Sau đó cuộc hành trình của hai người trở nên không một tiếng động, không biết qua bao lâu,cũng
không biết Chiến An Tâm đi mấy ngày, rốt cuộc An Nhiên cũng có lương tâm, thả cho nàng một con
đường nhỏ bên trong rừng rậm biến dị.
Con đường nhỏ đây chính là con đường thông giữa từ bờ sông nơi tập trung về phía nam tới căn cứ
Thiên Viêm Sơn xuyên qua Bách Hoa thành kéo dài mãi tới Tiểu Chu thành.
Những chiếc xe vận tải cung ứng vật tư từ Tiểu Chu thành có thể tự do đi lại trêи con đường này,
bên cạnh đó còn có không ít ngã rẽ đi thông tới các căn cứ lớn nhỏ hay các đoàn đội chung quanh.
Cả người Chiến An Tâm chật vật đi vào một tòa thành nhỏ.
Tòa thành này rất nhỏ, cửa thành nhỏ giống như Bách Hoa thành nhưng Bách Hoa thành
không cho phép người không phận sự đi vào, ngay cả xe vận chuyển của Tiểu Chu thành cũng chỉ có thể
đỗ ở bên ngoài thành.
Cái gọi là Con đường xỏ xuyên qua Bách hoa thành thực tế là chỉ lướt qua bên ngoài của Bách Hoa
thành, người bình thường muốn tiến vào Bách Hoa thành thông qua việc trà trộn vào xe vận
chuyển của Tiểu Chu thành cũng chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài khu rừng rậm biến dị mà không gặp
được nửa bóng người trong thành.
Nhưng tòa thành mà Chiến An Tâm tiến vào này thực sự ngược lại, tiếng người ồn ào náo nhiệt, tuy
rằng cửa thành rất nhỏ cũng hoàn toàn không có bất luận một hệ thống phòng vệ nào, người người đều
có thể tùy tiện ra vào. Sau khi vào thành, cũng không thấy người nào trồng trọt chăn nuôi, không
giống Bách Hoa thành là từng mảnh đồng ruộng xanh tưới mà ngược lại là
các loại cửa hàng mọc san sát nhau, hai bên đường có rất nhiều người chỉ trải một tấm vải ra nền
đất, rồi rao bán đồ vật bên trêи.
Toàn thân Chiến An Tâm đều dơ bẩn, tóc tai rối tung giống như khất cái, sau khi vào thành nàng liền
đứng bên đường lớn bên cạnh một cái cửa hàng, một người phụ nữ bụ bẫm kéo nàng lại, hét chói tai:
"Ai da da, ở đâu ra một tiểu cô nương bẩn thỉu như này a? Nhanh cùng ta vào đây tắm rửa đi."
Chiến An Tâm bất động, trêи mặt toàn là tro bụi, nhưng đôi mắt lại thanh triết nhìn người phụ nữ
béo cực kỳ nhiệt tình này, phía sau bà ta là không ít phụ nữ ăn mặc hở hang, ăn không ngồi rồi bên
trong cửa hàng, Chiến An Tâm hỏi:
"Ta đi vào với ngươi thì bên trong có thức ăn, nước uống sao?" Chiếc bóng dưới chân nàng chợt di
động, thoạt nhìn như đang bất an. "Có có có, đương nhiên là có."
Ánh mắt của người phụ nữ béo này sáng lên, tuy rằng hình tượng hiện giờ của Chiến An Tâm không khác
gì với khất cái, nhưng chỉ liếc mắt một cái bà ta có thể nhìn ta được, diện mạo bên trong lớp tro
bụi kia khẳng định không kém.
Vì thế bà ta lôi Chiến An Tâm vào cửa hàng, giọng the thé gọi:
"Người đâu mau tới đây, tìm chút đồ ăn cho tiểu cô nương này nha, còn nước uống và chút nước ấm cho
nàng tắm rửa nha."
Bên trong, mấy người phụ nữ ăn mặc hở hang giật giật thân mình, bất quá cũng không đứng dậy, không
người nào đi chuẩn bị đồ ăn nước uống cho Chiên An Tâm hay chuẩn bị nước ấm cho nàng.
Bọn họ đều có vẻ mặt gần đất xa trời, biểu tình được chăng hay chớ, thậm chí có người dùng ánh mắt
mỉa mai nhìn Chiến An Tâm, còn mang theo sự thù hằn không có ý tốt.
Chiến An Tâm thì sao? Nàng còn thấy thích ý bị người phụ nữ béo kia lôi kéo, nàng đi vào sâu bên
trong liền phát hiện, đây là một ngôi nhà được dựng theo hình thức tứ hợp viện cổ xưa. Chiến An Tâm
vừa đi vừa nhìn chung quanh. Khi tới một dãy hành lang, có một người phụ nữ mặc váy
đang ngồi xổm trêи mặt đất lau dọn, nơi nàng ta đang ngồi có một chiếc bồn nhỏ, nước trong bồn đã
chuyển sang màu đỏ.