Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 110




110. Tốt nhất là mỗi người một cái

Thế giới sẽ càng ngày càng hỗn loạn, An Nhiên mình có thủ được lương tâm của mình hay không, hiện tại nàng đã hoàn toàn thay đổi, tương lai sẽ như thế nào, An Nhiên thực lo sợ không yên.

Lưu Viện ngồi xổm trêи mặt đất không nói gì, nếu không phải vì Hằng Hằng, nàng cũng đã sớm hoàn toàn thay đổi, hiện thực như thế nào theo thời gian trôi đi mọi người sẽ minh bạch.

Tuyệt vọng vẫn luôn ở đấy, mọi người chỉ học xong trầm mặc thôi.

Sự trầm mặc giữa An Nhiên và Lưu Viện giằng co thật lâu, ngoài căn nhà này, diện tích của thảm thực vật trong tiểu khu rất rộng, cả tiểu khu tựa hồ bị bao phủ trong một mảnh xanh mướt. Tại quảng trường cạnh đại sảnh trung tâm của tiểu khu, trong phòng an ninh vẫn còn sáng đèn, cả gian phòng tràn đầy hương vị thối hoắc của thể dịch, truyền ra từng đợt thanh âm ái muội mà thống khổ.

Tiểu Mỹ giống như một khối thi thể không hề có cảm giác, bị kẹp giữa hai người đàn ông, mặc cho bọn họ phát tiết, sau khi phát tiết xong, hai gã đàn ông cũng không mặc quần áo, mặc kệ Tiểu Mỹ nằm trêи giường, trong đó có một gã tên là Nhậm Hiền, vẫn để thân mình trần trụi đi đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống, bật lửa hút một điếu thuốc, nói chuyện một gã khác tên là Lâm Lục vẫn nằm trêи giường vuốt ve Tiểu Mỹ:

"Vương Tân đi lâu thật, sao còn không có trở về?"

"Hắn đang sung sướиɠ đi, quản hắn làm cái gì?"

Trêи mặt hắn đầy vẻ thỏa mãn, buông bàn tay đang vuốt thân mình Tiểu Mỹ ra, tát một cái, làm đầu nàng lệch sang một bên, ghét bỏ nói:

"Càng chơi càng giống người chết, nếu là ta, ta cũng đi tìm mặt hàng mới mẻ, ngươi ở đây đi, ta đi tìm Lưu Viện, chúng ta ba người, mỗi người một cái là tốt nhất."

Chia sẻ đàn bà cũng người khác, lúc ban đầu có lẽ sẽ thấy thú vị, nhưng gần nhất mặt hàng mới mẻ, tâm tư 3 người Vương Tân lại nổi lên, trong cả tiểu khu có 12 người sống sót, 4 người là bảo vệ, 5 người đàn ông còn sống, và 3 người phụ nữ còn sống đó là tính cả An Nhiên vừa mới trở về, toàn bộ tiểu khu này chỉ có 3 người phụ nữ còn sống.

Phòng bảo vệ hiện tại đang một tay che trời trong tiểu khu, đội trưởng Vân Đào kia mỗi ngày sống trong bộ dạng không còn gì luyến tiếc nữa, hắn sẽ không chạm vào nữ nhân, như vậy vừa vặn, 3 người Vương Tân mỗi người một cái.

Nhậm Hiền ngồi ở cạnh bàn, trêи mặt hắn nở một nụ cười chí tại tất đắc, chỉ chỉ dùi cui đang treo trêи tường nói:

"Lưu Viện kia a, đều bị ép bức nhiều ngày như vậy, rất nhanh sẽ thỏa hiệp, tối nay ngươi mang dùi cui đi, đừng cho nàng cơ hội thương lượng, mạnh bạo một chút thì làm sao? Ai dám mắng chúng ta nửa câu, trực tiếp vứt ra ngoài cho tang thi ăn là xong việc, thiếu một người, là ít đi một miệng ăn."

Mâu thuẫn căn bản của nhân loại hiện giờ chính là mâu thuẫn giữa sự phân phối đồ ăn, ai có đồ ăn trong tay thì người đó một tay có thể che trời, nhưng đối với một số phần tử kiên trinh ngoan cố, ví dụ như Lưu Viện, nhân tính đã không còn kiêng nể gì nữa, cho nên trực tiếp dùng sức mạnh, cũng chẳng có gì là không thể.

"Chỉ là một nữ nhân, cần dùng đến dùi cui sao? Tùy tiện hù dọa một chút là được rồi!"

Lâm Lục không cho là đúng, đứng dậy mặc quần áo đi ra phòng an ninh, lấy một gói mì, vừa xé mở vừa đi đến chung cư của Lưu Viện và An Nhiên ở, khi đi ngang qua mấy bồn hoa của tiểu khu nhìn thấy Vân Đào đang khoác một chiếc áo khoác quân đội, ngốc ngốc đứng ở cạnh bồn hoa, Lâm Lục liền cười mở lời tiếp đón với Vân Đào.

"Đội trưởng, ngươi ở chỗ này ngẩn người làm gì đó? Hôm nay không đi ra ngoài giết tang thi sao?"

Vân Đào yên lặng quay mặt qua, gương mặt hiện lên dưới đèn đường có vẻ tiều tụy già nua, năm nay hắn mới có 40 tuổi, nhưng sau khi mạt thế đến, vợ và con trai lần lượt gặp bất hạnh làm bộ dạng hắn thoạt nhìn già giống ông lão 50-60 tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.