Về phương diện đồ ăn đối với Chiến An Tâm mà nói không phải nan đề, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở rừng
rậm biến dị mặc dù không có sự quan tâm của mẹ nàng, nàng cũng biết được trái cây nào có thể ăn,
trái cây nào không thể ăn.
Trái cây không biến dị là có thể ăn, có vài loại trái cây biến dị khi ăn vào không khác gì ăn độc
dược, vì vậy nàng phải phân biệt rõ ràng.
Về nước uống thật ra có chút phiền phức, hiện tại nước tự nhiên đều không thể uống trực tiếp, phải
thông qua tinh lọc mới uống được, hơn nữa nước tinh lọc phần lớn bọn họ chỉ dùng để trồng
trọt chăn nuôi, nước bọn họ dùng để uống đều là nước được tạo ra từ dị năng giả hệ thủy, bọn
họ xả vào đập chứa nước rồi thông qua hệ thống dẫn nước đưa nước uống tới từng nhà.
Cho nên hiện giờ Chiến An Tâm chỉ có thể dựa vào lượng nước trong trái cây để giải khát, nàng cứng
đầu chỉ dùng sức đi về một hướng đã định.
"Ăn trái cây nhiều ngày như vậy, ngươi có ê răng hay không?"
Giọng nam kia vẫn luôn đi theo sau nàng, thường thường vang lên, Chiến An Tâm đi bao nhiêu ngày hắn
liền đi theo bấy nhiêu ngày.
Có đôi khi hắn sẽ trầm mặc, nhưng nhìn tới Chiến An Tâm tự ngược bản thân, Mộ Phong không nhịn được
mở miệng nói.
Chiến An Tâm vẫn xông lên phía trước, khuôn mặt nàng đau khổ gật đầu. "Ê a, nhưng ta có thể kiên
trì."
"Tính tình ngươi vẫn cứng đầu như vậy." Mộ Phong ở phía sau thở dài, lại nói:
"Nhưng mà từ nhỏ tới lớn ngươi rất ít phải chịu khổ như vậy."
Chỉ trừ một lần, khi còn nhỏ, Chiến An Tâm bị Hứa A Văn kéo vào "cửa" tới tận Tương thành, lần đó
thực sự nàng phải chịu khổ.
Bất quá việc đó cũng đã đi qua mười mấy năm rồi, Chiến An Tâm đã sớm cắt bỏ đoạn ký ức kia.
Chiến An Tâm đi ở phía trước cảm thấy một cánh tay vươn ra khỏi màn sương đen lượn lờ, đưa ra một
bình nước.
Chung quy hắn không thể để nàng chịu khổ.
Chiến An Tâm quay đầu lại, nhìn liếc mắt qua người đàn ông bên trong làn sương đen, không nhận bình
nước từ tay hắn mà quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
"Uống nước trước, ăn chút gì đó rồi lại đi."
Mộ Phong duỗi tay kéo tay Chiến An Tâm lại, khiến nàng quay người lại, hắn đưa bình nước tới trước
mặt nàng.
Chiến An Tâm quay mặt ra sau, cả giận nói:
"Không ăn, không uống! Mẹ ta nói, không ăn đồ vật của người xa lại." "Ta không phải người xa lạ"
Mộ Phong thở dài, nhét bình nước vào tay Chiến An Tâm, sau đó cường điệu nói:
"Oa Oa, ta không phải người xa lạ."
"Nhưng với ta mà nói ngươi chính là người xa lạ!"
Chiến An Tâm nhìn Mộ Phong trong làn sương đen lượn lờ, ánh mắt nàng trong suốt gắt dao nhìn đôi
mắt hắn, trừ bỏ thị giác có thể nhìn thấy vài thứ ra thì bất cứ thì gì nàng đều không thể "nhìn"
thấy.
Điều này chứng minh cấp bậc dị năng của Mộ Phong rất cao, bởi vì những người có dị năng thấp hơn
nàng, nàng đều có thể nhìn thấy ý nghĩ của bọn họ, hiện giờ, trêи đời này rất ít người nàng không
nhìn thấy suy nghĩ.
Hai tròng mắt Mộ Phong trở nên tối tăm, bàn tay túm lấy tay Chiến An Tâm không chút sứt mẻ, hắn mím
môi nhìn thẳng vào đôi mắt Chiến An Tâm tựa như muốn biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì.
Đứa nhỏ này, là người hắn ở bên cạnh từ nhỏ tới lớn, nhưng hắn càng ngày càng khó lý giải, càng
ngày càng không hiểu nàng.
Nàng nói hắn là một người xa lạ, nhưng mà mỗi ngày hắn đều làm bạn với nàng, không có lúc nào không
ở bên nhau, hiện giờ nàng lại nói nàng không biết hắn,
Chiến An Tâm duỗi tay, nhẹ nhàng nhíu mày, đẩy ra bàn tay Mộ Phong đang túm nàng ra,
đưa trả bình nước cho Mộ Phong, xoay người tiếp tục đi phía trước, quật cường giống như một con
trâu!