Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 92: Chịu nhục




Edit : Diệp Thần

Beta : Yến Phi Ly

“Anh ở bộ phận nào? Sao tôi chưa thấy anh bao giờ?” Một giọng nữ thanh thúy như tiếng chuông bạc vang lên, thiếu nữ mặc váy liền màu trắng, khoác áo dạ màu lam, chân đi bốt ngắn cổ, đầu đội mũ len trắng từ cuối hành lang chạy tới, trong ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vẻ thanh thuần rất khó gặp được ở tận thế.

Nam Thiệu chỉ hơi gật đầu với cô, nhưng không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.

“Hey, chỗ này không thể đi lung tung. Anh mới tới à, tên gì vậy? Dị năng là gì? Tới báo cáo thì ở dãy trước ấy.” Thiếu nữ thấy thế cũng không buông tha cho, chạy tới trước mặt Nam Thiệu, nghiêng đầu cười ngọt ngào hỏi han.

“Cám ơn, tôi tới tìm tư lệnh Giang.” Nam Thiệu tuy rằng có chuyện trong lòng nên không có kiên nhẫn nói chuyện với người ngoài, nhưng cũng biết không thể đắc tội với người trong viện này, cho nên nhịn xuống mỉm cười đáp lại.

Thiếu nữ nhìn thấy nụ cười của hắn, mặt chợt đỏ lên, đang định nói tiếp thì đằng sau chợt truyền đến tiếng kêu của một người đàn ông “Tiểu Đường, em đang nói chuyện với ai?”

Thiếu nữ nghe tiếng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ chán ghét, mà người kia đã chạy tới bên cạnh.

“Ồ, đây không phải là Nam thiếu gia sao? Thật sự là khách hiếm thấy! Ngọn gió nào đã thổi anh đến đây vậy?” Thanh âm giương cao, giọng điệu ra vẻ, chỉ khiến người ta cảm thấy châm chọc mà không phải hoan nghênh.

Người đàn ông kia từ dãy nhà chính chạy tới, mặc tây trang hàng hiệu, khoác áo bành tô bên ngoài, dáng vẻ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nom rất đẹp trai, khi không nói lời nào thì rất khí phái nhưng vừa mở miệng thì cả người liền rớt xuống vài bậc, giống như mấy bà cô ven đường vậy.

Nam Thiệu không nhớ mình có quen biết người như vậy nên trong mắt bất giác lộ ra vẻ nghi hoặc. Giang Hàng vốn là kẻ tự ti đa tâm, nhìn thấy ánh mắt đó nhất thời cảm thấy nhục nhã vô cùng, giống như con gà chọi, lông trên người dựng hết cả lên.

“Nam đại thiếu gia thật sự là quý nhân hay quên. Trước đây tại tiệc rượu trưởng thành của em trai bảo bối nhà anh, kẻ hèn này đã đi theo chú tới chúc mừng.” Giang Hàng cười lạnh nhắc lại. Còn có một việc y không nói, đó chính là trong một Club hàng đầu, y nhờ vào thể diện của anh họ mới có được tấm thẻ hội viên để vào, không nghĩ đến lần đầu tiên tới lại bị một người có thân phận địa vị cao hơn y đối phó, bị hung hăng nhục nhã một trận. Lúc ấy Nam Thiệu vừa vặn đi qua, thuận miệng nói một câu đã khiến người kia dừng tay, mà đối với kẻ chật vật nhếch nhác là y thì Nam Thiệu lại như không biết, chỉ thản nhiên liếc mắt rồi xoay người rời đi.

Giang Hàng là con trai của anh trai Giang Vệ Quốc, phía trên còn hai người anh, y sinh ra khi nhà còn ở nông thôn, sau đó người một nhà được Giang Vệ Quốc ở địa vị ngày càng cao quan tâm, cũng dần dần phát đạt, chẳng qua còn một khoảng cách nhất định với tầng lớp thượng lưu tiêu chuẩn, hơn nữa bản thân y vốn không có năng lực gì, chỉ có thể dựa vào sự bao bọc của chú ruột mới có thể kiếm được chỗ ngồi trong cái giới này cho nên trong lòng cực kì tự ti. Y càng tự ti lại càng nhạy cảm, cho nên đối với một ánh mắt vô ý của người khác cũng có thể hiểu lầm sang ý khác. Cũng vì như thế, Nam Thiệu một lần vô tình giúp đỡ ngược lại dẫn tới oán hận. Cho nên nói, cùng là một chuyện, bởi vì người khác nhau mà kết quả tạo thành cũng khác nhau. Nhớ lại năm đó, trong lúc vô ý Nam Thiệu vươn tay cứu Trương Duệ Dương mà hắn và Trương Dịch mới có tình cảm dây dưa sau này.

“Giang Hàng, anh không nói chuyện tử tế được à.” Nam Thiệu còn chưa nói gì, ngược lại thiếu nữ được gọi là Tiểu Đường nghe không nổi nữa, hơi sẵng giọng nói mắng, rồi âm thầm nhắc nhở Nam Thiệu một câu “Anh này tới tìm chú của anh đó.”

Nam Thiệu giật mình, vì thế hơi gật đầu với đối phương, nói tiếng hân hạnh, sau đó cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa mà tiếp tục đi vào trong. Hắn quả thật không để người như thế vào mắt, vả lại chính đối phương rõ ràng làm khó, nói gì cũng vô ích.

Lại là thái độ này! Cao ngạo hờ hững, giống như kẻ khác đều là con kiến vậy. Sự khinh miệt lớn nhất chính là không thèm để tâm, Giang Hàng vốn vì thiếu nữ nói giúp Nam Thiệu mà đố kị oán giận, lúc này thấy hắn như vậy, chợt cảm thấy giống như bị người trước mặt cho một bạt tai, xấu hổ giận giữ đan xen, hận không thể rút dây lưng ra mà quất. Phải biết rằng lúc mới tận thế, con trai độc nhất của Giang Vệ Quốc bị biến thành zombie, bây giờ ông ta thương Giang Hàng như con ruột, cũng vì vậy mà làm cho Giang Hàng trở nên tự cao tự đại, bản thân cũng tự nhận là ‘Thái tử gia’. Ai ngờ vừa thấy Nam Thiệu, chẳng qua chỉ một ánh mắt của đối phương mà đã khiến cái cảm giác tự ti, tự ái cực độ của y lập tức nảy lên lần nữa.

“Chú đang họp, hiện giờ không rảnh gặp anh! Anh có chuyện gì nói với tôi cũng như nhau cả.” Do có Tiểu Đường bên cạnh, y còn chưa tức giận đến mức hỏng đầu, ít nhất còn biết duy trì phong độ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không nhìn vẻ mặt dữ tợn của y.

Nghe vậy, Nam Thiệu dừng lại, bình tĩnh nhìn qua “Tư lệnh Giang đã đồng ý gặp tôi.” Hắn vốn không muốn để ý đến đối phương nhưng lúc này có việc cần nhờ người ta, vẫn nên tận lực không đắc tội thì tốt hơn.

Thấy trong mắt của hắn rốt cục phản chiếu bóng dáng của mình, Giang Hàng có cảm giác hãnh diện không hiểu được, cười nhạo “Anh nghĩ tôi lừa anh à? Anh hỏi Tiểu Đường đi, xem có phải chú đang họp với đội dị năng hay không?”

“Đúng vậy, chú Giang đang họp, chắc phải mất cả buổi sáng, chúng tôi lần này có việc lớn, rất nhiều việc đều phải tự chú Giang sắp xếp, đâu có rảnh… Nhưng hai người đã quen biết, không chừng chú ấy đồng ý bớt chút thời gian để nói chuyện với anh.” Tiểu Đường ngược lại rất nhiệt tình, nhất là sau khi nhìn thấy Giang Hàng hoàn toàn không duy trì được phong độ trước mặt đối phương.

Nam Thiệu hơi nhíu mày, nhưng cũng không định từ bỏ, nói cảm ơn với hai người xong liền tiếp tục đi về phía trước. Giang Hàng không có việc gì làm, mặc dù y là người dị năng nhưng Giang gia cũng chỉ còn y là độc đinh, phàm là nhiệm vụ tương đối nguy hiểm sẽ không để y tham gia, vì thế lúc này có vẻ như muốn nhìn thấy Nam Thiệu bị chê cười nên cũng vội vàng đi theo. Tiểu Đường kia dường như cảm thấy hứng thú với Nam Thiệu, cho dù năm lần bảy lượt không được đáp lại nhưng vẫn không rời đi.

Quả thật như Giang Hàng nói, khi Nam Thiệu tới phòng khách thì được cho biết là thủ trưởng đang họp, bảo hắn tiếp tục chờ. Trên mặt Giang Hàng lộ vẻ đắc ý, lại thấy Nam Thiệu không kiêu ngạo không khó chịu nói cám ơn với thư kí, bình thản mà ngồi xuống sô pha, nhất thời làm cho y cảm thấy như đấm vào bông, thế nhưng cũng không cam lòng rời đi, vì thế liền đơn giản bắt chéo chân ngồi đó, để thư kí dâng trà nhưng không để ý tới Nam Thiệu mà là lấy lòng nói chuyện với Tiểu Đường.

Tiểu Đường tên đầy đủ là Đường Đường, cha cô là đội trưởng của một đội trong căn cứ, bản thân cũng là người dị năng, ngoại hình đẹp, gia thế tốt, tính cách cũng không tệ, tự nhiên sẽ khiến cho đám đàn ông có chút bản lĩnh trong trụ sở chạy theo như vịt, Giang Hàng chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi. Có điều trước tận thế nhà cô không với tới được bên xã hội thượng lưu, Nam Thiệu lại không xuất hiện trên truyền thông lần nào, cho nên cô không biết hắn. Tính cách cô hoạt bát hào phóng, đối nhân xử thế vô cùng chu đáo, đương nhiên sẽ không như Giang Hàng bỏ Nam Thiệu qua một bên, thỉnh thoảng đưa đề tài lên người hắn, rất nhanh đã thăm dò được ý đồ đến đây của hắn.

“Dị năng hệ trị liệu?” Mày đẹp hơi nhíu lại “Trong căn cứ có hai dị năng trị liệu, một người đã ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không biết khi nào trở về.” Một người khác cô còn chưa nói.

Đi ra ngoài thì cũng sẽ trở về, chỉ cần không phải toàn quân bị diệt, dị năng trị liệu nhất định sẽ là đối tượng quan trọng nhất được bảo vệ. Chỉ cần Giang Vệ Quốc đáp ứng, hắn và Trương Dịch chờ cũng được. Nhưng từ lúc vào đến giờ đã hơn một tiếng, đối phương còn chưa đi ra, hắn cảm thấy chuyện tuyệt đối sẽ không thuận lợi như vậy.

“Nếu anh cầu xin tôi, không cần chờ chú, tôi có thể giúp anh.” Giang Hàng âm thầm vui sướng khi thấy người gặp họa, từ cái nhìn đầu tiên y đã thấy được Nam Thiệu nghèo túng rồi, đến lúc này thì hoàn toàn đã có thể xác định.

Vẻ mặt Nam Thiệu khẽ động, còn chưa nói gì, Đường Đường đã phẫn nộ đứng lên “Giang Hàng, anh quá đáng vậy? Có thể giúp sao lại không giúp?”

Thấy cô bảo vệ Nam Thiệu như thế, Giang Hàng tuy rằng vẫn luôn nhường nhịn cô lúc này cũng không nhịn được nữa, ném chén trà xuống đất, hung hăng nói “Hôm nay anh muốn quá đáng đấy! Đường Đường, em vì muốn giúp đỡ người ngoài mà nổi cáu với anh, em thử hỏi lương tâm mình xem, em có xứng với anh hay không?” Nói đến đây, sắc mặt y xanh mét trong mắt tràn đầy đố kị mà nhìn phía Nam Thiệu “Trừ khi anh quỳ xuống cầu xin tôi! Nếu không, anh thức thời một chút mà cút đi. Không có sự đồng ý của tôi, tôi xem ai dám chữa bệnh cho bạn anh!”

Đường Đường không nghĩ tới mình vừa mở miệng đã khiến sự tình chuyển hướng không cứu vãn nổi, nhịn không được mắng “Hèn hạ!” Trong mắt không chút che giấu sự khinh thường nhưng cũng không biết làm thế nào, trừ khi cô xuống nước đi dỗ Giang Hàng, thậm chí đồng ý một số yêu cầu bất lợi với mình, có điều để cô làm vậy vì một người đàn ông mới quen lại còn lạnh lùng với cô, đó là chuyện tuyệt đối không thể.

Nam Thiệu thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người khắc khẩu, thẳng đến khi Giang Hàng lần thứ hai chĩa mũi nhọn lên người mình, hắn biết rõ bản thân đã bỏ qua cơ hội tốt nhất rồi. Vốn khi lần đầu tiên Giang Hàng mở miệng, nếu hắn chú ý nói chuyện một chút, hẳn là có bảy tám phần cơ hội để xin Giang Vệ Quốc mời người dị năng trị liệu đến giúp, nhưng tất cả đều bị Đường Đường thích bênh vực kẻ yếu làm hỏng, thậm chí cục diện còn tồi tệ hơn, hắn cũng không biết có nên vì thế mà trách ý tốt của đối phương hay không.

“Giang thiếu, tôi nhớ rõ mình chưa từng đắc tội với cậu nhỉ.” Im lặng một lát, hắn mở miệng, tai khẽ động, nghe được có tiếng bước chân từ một đầu hành lang khác truyền tới, hình như không chỉ có một người, rất có thể là Giang Vệ Quốc họp xong rồi, cho nên hắn quyết định kéo dài thêm chút thời gian.

Giang Hàng lúc này đã tức đến bốc lửa, không nghe người ta phân rõ phải trái cũng không phân rõ trái phải với người ta, chỉ ra vẻ như chim xù lông, cười lạnh “Dù thế nào thì tôi thấy anh không vừa mắt, muốn nhìn Nam đại thiếu quỳ xuống đất cầu xin, đau khổ rơi nước mắt!” Nghĩ đến cảm giác có thể giẫm nát cái người từng xa cách cao ngạo dưới lòng bàn chân, cả người y hưng phấn hẳn lên, nếu lúc đầu là ăn nói lung tung thậm chí chỉ là lời nói buồn bực với Đường Đường, nhưng lúc này y đã chân chính khát vọng thấy được hình ảnh đó.

Nam Thiệu nhìn y một cái thật sâu, khi y rùng mình bắt đầu chột dạ, thì đứng lên, thản nhiên nói “Được.” Tiếng bước chân bên ngoài đã dừng lại nhưng không định đi vào, ý tứ không cần nói cũng biết. Hắn không biết đều là người dị năng, vì sao mình nghe thấy được mà Giang Hàng và Đường Đường lại hồn nhiên không biết, nhưng hắn hiểu rõ, cơ hội của hắn chính là vào giờ phút này.

“Này, anh đừng…” Đường Đường kinh hãi, muốn ngăn cản thì đã thấy Nam Thiệu bước lên hai bước, trước quỳ một bên đầu gối, sau đó là bên kia, hắn thực sự quỳ xuống trước mặt Giang Hàng, động tác kiên định không nao núng. Cô không khỏi bụm miệng lại, trong mắt có chút không đành lòng, nhưng lại dâng lên chút khinh thường. Trong mắt cô đàn ông con trai dưới gối là hoàng kim, bất kể là vì nguyên nhân gì cũng không nên dễ dàng quỳ trước một tên nhị thế tổ.

Giang Hàng hiển nhiên cũng không nghĩ tới Nam Thiệu nói quỳ liền quỳ, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bất giác nói lắp “Anh… anh…” Quả thực như nằm mơ vậy, một người cao quý nghiêm nghị ngay cả chú cũng phải cười nịnh bợ hiện giờ lại quỳ trước mặt y, y cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi, hai tay run rẩy, cũng không biết là kích động hay là bị dọa.

Nam Thiệu mặc dù quỳ xuống, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, trên mặt không lộ ra chút dáng vẻ bị sỉ nhục nào, ngược lại giống như đây chỉ là chuyện nhỏ “Giang thiếu…”

Hắn đang muốn mở miệng thì bị một tiếng mắng chửi cắt ngang “Hồ nháo! Hàng nhi, hai đứa đang làm cái gì thế hả, còn không mau mời Nam thiếu đứng lên? Đã lớn như vậy rồi, nói đùa cũng nên có mức độ thôi chứ!”

Giang Hàng vốn còn đang vênh váo lập tức như bị nắm thóp, cuống quít kéo Nam Thiệu đứng lên. Một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm nhưng tinh thần lại quắc thước sải bước tiến vào, đằng sau có một người trông có vẻ là cảnh vệ cũng đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.