Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 330: Căn cứ Bách Hiệp (20)




Edit: Yến Phi Ly

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, tuyết lớn đã bay lả tả, Trương Dịch dậy sớm luyện đao như trước. Thực ra không cần Nam Thiệu nói, chính anh cũng có thể cảm giác được thân thể mình tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Ví như tối hôm qua giằng co rất lâu tới hơn nửa đêm, cả người anh đều uể oải, sau đó là một hồi hoan ái điên cuồng, thế mà chỉ ngủ một giấc tất cả đều đã khôi phục, không hề có chút dấu hiệu bất ổn nào.

Sức khôi phục mạnh mẽ thế này là ở chừng hai mươi tuổi mới có, không nghĩ tới bây giờ anh thậm chí cảm nhận được một lần nữa.

Tuy rằng anh không rõ rốt cuộc nguyên nhân là gì, nhưng cũng có thể đoán được hẳn liên quan tới biến hóa khác lạ khi bị Long Thái Cốc bức chiến với bầy zombie.

Hiếm thấy chính là Nam Thiệu lại rất bám giường. Trương Dịch đứng trong sân làm hành động vung đao trăm ngàn lần, khóe môi lại bởi vì nghĩ đến hình ảnh người đàn ông nào đó rúc đầu vào trong chăn không chịu dậy như trẻ con mà không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Anh đã vào cánh cổng đao đạo, còn luyện tiếp như vậy, nhiều lắm cũng chỉ duy trì trạng thái hiện tại, nếu muốn tiến bộ thì hoàn toàn không thể.” Ngay lúc này, bên tai Trương Dịch đột nhiên truyền đến giọng nói của Quỷ Bệnh, động tác trong tay anh không khỏi ngừng lại, quay đầu nhìn qua.

Quỷ Bệnh đứng dưới mái hiên, hai tay cắm bên trong túi áo, không biết đã đứng đó quan sát bao lâu.

Thành thật mà nói, Trương Dịch vẫn có khúc mắc với gã, giống như cách thật xa nhìn thấy là muốn đi đường vòng, nhưng bây giờ tránh không được và cũng chẳng muốn mang tội với đối phương, càng muốn biết rõ hơn đao đạo mà Quỷ Bệnh nói là có ý gì. Anh chỉ có thể dừng luyện đao, xoay người làm ra dáng dấp cung kính rồi nói: “Xin hỏi đao đạo là cái gì? Phải làm sao mới có thể tiếp tục phát triển năng lực?”

Anh mới vừa đề cao năng lực không bao lâu, đối với việc mỗi ngày luyện đao có tiến bộ hay không dĩ nhiên vẫn chưa nhận biết được nhưng nếu đối phương đã chủ động nhắc tới thì anh vừa lúc hỏi một chút, đỡ cho bản thân tự chủ trương lại chẳng đâu vào đâu.

Đại khái là đang có ý đồ với Tiểu Dương Dương, Quỷ Bệnh cũng không tiếc rẻ lời nói, gã giải thích: “Nói dễ hiểu thì phương pháp dùng đao có thể xưng là đao đạo. Nói một cách chuyên sâu hơn, dùng đao hỏi đạo cũng chính là đao đạo. Hai cách nói này thực ra là một.”

Phương pháp dùng đao? Trương Dịch sửng sốt mấy giây, tuy rằng thời gian anh luyện đao chưa vượt quá một năm, cũng chưa từng học qua đao pháp chính quy nhưng anh dám tự tin nếu lúc này mình múa đao thì ngay cả Nam Thiệu, Tống Nghiễn đều phải nghiêm túc ứng đối. Quỷ Bệnh lại nói anh mới chỉ nhập môn, thực sự không thể kìm được cảm giác kinh hãi trong lòng.

“Đao đạo giống như kiếm đạo, quyền đạo, đều thuộc về võ đạo, luyện đến trình độ cực cao không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể phá không…” Nói đến đây, Quỷ Bệnh dừng lại, “Chẳng qua ở đây không có hi vọng ấy.”

Nghe đến hai chữ ‘phá không’, tim Trương Dịch nhảy lên một cái, kết quả là bị một chậu nước lạnh dội đi. Anh thậm chí chẳng cần đi hỏi nguyên nhân, bởi vì trái đất hiện tại vốn không hề bình thường.

“Đao đạo phân thành sáu tầng, người luyện đến tầng thứ nhất được gọi là đao khách, đi vào đao cảnh. Trước khi đi vào đao cảnh, không quản múa đao tuyệt diệu ra sao hay giết địch nhiều thế nào thì chẳng qua là quen tay hay làm mà thôi, không vào chân chính lọt vào trong mắt người tu đao. Tầng thứ hai gọi là đao sĩ, nắm giữ đao thế. Tầng thứ ba xưng đao tướng, nhận đao hồn; tầng thứ tư là đao soái, tiến cảnh vong đao; tầng thứ năm tức đao đế, gọi là đắc đao, tầng thứ sáu, phá không thành thánh, có thể coi đao thánh.”

Một người cho tới bây giờ chưa từng tìm hiểu và tưởng tượng tới các cấp độ cảnh giới như Trương Dịch nghe thấy điều này lại vô thức mà suy ngẫm đến thất thần.

Quỷ Bệnh nói tiếp, “Mỗi khi tiến vào một bậc, thân thể sẽ đột phá một lớp trói buộc, ngũ giác nâng lên, xương cốt được tái tạo, thể chất phát sinh thay đổi rất lớn. Hẳn anh bị con nhện người kia bắt đi rồi bức ép đến cực hạn, tích lũy lâu dài sử dụng một lần, lại có độc từ đám thây ma thôi thúc mới đột phá tầng này.”

Trương Dịch bừng tỉnh, không nhịn được nói: “Lúc ấy sau khi tôi đột phá, rõ ràng cảm giác được virus trong cơ thể đã phát tác, sau đó lại tự lành, cũng là bởi vì nguyên nhân này sao?”

“Phải. Sau khi tiến nhập đao cảnh, thể chất đồng thời tiến cấp, đã có thể chứa đựng được sức mạnh do độc thôi thúc, khi nguồn sức mạnh này tiêu hao hết, tự nhiên anh sẽ khôi phục bình thường. Nếu như lúc ấy có đầy đủ năng lượng bổ sung ví dụ như thịt thú biến dị, thực lực của anh còn có thể nâng lên nhiều hơn nữa.” Quỷ Bệnh giải thích.

Cho đến lúc này, vấn đề khó hiểu của Trương Dịch mấy ngày qua mới coi như được giải đáp, nghĩ đến việc bản thân mới chỉ vừa tiếp xúc đến tầng thứ nhất của đao đạo đã có nhiều chỗ tốt như vậy, trong lòng anh không khỏi ngóng trông đối với các cảnh giới sau. Còn chuyện thiếu năng lượng bổ sung thực ra anh chẳng có bao nhiêu tiếc hận. Lúc ấy anh có thể sống sót chính là may mắn, huống hồ thực lực hiện giờ còn tăng lên, làm người đâu thể quá tham lam. Chỉ có điều những cảnh giới sau vừa nghe là biết không dễ dàng, huống hồ trước đó đối phương còn nói tiếp tục luyện như anh bây giờ cũng không thể có bất kì ích lợi gì.

Anh biết nếu Quỷ Bệnh nói như vậy hiển nhiên là gã biết phải tu luyện thế nào, nhưng mà nghĩ đến Dương Dương, Trương Dịch vẫn nhịn được kích động dò hỏi. Thiếu nợ người khác dĩ nhiên phải trả, nợ càng nhiều, trả càng nhiều. Mà điều Quỷ Bệnh muốn thì anh cho không nổi, cũng không thể cho.

Đáng tiếc mặc kệ anh nghĩ thế nào, Quỷ Bệnh đều sẽ không để ý tới, gã vừa dứt lời bèn tiến lên trước một bước, nâng ngón điểm vào giữa hai hàng lông mày Trương Dịch. Động tác của gã cũng không nhanh, thậm chí Trương Dịch có thể thấy rõ mỗi một động tác từ lúc nhấc tay đến khi duỗi cánh tay, rồi đưa tới chỉ trước trán mình nhưng lại cố tình không có cách nào tránh né.

Không chỉ là anh, ngay cả Nam Thiệu không biết rời giường tự bao giờ đang đứng cạnh cửa nghe bọn họ nói chuyện cũng phải tới khi Quỷ Bệnh thu tay về mới phản ứng được.

Không đợi Trương Dịch hiểu rõ thông tin tràn vào đầu trong nháy mắt đó, Quỷ Bệnh đã mở miệng lần nữa: “Đây là pháp môn tu đao, anh có thể chọn học hoặc không học. Nhưng tôi phải nhắc nhở một điều, trở thành đao tu chân chính, mỗi lần thăng lên một bậc, tuổi thọ sẽ kéo dài đến một mức độ nhất định, nếu không chưa đầy trăm năm, anh sẽ chết như những người bình thường khác. Mà người dị thú……” Gã đột nhiên quay đầu liếc nhìn Nam Thiệu đang trưng đôi mắt không chút thiện ý đã bước ra khỏi cửa phòng, “Người dị thú có thể sống cực kỳ lâu.” Nói xong, Quỷ Bệnh bèn quay người bỏ đi.

Cho nên, gã chỉ đến để nói cho anh biết phải làm cách nào để tu đao pháp sao? Trương Dịch và Nam Thiệu nhìn nhau, không biết phải dùng tâm tình gì để đối mặt với người này. Nếu nói là biết ơn, trước đây chắc chắn là có, nhưng hiện tại cảm giác ấy lại phai nhạt rất nhiều, mà nếu nói là ác cảm, vậy thì hoàn toàn không phải. Có lẽ phần nhiều hơn chính là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ với thực lực yếu ớt của chính mình, bất đắc dĩ với tận thế khốc liệt mà cuộc đời ngắn ngủi này phải đối diện, bất đắc dĩ với sự bất lực không thể phản kháng của bọn họ trước sức mạnh tuyệt đối.

Trương Dịch vẫn chưa cân nhắc được có nên xem tri thức trong đầu không, càng đừng nói đến việc đi tìm hiểu rõ một vài tin tức mà Quỷ Bệnh cung cấp. Lúc này cửa cổng bị gõ vang, là đoàn xe Lưu Kiệt đến gọi bọn họ đi săn bắn. Tối hôm qua vất vả tới khuya, hiện giờ mọi người đều không dậy được nên đã quên mất việc này.

Suy nghĩ một chút, Trương Dịch mời Lưu Kiệt vào trong, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phải rời đi, đâu thể không chào tạm biệt.

Mấy ngày trước đều là xe tới cửa, gọi hai tiếng là đám Trương Dịch sẽ trực tiếp mở cửa lên xe xuất phát, không trì hoãn một phút nào, cho nên khi được mời vào nhà, Lưu Kiệt vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

“Sao thế?” Râu quai nón của Lưu Kiệt không cắt tỉa nên nhìn qua hơi bẩn, đặc biệt là trên đó còn mắc nửa đoạn mì sợi. Cũng không biết đội viên của hắn ta nghĩ thế nào, thế mà không nhắc nhở.

Trương Dịch liếc nhìn, cảm thấy không cách nào nhìn nổi, anh còn chưa mở miệng, Nam Thiệu đã đưa một tờ giấy qua, “Lau râu mép chút đi.”

Lưu Kiệt cũng không cảm thấy xấu hổ. Trên thực tế vốn là như thế, tinh thần bận bịu vội vàng chuyện sống sót và lấp đầy bụng, còn có ai để ý đến hình tượng đâu… Đào Tiểu Sơn là ngoại lệ, tên nhóc kia chít chít như đàn bà, coi trọng bề ngoài đã đến mức độ gần như biến thái, nhưng đáng tiếc, cậu chàng trời sinh lại không có tướng mạo dễ nhìn.

“Gọi tôi vào không phải là vì chuyện này chứ?” Nhìn thấy sợi mì trên khăn giấy, Lưu Kiệt kỳ quái hỏi, sau đó ló đầu nhìn vào trong phòng một vòng, “Chỉ có hai người các cậu à? Bọn họ đâu rồi?”

“Chúng tôi sắp phải đi rồi.” Trương Dịch cất đao, vừa đi vào phòng khách vừa nói.

“Đi?” Lưu Kiệt theo phía sau, nhất thời chưa kịp phản ứng, “Đi đâu?” Hắn không hề nghĩ đám Trương Dịch sẽ rời khỏi căn cứ. Dù sao vất vả lắm mới tới nơi này, cuộc sống không tính là khổ sở, ai sẽ nghĩ tới việc rời đi.

Trương Dịch suy tư một chút, quay đầu lại trả lời: “Phần lớn đoàn chúng tôi vẫn còn ở Vân Châu, bên kia có một căn cứ, tới đây thật ra chỉ để tìm người. Bây giờ tìm được rồi, cũng nên về thôi.”

“Hả? À… Vậy ư?” Tin tức đến quá bất ngờ, đầu óc Lưu Kiệt trống rỗng, ừ hử vài tiếng mới đáp lại một câu vô nghĩa.

“Ừ.” Trương Dịch khẽ thở dài, bọn họ biết đối phương vẫn luôn ôm suy nghĩ muốn nhận bọn họ về đội, nhưng mà thật sự là không thể, bởi vậy khi đối mặt với sự chân thành của đối phương, thật ra trong lòng bọn họ có chút áy náy. “Có khả năng tụi tôi chỉ còn ở lại chỗ này hai ngày.” Dừng một chút, Trương Dịch hỏi: “Các anh có muốn chuyển đến nơi khác không?”

Thực ra đây chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, dù sao căn cứ Bách Hiệp cũng không tồi, chỉ cần không có bản tính thích lưu lạc và mạo hiểm, lại không có người thân bạn bè cần tìm, đại khái sẽ chẳng ai muốn rời khỏi.

Quả nhiên, khi nghe câu hỏi đó, Lưu Kiệt vốn còn đang mê man đã lập tức tỉnh táo lại, lắc đầu liên tục như trống bỏi, “Không được không được, chúng tôi ở đây quen rồi, đổi chỗ khác lại phải làm quen một lần nữa.” Hơn nữa ai có thể bảo đảm trên đường có gặp phải thứ gì biến thái hung mãnh, có thể bảo đảm căn cứ khác kia tốt hơn nơi này cơ chứ.

Nói xong, vẻ mặt Lưu Kiệt cuối cùng đã khôi phục bình thường, hơi chút tiếc rẻ: “Vốn nghĩ rằng còn có thể sóng vai chiến đấu, bây giờ mới biết là chẳng có cơ hội. Khi nào thì mấy cậu đi, đến lúc đó chúng tôi ra tiễn.”

“Ngày mai đi. Chúng tôi còn phải chuẩn bị một vài thứ.” Lúc này đã vào phòng, Trương Dịch mời đối phương ngồi xuống.

“Không được, bọn họ còn chờ tôi ở bên ngoài. Vậy ngày mai chúng tôi lại tới.” Lưu Kiệt giơ tay gãi gãi mái tóc rối như tơ vò, dường như còn điều gì muốn nói, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bảo: “Tôi đi đây.” Sau đó hắn xoay người rời đi, nhưng lại vừa đi vừa thở dài, có lẽ vẫn còn cảm thấy mất mát tiếc hận.

Trương Dịch và Nam Thiệu tiễn người tới cửa, nhìn xe rời đi mới đóng cổng lại, sau đó đi làm chuyện nên làm. Đối với việc này cả hai cũng không có gì để bàn luận, mỗi người đều có con đường chính mình phải đi, tình cờ gặp gỡ, đồng hành rồi lại tách ra, đây mới là chuyện thường tình trên đời. Nếu có thể luôn luôn bên nhau thì đó chính là may mắn và hạnh phúc.

Nếu đã quyết định hai ngày sau sẽ rời khỏi, xăng, xe, vật tư cần chuẩn bị kỹ càng trong thời gian ngắn. Cho nên chờ đến khi đám Thẩm Hi rời giường, ăn xong bữa sáng, ngoại trừ Quỷ Bệnh và Quách Minh Thành thì những người khác đều chia nhau ra cửa. Nhưng tinh hạch trên tay bọn họ không nhiều, muốn lấy được xe và xăng cũng không dễ dàng. Vì thế, Lý Mộ Nhiên còn phải trở về Long Khẩu một chuyến, lấy tinh hạch từ bên kia, thuận tiện mang Trương Duệ Dương về căn cứ.

Nhưng chẳng chờ họ đi lo liệu, buổi trưa Mạc Dã mang cuốn sổ ghi chép tới trả, sớm một ngày so với thời gian hẹn trước. Đi cùng còn có năm chiếc xe đã cải tạo, một chiếc xe tải lớn chứa đầy các loại vật tư, một chiếc việt dã, ba chiếc xe bus cỡ trung, nói là đưa cho bọn họ. Bởi vậy có thể thấy được Sử Hạo mong chờ bọn họ nhanh chóng mang đám thú nhân Đằng Tấn kia rời đi đến mức nào. Đương nhiên, cũng có khả năng còn một phần trong đó là để báo đáp lại việc bọn họ cung cấp bút ký và tin tức.

Nếu là như vậy thì không cần phải chuẩn bị cái gì nữa, nhóm Trương Dịch không cần trì hoãn gì thêm, hơn nữa thời gian còn sớm, xuất phát ngay thì có thể chạy về thành phố Long Khẩu trước khi trời tối.

Về phần Lưu Kiệt, nếu đã chào hỏi rồi thì đương nhiên không cần phải chờ tới ngày hôm sau lại tạm biệt lề mề gì nữa.

Bởi vậy, bọn họ không hề dông dài mà lập tức lên đường. Tổng cộng có sáu người, mỗi người lái một chiếc xe, vừa vặn có thể mang hết xe đi. Giữa đường liên lạc với đám thú nhân Đằng Tấn, sau đó trực tiếp đi tới Long Khẩu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.