Mạt Thế Đến Rồi Làm Ruộng Thôi !

Chương 14: Kế Hoạch Xây Nhà Ở Đào Thôn




Không thấy bóng tiểu Bảo đâu nữa nàng bước bước lên xe ngựa rời đi.

Về tới nhà, thấy cơm đã được dọn xong.

Nàng tới giếng múc nước rửa tay, thấy cha nương đã ngồi sẵn chờ nàng.

Hân hoan bước tới ngồi vào bàn nói: “ Cha nương ăn cơm thôi, ai đói chết con rồi.”

“Coi con kìa, nữ hài tử nên thục nữ một chút, mới dễ kiếm phu quân.”Hồ Tuyết Ngưng thấy thế chọc ghẹo.

Kim Kính dừng lại chỗ hai mẹ con nói: “ Ai cũng đói meo rồi, còn có sức đùa giỡn à, thôi nhanh nhanh ăn cơm đi thôi, 2 mẹ con các người. Còn có cả đống việc phải bàn kia kìa.”

2 mẹ con nghe thấy cũng hi hi cười cũng bắt đầu ăn cơm.

Bởi vì đói bụng nên ai cũng tập trung ăn không nói chuyện.

Ăn xong ngồi tiêu tiêu thực thì nàng mở miệng nói: “ Nương con với cha mua đất với ruộng ở Đào thôn.”

“Ừm lúc cha con về cũng đã nói với nương rồi, nương sao cũng được chỉ cần cha với con thấy vừa ý là được.” Hồ Tuyết Ngưng nói.

“Vậy chúng ta bàn về việc xây nhà đi.” Mãn Hề nói tiếp.

“Cha biết con đã có kế hoạch hết rồi, nói ra cho cha nương nghe xem nào.” Kim Kính biết thừa nói.

“Ha..ha.. Cha ngài đúng là hiểu con mà.”

“Là thế này, chúng ta thuê người dọn dẹp trước, sau đó xây tường vây, vây quanh luôn cả 5 mẫu ruộng nước, vây xong thì cho người khai hoang 10 mẫu ruộng cạn ra tới, đào 4 cái giếng, 2 cái dùng để tưới ruộng, 1 cái dùng để ăn, một cái dùng để tắm rửa giặt quần áo.”

“Rồi mới tới xây nhà, phòng cho gia đình chúng ta thì tùy mọi người, còn về người làm thì 12 phòng cho nam cùng 12 phòng cho nữ, nhà bếp chúng ta nên xây rộng một chút, phải xây 6 cái bệ bếp, một phòng ăn chung rộng rãi đủ chứa 30 người là được.”

“Tạm định như thế đã, đợi xây xong con lại lên kế hoạch phòng tiếp theo.”

“À, việc thu mua nguyên liệu nấu ăn cũng như đồ dùng đã liệt kê sẵn đó thì vẫn phải tiếp tục không được đình, chúng ta phải tích cóp rất nhiều, mới xoay sở được cho đến khi chúng ta có thể tự mình sản xuất chúng nó.”

“Nếu chúng ta chuẩn bị đầy đủ thì chúng ta có thể sống tốt, cũng như có khả năng tự bảo vệ mình, ngoài ra khi chúng ta có thể tự mình sản suất lương thực cũng như những thứ cần thiết khác, thì quá trình trao đổi lấy vật đổi vật, chúng ta có thể có vật mà chúng ta muốn.”

“Nếu như chúng ta có lương thực, mặc dù là trao đổi, nhưng nhờ vào đó chúng ta có thể giúp rất nhiều người có thể sống sót, có thực mới vực được đạo, ăn mới sống sót được, huống chi là trong hoàn cảnh là mạt thế, không gì có thể quý hơn lương thực cả, khi đó chúng ta có thể nắm quyền chủ động.”

“Còn về khâu bảo vệ thì con đã có kế hoạch về việc nâng cao vũ lực của người trong nhà, chỉ cần nhà xây xong hoàn chỉnh, kế hoạch đó sẽ bắt đầu, mọi người có thể mong đợi về nó.” Nói xong Kim Mãn Hề còn khoe ra một nụ cười thần thần bí bí lại tràn ngập nguy hiểm.

“Cha biết rồi, mai cha đi nhà Trần thôn trưởng lấy khế đất, sau đó ở trong thôn thuê người làm luôn, bởi vì hiện tại không phải mùa cày cấy cũng như vụ thu, nên cha nghĩ mọi người trong thôn đang có thời gian rảnh. Như vậy có thể nhờ Trần thôn trưởng trông coi một chút, nếu như cha quá bận rộn.” Kim Kính nghe xong nhớ kỹ càng nói.

“Chuyện xây nhà đã có cha con rồi mẹ cũng không xen vào, với lại chuyện trong tiệm vải cũng chưa xong xuôi nữa, mẹ phải thống kê rất nhiều thứ, cũng như thu gom màu nhuộm vải, sau này nuôi tằm dệt vải thì cũng phải nhuộm màu chúng, không thể để trắng chạch như vậy được. Chúng nó cũng sẽ có giá trị cao hơn nếu chúng ta dùng nó để trao đổi với người khác. Chuyện thu gom cũng không phức tạp nhưng mà phải xem xét xem giá thị trường, chúng ta mua số lượng nhiều thì có giảm giá không, sau đó xác định số lượng và hẹn thời gian giao, 1 tuần giao 1 lần, còn phải tìm người đáng tin để nhận hàng cũng như giao tiền, nương đang suy nghĩ để ai đảm nhận vị trí này.” Nói xong Hồ Tuyết Ngưng còn nhíu nhíu mày bởi vì nàng suy nghĩ chuyện này khá lâu rồi. Tìm một người đáng tin là chuyện không dễ dàng chút nào.

“Nương người cần gì suy nghĩ nhiều như vậy, người thì nương chọn tiểu Ngân hay tiểu Tú kìa, hiện giờ thời gian gấp rút còn cần người nữa, để 1 người ở nhà nấu cơm vậy là được rồi.” Kim Mãn Hề thấy nàng nương đau đầu suy nghĩ thì cũng giúp đỡ nói.

“Nương tử tiểu Mãn nói hợp lý, nàng cứ chọn một trong hai đi để 1 người ở lại, sau này chúng ta mua người làm mới về rồi thì sẽ dễ sắp xếp hơn.” Kim Kính ủng hộ nữ nhi nói.

“Nương cứ nghe con, không cần suy nghĩ nữa đâu, với lại cha với nương bận như vậy, việc mua người cứ để con, buổi chiều con cần đi mua vài thứ, nên không rảnh, sáng mai con sẽ đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất có thể.” Mãn Hề lời thề son sắt nói.

Hồ Tuyết Ngưng cùng Kim Kính cũng biết nữ nhi của mình đã trưởng thành, con mắt cũng trở nên ác độc lên có thể nhìn ra một số người bản tính, nên đi mua người đối với nữ nhi là không khó. Có thể tin tưởng vì thế cả 2 nói.

“Được”.”Được” 2 người đồng thanh lên tiếng. Sau đó 2 người còn nhìn nhau cười âu yếm như hiểu được lòng nhau vậy.

Có một con cẩu đang bị nhét thức ăn cho chó một cách vô tình còn không thể phản bác lại vì thế âm thầm rơi lệ đầy mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.