146. Ít nói mạnh miệng đi
Chờ đến khi lấy được con dao, Vân Đào chạy đến bên cạnh xe nôi của Oa Oa, nhìn đứa nhỏ một chút, sau đó đi cửa lớn giết tang thi.
Còn Lưu Viện, chờ Vân Đào đi rồi mới vội vội vàng vàng chạy đến bên người An Nhiên, nâng An Nhiên đầu óc còn đang choáng váng dậy từ mặt cỏ, thay nàng lau đi vết máu trêи khóe miệng, vẻ mặt lo lắng nói:
"Ngươi đừng tranh luận với Đào ca, người như hắn chẳng quan tâm đến chuyện gì cả, nhưng không thích người khác chống đối hắn, xem ngươi đi, đang hảo hảo, ngươi động tay chân với hắn làm gì? Có đau hay không a?"
Lưu Viện nhìn An Nhiên, ở đâu ra mà phì đầu phì não? không biết hắn ghét bỏ An Nhiên cái gì, một nữ nhân xinh đẹp như vậy, làm sao lại nói An Nhiên phì đầu phì não?
"Không đau, sớm hay một gì sẽ có một ngày, ta...."
An Nhiên bị Vân Đào đánh một quyền đến ngất xỉu, nguyên bản muốn nói sớm hay muộn gì cũng có một ngày tẩn cho Vân Đào một trận, nhưng nghĩ lại, trong thời gian ngắn nàng không có bản sự làm được việc này, vẫn là ít nói mạnh miệng đi thôi.
Sau đó, An Nhiên lắc lắc đầu một cái, cảm giác mình thanh tỉnh hơn nhiều, quần áo trêи người cũng không còn cảm giác bị căng chặt, nàng vội bò dậy đi về phía xe nôi của Oa Oa, đi không được hai bước, trọng tâm thân thể không ổn lại ngã lăn xuống.
"Có sao không?" Lưu Viện lại chạy nhanh đến đỡ nàng.
"Có muốn ăn gì hay không, vật tư nhà ngươi còn nhiều không?"
Hai ngày nay, Lưu Viện không quản An Nhiên có ăn no hay không, nàng cũng không lấy vật tư cho An Nhiên, bởi vì nàng biết, trêи bàn trà nhà An Nhiên, còn để rất nhiều đồ ăn, đó đều là đồ hai người cùng trộm từ phòng bảo vệ mấy hôm trước, Lưu Viện tính số đồ ăn đó cũng đủ An Nhiên ăn một tuần.
Nàng không nghĩ đến, trong một buổi tối An Nhiên đã ăn hết số đồ ăn đó, nhưng An Nhiên không giải thích nhiều, nàng chỉ lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình không đói bụng, không cần ăn gì.
Đây là sự thật, hiện tại An Nhiên rất no, cơ thể vừa rồi căng chặt đến sắp nổ mạnh, cho Oa Oa bυ" sữa, lại cùng Vân Đào đánh một trận, loại căng muốn nổ trêи người nàng mới giảm bớt dễ chịu một chút, nhưng vẫn thấy no no như cũ, không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Chờ nàng đứng lên một lần nữa, hiển nhiên đầu đau đã tốt hơn, nàng mặc cho Lưu Viện giữ lại, trực tiếp đẩy xe nôi, đi về hướng cổng lớn.
Khi nàng đến cổng lớn, những thi thể của đám tang thi hôm qua vào lúc trời còn chưa sáng đã sớm bị 5 người đàn ông sống sót thu thập sạch sẽ, xử lý thi thể như thế nào, nàng không biết, nhưng cổng lớn rất sạch sẽ, hoàn toàn không có cảnh tượng luyện ngục như hôm qua.
Vân Đào lại cho một đám tang thi đi vào, đang sát phạt, quay đầu liếc nhìn An Nhiên một cái, chỉ cảm thấy người này thật kỳ quái, mới vừa rồi còn béo một vòng, lúc này thế nhưng lại mảnh khảnh giống hôm qua ....
Hắn trầm mặc không lên tiếng, cũng không liếc An Nhiên một cái nào nữa, chỉ quay đầu tiếp tục việc săn giết của hắn, An Nhiên như thế nào hắn không quan tâm, đã chỉ bảo nhiều ngày như vậy bất quá là coi trọng mặt mũi Oa Oa thôi.
Còn An Nhiên thì thở sâu cũng không chủ động chào hỏi Vân Đào cái gì, hắn coi nàng là không khí, nàng cũng không quan tâm Vân Đào, nếu không hai người lại ồn ào lên, giữa đám tang thi này đánh nhau một trận nữa thì chỉ để bọn tang thi này chế giễu mà thôi! Nàng đẩy xe nôi của Oa Oa vào trạm gác, sau đó đứng cạnh xe nôi, rất nỗ lực để bình tĩnh lại, quan sát tình thế ở cổng lớn, lúc này mới rút dao ở thắt lưng ra, trước tiên đào tinh hạch trong óc của đám tang thi đã chết dưới mặt đất đã.