Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 310: Người dị hóa (26)




Edit: Cháo

Beta: Yến Phi Ly

Tống Nghiễn không hy vọng trong khoảng thời gian ngắn Nam Thiệu tìm tới đưa hắn về, nếu không phải đúng lúc gặp người quen cũ, chỉ e hắn còn đang cân nhắc xem lúc đọ sức làm thế nào để vừa có thể không đắc tội với người ta lại vừa có thể thoát thân yên ổn, đương nhiên kết quả tốt nhất vẫn là xem có thể lôi kéo được một đám đồng minh thực lực hùng mạnh hay không. Chẳng qua giờ hắn không cần phải suy xét những vấn đề này nữa rồi. Biết sao được, ai bảo số hắn may mắn cơ chứ, chuyện này dù Nam Thiệu thèm muốn thế nào thì cũng không có được.

Vì vậy Tống Nghiễn dứt khoát an tâm ở lại, không vội quay về chút nào. Đương nhiên trong lòng hắn có đang âm thầm mong chờ Lý Mộ Nhiên tự mình đến đón hắn hay không thì chẳng một ai biết được.

Ngược lại thì Đằng Tấn còn mong hắn ở lại luôn, không chỉ vì Tống Nghiễn là thú nhân đã dung hợp hoàn toàn mà còn vì mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Hai người họ sinh ra trong cùng một khu nhà, mà Đằng Tấn nhỏ hơn Tống Nghiễn mười tuổi. Lúc Đằng Tấn mới hai tuổi, cha hy sinh khi làm nhiệm vụ, mẹ bi thương quá độ dẫn đến trầm cảm, một năm sau đó bà tự sát, chuyện năm ấy với khu họ sống mà nói vừa vô cùng đau thương lại cũng chẳng vẻ vang gì. Đằng Tấn nhỏ bé được ông bà nội nuôi lớn, quan hệ của hai nhà rất tốt, bởi vì hai nhà thường xuyên quan tâm chăm sóc thế nên Tống Nghiễn hồi đó có tuổi xấp xỉ mỗi lần ra ngoài chơi đều cõng theo một nhóc con trên lưng. Anh lớn Tống Đình đã vào cấp ba có sự nghiệp học hành nặng nề thì đã may mắn thoát khỏi kiếp nuôi con mọn.

Đằng Tấn lớn lên trên lưng Tống Nghiễn, cho nên tình cảm của hai người không khác gì anh em ruột thịt. Điều thú vị chính là Đằng Tấn từ nhỏ đã được Tống Nghiễn mang theo nghịch trời quậy đất, bắt mèo dọa chó chọc ghẹo con gái nhà người ta nhưng hắn lại không học được chút gì cái tinh thần càn quấy bướng bỉnh đó cả, ngược lại con người Đằng Tấn vô cùng điềm đạm an tĩnh như một bé gái. Mà điều khiến tất cả mọi người phải rớt tròng mắt chính là một thiếu niên nho nhã yếu đuối như thế, vào năm mười sáu tuổi đã thi đỗ trường quân đội, cuối cùng một mạch phát triển trong quân đội nơi luôn gắn với mấy chữ dũng mãnh thiện chiến. Năm năm trước Đằng Tấn đột nhiên mai danh ẩn tích, chỉ thỉnh thoảng mới gọi điện về hoặc đột nhiên xuất hiện trước mặt Tống Nghiễn, có lúc chỉ gặp mặt nói vội hai ba câu, có lúc lại có thể ở lại hơn mười mấy phút, nhưng chưa bao giờ vượt quá một tiếng đồng hồ, có thể nói là hành tung cực kỳ khó xác định.

Tống Nghiễn vốn xuất thân từ hệ quân đội hàng đầu, bối cảnh gia tộc rất lớn, còn có một người anh trai là lãnh đạo cấp cao ở cục tình báo C2 nên đương nhiên biết được một vài bí mật trong đó, vì vậy cho tới nay Tống Nghiễn chưa từng mở miệng hỏi han gì Đằng Tấn. Mà sau tận thế, thật sự không hề ngờ tới là hai người lại gặp nhau tại nơi đây.

“Chiến đội của tụi em có bảy người, giờ chỉ còn mình em đi tiếp. Có lần năm chiến đội được chọn, ai ai cũng là nhân tài tinh anh cao cấp nhất, dù hiện giờ chọn ai đi nữa thì cũng có sức chiến đấu hàng đầu, thế nhưng mà….” Đằng Tấn nói tới đây, răng cắn chặt, nắm đấm nổi gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu như muốn rỉ máu, người hắn phát ra vẻ bi thương cùng với sát khí nồng nặc.

“Anh hai, anh có hiểu không? Anh có hiểu không? Tim em đau lắm… Một đám thanh niên trai tráng đang khỏe mạnh như thế, không chết lúc tận thế mới bắt đầu, không chết trong miệng zombie hay sinh vật biến dị lại chết trong chính tay đồng loại của mình, chỉ bởi vì thể chất của họ tốt hơn người bình thường, có thể chịu được thí nghiệm….” Tiếng nói nhỏ dần, đầu Đằng Tấn gục xuống, dường như đã không thể khống chế được nước mắt.

Trách nhiệm thiêng liêng của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, dù là nhiệm vụ khó khăn gian khổ nguy hiểm tới đâu họ cũng sẽ không nghi kỵ mà tiến lên, thế nhưng chết trong phòng thí nghiệm lại là một sự uất ức và phẫn nộ không thể nói nên lời. Đặc biệt là khi tận thế giáng xuống, khi những sinh vật kỳ dị hoành hành khắp nơi, bọn họ vốn có thể dựa vào sức chiến đấu mạnh mẽ của mình mà tạo ra nơi an cư ổn định cho mọi người, thậm chí không ngại bỏ công bỏ sức giúp thế giới khôi phục nguyên dạng, nhưng họ lại chết đi không chút giá trị nào như vậy, tác dụng duy nhất chính là trở thành một lũ quái vật vô dụng tai hại đối với với con người.

Tống Nghiễn im lặng, qua một lúc sau tay hắn đột nhiên đập vào đầu Đằng Tấn một cái, tức giận nói: “Đừng có giả bộ.” Lời nói là thật lòng, đau thương cũng nhất định là thật, chỉ là tuy thằng nhóc này hồi nhỏ điềm đạm đáng yêu như con gái nhưng thực ra tính tình cố chấp y như trâu như bò, muốn thấy nó khóc thì có mà nằm mơ. Đương nhiên đó cũng không phải lý do để khẳng định Đằng Tấn giả vờ, dù sao ai cũng có lúc thay đổi, sở dĩ Tống Nghiễn nói vậy là bởi vì tuyến lệ của Đằng Tấn tuy không có vấn đề gì nhưng lại không khóc được. Dù cho có đau thương phẫn nộ đến nhường nào cũng sẽ không khóc. Từ nhỏ đã vậy rồi, cứ như dây thần kinh cảm xúc và dây thần kinh chi phối tuyến lệ của hắn không giao nhau vậy, thế cho nên không thể để hắn đắm chìm trong đau thương mãi được, chuyện này với hắn mà nói là một điều vô cùng tàn nhẫn.

“Anh…” Đằng Tấn yếu ớt kêu một tiếng, ngẩng đầu lên, trong mắt quả nhiên khô khốc, nào có dấu hiệu rơi lệ chứ. “Anh không thể an ủi em một chút được à?”

“An ủi thế nào giờ? Như khi còn bé chú mày nằm sấp trên lưng anh, anh cõng đi vài vòng ấy hả? Cái này thì được đấy.” Giọng Tống Nghiễn lạnh nhạt nhưng lại thân thiết mà trêu ghẹo.

Đằng Tấn rùng mình, đều là đàn ông hai mươi, ba mấy tuổi đầu rồi, không bệnh không đau lại để người ta cõng đi vài vòng, hình ảnh kia hắn quả thực không dám tưởng tượng.

“Thôi em không dám đâu!”

Ánh mắt Tống Nghiễn dịu lại, giơ tay lau mặt rồi dựa vào cột băng phía sau, không tiếp tục truy hỏi vấn đề nghiên cứu sinh vật dị hóa nữa, đó chắc chắn là vết sẹo không thể đụng vào trong lòng Đằng Tấn. Hắn tin rằng thời điểm căn cứ Hoang Châu bị phá hủy, chuyện nên làm Đằng Tấn đã làm rồi, nhưng cũng không có nghĩa tâm hồn Đằng Tấn từ nay sẽ được an yên. Suy đến cùng cho dù có giết hết kẻ khởi xướng thì những người đã chết cũng không thể sống lại được. Còn mục đích cuối cùng của kẻ đã bắt đầu cái kế hoạch nghiên cứu này là gì, có ích hay vô dụng cho sự tiến hóa của loài người, Tống Nghiễn sẽ không lên tiếng bình luận phán đoán. Nói chung loại chuyện thế này nếu bản thân không tự trải nghiệm qua thì sẽ không thể lĩnh hội được đau đớn tột cùng trong đó.

“Anh có một căn cứ tạm thời ở Vân Châu, cậu theo anh tới đó đi?” Hắn không độc đoán tự quyết định mà là trưng cầu ý kiến.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tống Nghiễn lơ đãng đảo qua một chỗ trong hang động, sau đó đột nhiên dừng lại trên một người đàn ông đang ngồi xổm nướng thịt trước đống lửa cách đó không xa. Người kia đưa lưng về phía bên này, thân hình không cao, khoảng chừng chỉ hơn mét bảy, bởi vì mặc đồ dày nên động tác có hơi vụng về.

Đằng Tấn đang định trả lời thì chú ý tới ánh mắt của hắn, cười nói: “Người kia tên là Thiện Binh, lúc trước cậu ta đi theo một đội lính đánh thuê chuyên diệt thú nhân ở khu chung cư cũ, đúng lúc gặp người của tụi em, cuối cùng chỉ còn cậu ta sống sót. Người này rất biết thời thế, tính cách cũng tốt, sau khi tới đây cậu ta là người sống sót hòa nhập với mọi người nhanh nhất. Thế nào, anh vừa ý hả? Cậu ta là người ở khu chung cư cũ, nếu muốn cậu ta thì cũng hơi phiền toái, nhưng mà…”

“Không có hứng. Hơn nữa, anh có vợ rồi.” Tống Nghiễn cắt ngang lời hắn, cũng không giải thích thêm mà chỉ thu hồi ánh mắt.

Cảm giác được ánh nhìn chăm chú trên người mình biến mất, sống lưng đang căng thẳng của Thiện Binh dần thả lỏng, nhưng sắc mặt anh ta tái mét, môi run rẩy, bên thái dương có mồ hôi ứa ra. Trong nháy mắt lúc nãy anh ta đã có ý định liều mạng. Thiện Binh rõ ràng nhìn thấy người kia chết rồi, vậy mà còn có thể sống lại, nếu biết sớm việc gì anh ta phải làm chuyện ngu xuẩn vậy chứ. Kiên nhẫn lâu như vậy chẳng lẽ để uổng phí sao?

Anh ta biết rõ trong cái ổ thú này không liều mạng thì khó mà sống được, cho nên chỉ cần không bị ép đến đường cùng, dù trong lòng có không yên cỡ nào cũng chẳng thể để lộ ra được. Hiện tại người kia không vạch trần anh ta, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì thì anh ta cũng chỉ có thể hy vọng rằng lúc thú hóa đầu óc người kia hỗn loạn nên không thấy rõ mặt mình chăng?

Ngũ giác Đằng Tấn nhạy bén, tâm tình Thiện Binh căng thẳng không thoát khỏi cảm nhận của hắn, chỉ có điều hắn cho rằng đối phương đang lo lắng phải đi theo thú nhân khác vậy nên không để ý nữa, huống hồ toàn bộ sự chú ý của hắn đã bị lời nói của Tống Nghiễn thu hút.

“Gì á? Em có chị dâu rồi? Chuyện từ bao giờ, sao không báo với em?” Với mối quan hệ giữa hai người, chuyện Tống Nghiễn kết hôn mà không báo câu nào với hắn là điều không thể chấp nhận được.

“Không phải chuyện trước tận thế.” Tống Nghiễn trả lời, nhắc tới Lý Mộ Nhiên, trên mặt hắn dịu dàng hẳn. “Chú mày sắp được thấy cô ấy rồi.” Hắn biết Lý Mộ Nhiên nhất định sẽ tới đón mình, điều này hoàn toàn xuất phát từ sự tự tin không cần lý do nào.

“Chị ấy ở đâu? Có cần em cử người đi đón không? Không thì em tự đi cũng được.” Đằng Tấn quên luôn phiền não lúc nãy, hỏi vô cùng tích cực. Sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện gì, dừng một chút, hơi chần chừ dò hỏi tiếp: “Nói xem nào, không phải là người kia đấy chứ?” Hắn biết đến sự tồn tại của Tô Huy. Lúc Tống Nghiễn lên đại học, tuy Đằng Tấn còn nhỏ nhưng thời điểm ấy hai người cùng học ở thủ đô, ở chung nhà, giữa họ gần như không có bí mật gì cả. Tống Nghiễn cũng kỳ lạ, hoàn toàn không coi hắn là nhóc ranh, đi đâu chơi cũng mang hắn theo, nói chuyện cũng chẳng kiêng kị gì cả. Có lẽ do hồi bé trò gì cũng quậy qua rồi, trò không thể chơi thì sau khi trưởng thành lại không thể thử, cho nên Đằng Tấn dứt khoát thẳng tiến vào quân đội, không chút lưu luyến với thế giới phồn hoa bên ngoài.

Hắn từng thấy Tô Huy rồi, dáng vẻ vô cùng thanh thuần, gặp ai cũng lạnh nhạt cứ như bông hoa cao ngạo vậy. Tống Nghiễn từng có thiện cảm với cô ta, nhưng sau khi biết bạn thân Lâm An cũng thích cô nàng thì quyết đoán xác định coi Tô Huy chỉ là bạn bè. Đằng Tấn còn nhớ lời Tống Nghiễn hồi đó, Tống Nghiễn từng nói sự yêu thích của mình đối với Tô Huy còn chưa đến nỗi phải tranh giành với bạn thân, nếu đã vậy thì dứt khoát không vượt qua ranh giới, đỡ quấy nhiễu quan hệ giữa ba người họ, vừa phiền phức lại không cần thiết.

Sau đó Tô Huy kết hôn với Lâm An. Nhưng Đằng Tấn từng nghi ngờ Tống Nghiễn vẫn thương nhớ cô nàng, nếu không đã một bó tuổi rồi sao còn chưa kết hôn cơ chứ? Hiện tại tận thế cũng giáng xuống rồi, những cách trở giữa hai người nào còn nữa đâu, khó bảo đảm tình cũ không rủ cũng đến. Nếu là vậy, Đằng Tấn cũng không có gì để nói, chỉ là trong lòng chẳng mấy thoải mái cho lắm. Hắn cứ thấy người phụ nữ kia không xứng với anh hắn. Mắt nhìn phụ nữ của anh hắn thật sự chẳng ổn tí nào!

“Không phải.” Tống Nghiễn liếc Đằng Tấn một cái, không biết có phải đoán được tiếng lòng của hắn hay không.

Ể? Hở… Giữ lại câu sau cùng, Đằng Tấn thăm dò hỏi: “Cùng loại hình với người kia hả?” Lại một cô nàng giả tiên giả thần chăng?

“Không phải.” Nếu là trước kia, Tống Nghiễn đã sớm mất kiên nhẫn rồi nhưng giờ lại trả lời từng câu. “Cô nhóc đó vừa xấu vừa ngốc, lá gan thì nhỏ như chuột nhắt… Lúc gặp mặt, chú mày đừng có nhiệt tình quá mà dọa sợ em ấy đấy.”

Anh hai à, anh xác định đang nói đến vợ mình mà không phải chuột nhắt đấy chứ? Đằng Tấn trố mắt ngoác mồm, lúc Tống Nghiễn nói những lời này giọng điệu vô cùng ghét bỏ nhưng lại khiến người khác nghe ra sự dịu dàng không nói được nên lời. Đúng là gặp quỷ rồi! Khẩu vị của anh hắn từ khi nào trở nên kỳ quái như vậy thế? Đang muốn hỏi thêm, tóc gáy Đằng Tấn đột nhiên dựng đứng, có loại cảm giác bị người khác dòm ngó.

“Cô ấy đến rồi.” Tống Nghiễn nói, trong mắt lóe ra ánh sáng lấp lánh, vội nhìn xung quanh, dường như đang phán đoán chỗ Lý Mộ Nhiên sẽ xuất hiện.

“Cái gì cơ?” Đằng Tấn ngớ người, theo bản năng nhìn ra lối vào hang động.

“Vợ anh đến rồi.” Tống Nghiễn không yên lòng giải thích một câu, sau đó đứng dậy vội chạy ra ngoài hang thú.

Đằng Tấn lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy ra theo.

Lý Mộ Nhiên chọn vị trí ở phía bên ngoài sườn dốc dẫn vào hang thú làm điểm đến, đó là góc chết của trạm canh gác. Đây cũng là quyết định sau khi cô thương lượng với Nam Thiệu. Chuyến đi tới hang thú lần này là bạn hay địch chưa nói rõ được, vậy nên không thể để lộ con át chủ bài được, có như vậy, cho dù đàm phán thất bại cũng có thể thong dong mà rời đi.

Đến đồi tuyết rồi còn phải đi mấy trăm mét nữa mới đến được hang thú ở phía dưới ngọn núi. Đoạn đường này không bằng phẳng, đặc biệt là với Lý Mộ Nhiên phải chậm rãi đi từng bước, rất nhiều lần nếu không phải Nam Thiệu kịp thời ra tay, chỉ sợ cô đã đi vào chỗ băng rạn. Tuy rằng không quá nguy hiểm nhưng sẽ lãng phí dị năng.

“Để anh cõng em.” Nam Thiệu thở dài. Dù cho hắn không hóa thú nhưng cõng Lý Mộ Nhiên trên lưng đi một đoạn đường hoàn toàn không thành vấn đề. Hắn cũng không bận tâm nhiều tới sự khác biệt nam nữ, trong lòng hắn, Lý Mộ Nhiên đã cùng trải qua gian hiểm nguy, còn toàn lực bảo vệ Trương Duệ Dương, cô không khác gì em gái ruột của hắn rồi, chỉ là cõng mà thôi, không có gì phải băn khoăn cả.

Thế nhưng hắn không lo lắng, Lý Mộ Nhiên thì có đấy. Tuy Lý Mộ Nhiên biết Tống Nghiễn đã dung hợp hoàn toàn, nhưng vẫn không biết tính tình hắn đã trở lại như cũ hay chưa. Nếu chưa, nhỡ may bị hắn bắt gặp mình nằm trên lưng Nam Thiệu, không phải sẽ phát cuồng luôn à? Nếu đã khôi phục… cô cũng không chắc sẽ thế nào nữa. Vì trái tim nhỏ bé của mình, cô vô cùng kiên định từ chối ý tốt của Nam Thiệu, cho dù có vừa đi vừa ngã hoặc là phải bò, cô cũng phải tự mình bò đi.

Rất nhanh, cô biết được quyết định của mình là chính xác cỡ nào.

“Đúng là vừa xấu vừa ngốc.” Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, cổ áo bị một bàn tay kéo lại, giúp cô tránh được thảm kịch bước hụt mà lăn xuống sườn dốc.

Mà Lý Mộ Nhiên không thấy vui vẻ chút nào, bởi vì ngữ điệu và giọng nói kia khiến cô thấy căng thẳng, cảm giác câu nệ trong lòng lập tức ùa ra. Cô biết như vậy là không đúng nhưng lại không khống chế được, chủ yếu là do vẫn chưa thể quen được.

Thấy cô cứ cúi đầu không dám nhìn mình, Tống Nghiễn hơi buồn bực, nhưng không ép buộc, hắn chỉ ngồi xổm xuống đưa lưng qua với cô, ra lệnh không cho phép từ chối: “Lên đi.”

Lý Mộ Nhiên nhìn tấm lưng rộng của hắn, có cảm giác quen thuộc đã lâu, vì vậy yên lặng nằm lên.

Đây không phải lần đầu Tống Nghiễn cõng cô, thế nhưng trong khoảnh khắc vươn tay qua vai ôm lấy cổ hắn, một cảm giác ngọt ngào ấm áp trước đây chưa từng có đột ngột thấm vào tim, khiến cô thả lỏng người, khóe môi khẽ cong lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.