua nói sẽ cùng chị ý đổi thêm cân nữa nhưng chị ý nhất quyết không, bảo là giữ lại cho nhà mình ăn.”

Mọi người nói nói, rời khỏi nhà Cảnh Lâm, và đều thẳng tiến tới đất trồng rau nhà cậu.

Mồng tơi là cây dây leo, Cảnh Lâm trồng không ít vòng xung quanh đất rau nhà mình, mấy người đó sau khi hái trở về ăn, rồi lại truyền miệng nói cho các thôn dân khác, sau đó lại lục tục có các thôn dân đến hái đem về. Có điều đều rất tự giác, tuy rất tò mò rau củ khác nhà Cảnh Lâm có sự thay đổi hình dạng thì sẽ cho ra mùi vị gì, nhưng không được chủ nhân đồng ý nên một phiến lá cũng không chạm tới.

Trước đây bọn họ sẽ không nghe lời như thế, nhưng bây giờ địa vị của Cảnh Lâm trong thôn đã khác xưa, người trong thôn hiện tại nghe cậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lời cậu nói, không ai không dám nghe.

*

Ngày này, là tiệc mừng trăm ngày Mã Tiếu Tiếu – con gái Mã Thuần Kiện, chỉ mời thân thích của nhà hắn trong thôn thôi, trên bàn cơm, cô nhóc nhỏ ăn no ợ một cái phụt ra cả tia lửa đốt rụi toàn bộ lông mày của cha mình.

Chuyện này thoắt cái gây nên sóng gió điên đảo cả thôn!

Em bé biết phun lửa a, sống sờ sờ nha, không phải trên TV!

Sau khi đám Cảnh Lâm nghe nói thế, trực tiếp đi tới nhà Mã Thuần Kiện. Bàn ghế ăn uống nhà họ Mã còn chưa dọn dẹp, trong nhà đã bị vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài rồi, Mã Thuần Kiện một bên lông mày mất tích ôm chặt khuê nữ vui tươi hớn hở bị người trong thôn vây xung quanh, Tiếu Tiếu trong lồng ngực hắn, mở to đôi mắt tròn vo, cũng hiếu kì mà nhìn các cô các bác. Mã Thuần Kiện vỗ nhẹ lên lưng cô nhóc một cái, nhóc liền ợ ra một nhúm lửa nhỏ.

Người trong thôn thấy cô nhóc ợ một cái, liền đồng thanh kinh hô.

Tiếu Tiếu bị bọn họ chọc cho cười khanh khách không ngừng, nhúm lửa này cứ nối tiếp nhúm lửa kia phun ra.

Trước Khúc Chính Siêu có nói, mấy cư dân trốn ra được từ các thành phố xảy ra động đất, phần lớn thân thể đều đã xảy ra một vài biến hóa, đám Cảnh Lâm cũng không hỏi kỹ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người có biến hóa.

Lúc đó Tôn Lỵ Lỵ mang thai, theo người nhà họ Mã từ bên ngoài một đường trốn chạy về, ăn không ngon ngủ không yên, luôn lo lắng sợ hãi, ấy vậy mà thai nhi vẫn khỏe mạnh, có thể thấy được Tiếu Tiếu khi đó còn ở trong bụng nàng, cũng đã xảy ra một loại biến hóa nào đó.

Nếu là trước đây xuất hiện một đứa nhỏ như Tiếu Tiếu, nhất định sẽ bị người trong thôn cho là quái vật. Nhưng bây giờ thời đại đổi thay, không còn giống như trước nữa rồi, tất cả mọi người còn phải ước ao có đứa nhóc như Tiếu Tiếu đấy.

Sau lần đó, tục danh của Tiếu Tiếu liền truyền ra, tất cả mọi người đều gọi cô nhóc là Gái Lửa!

Tên tục này nhận phải sự phản đối mãnh liệt của Trần Tuyết Phương – bà nội cô nhóc, con nhà người ta đáng yêu như thế kia, lại còn là một bé gái nữa chứ, tên gì mà Gái Lửa, vừa quê vừa khó nghe. Những người khác nhà họ Mã thì lại rất hài lòng tiếp nhận, bao gồm cả Tiếu Tiếu, về sau người nhà cô nhóc mỗi lần bế nàng tản bộ trong thôn, nghe người ta gọi cô nhóc như vậy, cô nhóc sẽ đáp lại bằng một tràng cười. Trần Tuyết Phương cũng chỉ có thể mặt mày ủ rũ điểm điểm cái trán cháu gái nói thầm, chờ sau này ngươi lớn rồi ngươi sẽ hối hận a cháu gái.

Nhưng cô nhóc lửa bây giờ còn chưa hiểu cái gì cả, chỉ cầm lấy tay bà nội muốn nhét vào miệng.

Thời điểm trung tuần, thanh niên trai tráng trong thôn, ngoại trừ huấn luyện thông thường, lúc rảnh rỗi, còn bắt đầu may đồ bảo hộ a, vật liệu là dây leo biến dị và vỏ lưng của con rết, cũng chính lúc này, Khúc Chính Siêu đưa tới vũ khí đã làm tốt cho Cảnh Lâm.

Tất cả móc câu đều giữ lại vị trí sắc bén nhất, một mặt lưỡi cắt cực kỳ sắc bén, mặt bên kia là hàng răng cưa cứng rắn. Răng nanh con rết được làm thành loan đao, hai cái râu của nó làm thành roi ngắn, hai cái gai đuôi thẳng tắp, được cải tạo lại thành bốn cái trường thương,

Răng nanh, râu, gai đuôi, tất cả thuộc về đám Cảnh Lâm, tất cả móc câu thì đều phân phát cho thôn dân.

Lần này Khúc Chính Siêu tới, còn mang theo một tin tức, căn cứ sẽ bắt đầu huấn luyện, nếu Cảnh Lâm muốn cho người trong thôn đi, thì hai ngày sau dẫn người tới, trừ ban ngày ra, buổi chiều cũng cần phải huấn luyện, vì thế những người đó nhất định phải ở bên trong căn cứ, căn cứ có thể cung cấp chốn ngủ nghỉ. Thôn mấy người Cảnh Lâm đặc thù, sau khi ra ngoài cơ bản là không phải do căn cứ quản, nên đồ ăn thức uống tự nghĩ biện pháp giải quyết.

Cảnh Lâm biểu thị đã rõ, chờ Khúc Chính Siêu đi rồi, quay đầu liền tìm Mã Nhân Thiện, tập hợp tiểu đội võ thuật.

Người của tiểu đội võ thuật đều biết sau khi trời lạnh sẽ có một lần đi ra ngoài, thế những cũng không phải tất cả mọi người có thể đi, trong thôn nhất định phải lưu người lại canh gác mới được. Vì thế lần này, Cảnh Lâm tính toán chỉ mang một nửa số người ra ngoài. Đương nhiên một nửa còn dư lại mỗi ngày vẫn cần phải đến căn cứ huấn luyện, chỉ có điều sáng đến chiều về, như vậy, chờ sau khi bọn cậu rời khỏi làng, năng lực phản ứng của những người đó cũng sẽ được nâng cao.

Người đi ra ngoài, Cảnh Lâm Nghiêm Phi cũng không phải chọn kỹ, bởi vì là lần đầu ra ngoài, nên nhất định phải chuẩn bị đủ, vì thế người tuyển ra đều có năng lực khá là chói mắt, tính nết ổn mà cũng có gan. Lý Phi Vũ, Trương Khải, Triệu Thiểu Kiền, anh em nhà họ Mã, Chung Hiếu Huy vân vân, đều nằm trong số ứng cử viên được chọn.

Trước khi đi huấn luyện, Cảnh Lâm vòng quanh toàn bộ thôn, bố trí tốt vài cái trận trong trận, bốn con mèo nhà Đường Hào đều ở lại trong thôn thủ hộ, những động vật biến dị nhà Cảnh Lâm cũng để lại, có Tiểu Hắc Long và Tố Trinh cùng chung tay bảo vệ, lần này kể cả có một Chu Nhân nữa đến, cũng không phải sợ hãi.

Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi suy nghĩ một chút, trải qua sự đồng ý của người nhà, quyết định lần này cũng đem theo Nhạc Nhạc đi, vì thế cái ngày đi tới căn cứ đó, Nhạc Nhạc dẫn theo Quạc Quạc cùng đi.

Sáng sớm, tất cả mọi người cưỡi xe, người sẽ ở lại trong căn cứ còn phải chở lương thực quần áo dùng trong mười ngày, cùng nhau hướng lên huyện.

Anh em nhà họ Tạ đã sớm chào hỏi cùng Khúc Chính Siêu, hai anh em họ đều muốn đi huấn luyện, nhưng đến thời điểm tập trung thì chỉ có một người là Tạ Thư, Tạ Văn ở lại giữ nhà, hai cô nhóc nhà Tạ Văn cũng nháo muốn đi, không muốn ba ba phải phiền lòng như vậy, thế nhưng không những vợ Tạ Văn không đồng ý, mà Tạ Văn cũng luyến tiếc, hai con gái từ nhỏ chưa từng làm việc nặng gì, đường trở về đã chịu không ít khổ, thời gian dài không được ăn uống no đủ, vì lẽ đó thân thể gầy yếu hơn so với trước đây, hiện tại cùng nhau xách một thùng nước còn vất vả, huống chi năng lực hiện tại của hắn, cũng chỉ đủ tự vệ cho bản thân.

Long Chương cũng không đến căn cứ trước, mà ở nhà chờ đám Cảnh Lâm.

Sau khi tới căn cứ Thự Quang, Tào Tam Gia dẫn theo một vài anh em đã sớm đến rồi, trong ba mươi người trụ đến cuối cùng tại lần hành động diệt hoa trước đây, có một cô bé sở hữu thực vật biến dị cùng người đàn ông nuôi con nhện cũng có mặt, mấy người anh Tôn ở trấn Kim Hà cũng thế, những người này khá có năng lực, đều là người Thi Lỗi muốn lôi kéo, nên lần huấn luyện này, Thi Lỗi cũng thông báo cho bọn họ.

Mọi người cũng coi như là người quen, bởi vì năng lực của Cảnh Lâm, nên khi mọi người thấy cậu đến, đều tiến tới chào hỏi. Lần trước vội vàng, lần này mọi người đều tự giới thiệu bản thân: cô bé gọi là Quan Song Song, thực vật trên tay kêu Mạn Mạn; người trung niên tên Khương Hồng Đào, con trai nhện của ông kêu Chi Chi; tên đầy đủ của anh Tôn là Tôn Châu Văn.

Những người này nhất trí cho rằng, chỉ cần có Cảnh Lâm, đến lúc xuất hành là sự an toàn được bảo đảm rồi.

Nói chuyện phiếm vài ba câu, Thi Lỗi bắt đầu sắp xếp chốn dừng chân cho mọi người, đều trong ký túc xá trường học, bốn người một phòng, giường tầng, giường để ngủ, bàn để đồ mọi người mang đến, chăn bông các thứ, đều là của những học sinh trong trường lúc đó chưa kịp mang đi.

Toàn bộ tiểu đội đến huấn luyện, cũng chỉ có Quan Song Song cùng Nghiêm Lộ là con gái, cho nên hai người bọn họ một gian.

Cùng ngày sau khi sắp xếp ổn thỏa, mọi người đơn giản nghỉ ngơi một hồi, xế chiều đó, Khúc Chính Siêu làm huấn luyện viên, một tiếng còi tuýt vang, tất cả mọi người tập hợp trên sân huấn luyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.