Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 282: Hồn mộc mê thành (6)




Edit: Yến Phi Ly

Nơi phát hiện ra ông cụ là một phòng nghỉ dành cho khách quý, bên trong bày TV, bàn trà, bộ ấm chén cùng với với bảy, tám cái ghế salon đơn. Trong phòng dùng một cái bình nhỏ gọn, dễ dàng di chuyển, bên trong chứa loại dầu gì đó không rõ, ngâm sợi bông vắt thành hình dây thừng, tạo nên một ngọn đèn dầu đơn giản. Đèn được đặt trên khay trà bằng thủy tinh, ánh sáng lay động cũng chỉ to như hạt đậu nên không quá sáng sủa.

Bên cạnh đèn bày mấy chồng sách cao ngất, nhìn bìa sách thì có vẻ như liên quan đến lịch sử. Hai chiếc ghế sa lông đơn còn nguyên vẹn cùng một chiếc ghế sa lông dài bị gỡ phần tay vịn ghép lại thành một chiếc giường đơn, giường tựa vào vách tường treo tranh thuỷ mặc, trên giường có chăn bông được gấp chỉnh tề và cả gối đầu ngay ngắn. Rèm cửa sổ rất dày, mở ra mới có thể nhìn ra trời tuyết bên ngoài cùng với các loại sinh vật biến dị, nếu như là ban ngày, mở rèm có lẽ cũng không sao, nhưng bây giờ kéo kín lại nên không lộ chút ánh sáng nào ra ngoài, huống hồ ánh sáng kia còn rất mờ.

Ông lão ngồi trên ghế sa lông gần bàn trà, mặc đồ chống lạnh màu xám, trên đùi đắp một tấm thảm len, mái tóc hoa râm được chải chỉnh tề không hề lộn xộn. Vẻ mặt ông lại thản nhiên, một tay cầm chén trà, một tay khác lật sách, thỉnh thoảng chậm rãi uống nước nóng. Bên chân ông để một chậu than nửa tàn nửa cháy, cạnh chậu đặt một ấm trà, phát ra tiếng sôi cực nhỏ.

Nhìn thấy đám Kiều Dũng tiến vào, khuôn mặt gầy gò của ông lộ ra nụ cười hòa ái, hơi gật đầu với bọn hắn, để sách xuống nhưng không lên tiếng, trong ánh mắt cơ trí có bình tĩnh nhìn thấu tình đời và cả sự tỉnh táo.

Kiều Dũng không ngờ lại nhìn thấy một người như vậy ở đây, hắn thoáng kinh ngạc trong lòng, cũng âm thầm cảnh giác, khuôn mặt không lộ vẻ gì khác thường mà chỉ cười híp mắt đi tới, rất tự nhiên kéo ghế sa lon ngồi xuống, tùy ý như đang ở nhà mình. Hắn xoay tay lục đồ trong ba lô đeo trên lưng, lấy ra một bao thuốc lá, mở ra lấy một điếu thuốc nghiêng người đưa tới.

“Chú hút một điếu không ạ?”

Vệ Đông theo sau hắn cùng với tên đàn em báo tin đều hoài nghi và đề phòng mà không ngồi, lúc này thấy hắn lấy thuốc lá ra, vẻ mặt lập tức tái đi, thầm mắng hắn keo kiệt, hôm trước tán gẫu lâu như vậy, thậm chí đôi bên đạt thành thỏa thuận hợp tác cũng không thấy hắn mời một điếu, nhưng cũng thầm mong đợi, chờ hắn mời ông già kia xong hẳn cũng sẽ mời mình.

Ai biết ông lão lại vung tay, “Tôi chưa hút bao giờ.” Âm thanh trầm ấm mạnh mẽ, lắng đọng đầy tang thương.

Kiều Dũng cũng không miễn cưỡng, không nhìn ánh mắt tha thiết chờ đợi của Vệ Đông mà cất thuốc đi. Hai người kia thất vọng, lại không tiện mở miệng đòi hỏi, chỉ có thể thầm rủa trong lòng vài câu.

“Chú tên là gì?” Sau khi mời thuốc lá, hắn đặt câu hỏi cứ như chỉ đang tùy ý tám chuyện.

“Tôi họ Lâm, chữ lâm viết bởi hai chữ mộc ấy.” Ông lão bình thản, thật sự như đang nói chuyện phiếm, giơ lên một chén rồi nói “Không có thừa chén, không mời mấy cậu uống nước được. À, tôi nhớ rồi, trong phòng nghỉ cách vách hình như có loại ly dùng một lần, nếu các cậu khát nước có thể qua đó lấy rồi tự rót.”

(*) Lâm: 林, Mộc: 木

“Chú đừng khách sáo, chúng ta nói chuyện chút đã.” Kiều Dũng vội vàng nói, “Chú ở đây bao lâu rồi ạ?” Trang trí trong phòng nhìn là biết đã cư trú thời gian dài, bởi vậy hắn không cho đối phương cơ hội phủ nhận, trực tiếp hỏi thẳng.

“Bao lâu à? Để tôi tính xem…” Cũng không biết là có nhìn ra ý Kiều Dũng không hay là chẳng quan tâm, ông lão ngửa đầu híp mắt, bấm ngón tay, miệng lẩm bẩm tính: “Năm tháng… Bảy tháng… Ôi, nhớ không rõ nữa, có lẽ là một năm đi, một hai tháng sau khi lũ thây ma xuất hiện đã tới đây rồi, vẫn ở đây đến bây giờ. Ôi chao, không có bốn mùa, thời gian cũng không rõ nữa.”

Kiều Dũng âm thầm hút khí lạnh, nghĩ thầm thời gian ông ta ở đây thật dài, vì vậy càng thêm nghi hoặc bắt đầu đề phòng.

“Đúng, đúng vậy, đừng nói chú ở trong này, tụi cháu cả ngày chạy bên ngoài cũng không tính rõ được thời gian nữa kìa.” Hắn đưa tay hơ trên chậu than, cười híp mắt phụ họa, sau đó làm như vô tâm hỏi: “Đúng rồi, chú Lâm, sao không thấy bạn của chú đâu?”

Nếu nói một mình ông lão sinh hoạt ở đây gần một năm, nhất định hắn sẽ không tin, chưa nói đến nơi này có Nửa người, dù là đồ ăn hay nhiên liệu cũng là một vấn đề rất lớn.

Đối mặt sự điều tra của hắn, dường như ông lão đã sớm đoán được, trong mắt lóe ra chút cảm xúc phức tạp, sau đó cười nhạt, hơi nghiêng thân nhìn về phía sau lưng ghế sô pha, “Kỳ Sinh. Kỳ Sinh!” Ông hô liên tiếp hai tiếng.

Khi ba người Kiều Dũng còn không hiểu ra sao, chỉ thấy sau ghế sô pha lóe lên một bóng đen, nháy mắt lại rụt trở về, cả nhóm không khỏi bị dọa sợ hết hồn, dù Kiều Dũng cực kỳ tự chủ thì cũng bị chấn kinh, ghế sô pha hắn ngồi bị đẩy về sau một đoạn ngắn, phát ra tiếng ma sát nặng nề.

“Đừng sợ, đấy là bạn tốt của tôi, nhát gan, sẽ không chủ động hại người đâu.” Ông Lâm mỉm cười giải thích, chỉ là ánh mắt bi ai đầy bất đắc dĩ.

Trên thực tế, bởi vì thời gian quá ngắn Kiều Dũng không thấy rõ dáng vẻ của người kia, chỉ bởi vì quá mức đột nhiên mà trước đó không hề phát hiện có người khác tồn tại, cho nên hắn mới có thể bị kinh sợ. Sau khi tỉnh táo lại thì hắn không còn căng thẳng nữa, lúc này lại nghe ra sự kì lạ trong lời nói của ông lão, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Nhưng không chờ hắn nghĩ rõ ràng, tên đàn em của Vệ Đông đã hoảng sợ kêu lên, liên tục lui về phía sau.

“Nửa người! Phía sau ông ta chính là đám Nửa người!

Thời gian dài bị Nửa người nuôi nhốt, trong lòng những người này đã bị ám ảnh, sinh ra bản năng sợ hãi với chúng, khi Vệ Đông nghe đến tiếng kêu to cũng không tự chủ lui về phía sau vài bước, nếu không phải Kiều Dũng vẫn đứng tại chỗ, e là hai người bọn họ đã chạy mất dép.

Kiều Dũng híp mắt lại, ánh mắt trở nên sắc bén, đầu tiên là nhìn về phía ông lão vẫn thanh thản ngồi trên ghế sô pha, sau đó nhìn về phía ghế sô pha ông ngồi. Trong phòng ánh sáng ảm đạm, sau lưng ghế sô pha lờ mờ, người kia trốn quá kĩ nên không nhìn thấy chút nào, mà nhìn lâu Kiều Dũng đã phát hiện mặt đất có dấu vết bị ăn mòn, chứng minh quả thật có Nửa người từng đến đây.

“Chú Lâm này, bạn bè của chú là Nửa người ư?” Hắn mở miệng hỏi, âm thanh có chút lạnh lùng. Dù sao bọn họ bị nhốt ở đây, một nửa nguyên nhân là do đám Nửa người, dù là ai cũng sẽ không thể rộng lượng không để ý.

“Hả? Nửa người? Nửa người… Không tính là con người, cũng không phải thây ma, cái tên này miễn cưỡng thích hợp.” Dường như ông Lâm không nhận ra hắn thay đổi thái độ, ông chỉ tự lẩm bẩm, một lát sau mới nhớ tới vấn đề của hắn, gật đầu nói: “Nếu Nửa người mà cậu nói là chỉ những người xảy ra biến dị, thân thể mềm mại sẽ sinh ra chất nhầy ăn mòn và sống trong nhà thi đấu, vậy thì Kỳ Sinh, bạn của tôi là Nửa người.”

Thái độ của ông thản nhiên, làm cho không ai có thể chỉ trích.

“Ý chú là, chúng nó vốn là người?” Mặc dù đã sớm có suy đoán này, Kiều Dũng vẫn hỏi.

“Đương nhiên.” Ông Lâm hừ một tiếng, hiển nhiên rất bất mãn với cách hỏi của hắn, mà vẻ mặt ông lại nhanh chóng trở nên thất vọng, dường như nhớ lại một vài chuyện cũ không vui. “Tôi tận mắt nhìn thấy Kỳ Sinh chậm rãi biến thành như bây giờ thế nào.” Nói đến đây, bỗng nhiên giọng điệu ông tăng thêm, “Tuy rằng ngoại hình họ xấu xí, không thể nói chuyện cũng không cần hô hấp, nhưng họ vẫn là người.”

Thấy ông nhấn mạnh, ba người ở đây đều không phản đối, ở trong mắt bọn họ, Nửa người không khác gì quái vật, thậm chí còn đáng ghét hơn so với thú biến dị và zombie. Dù sao bọn họ còn có thể chiến đấu với zombie, thậm chí có thể giết chúng, nhưng với Nửa người lại chỉ có thể bó tay toàn tập, ngoan ngoãn bị giam cầm như dê con.

“Nếu là người, tại sao lại bắt chúng tôi tới đây? Đây là chuyện con người có thể làm sao?” Tên đàn em của Vệ Đông đã lùi đến cạnh cửa không nhịn được phản bác, giọng nói sắc bén chói tai, mang theo tức giận run rẩy, có lẽ còn kèm theo sợ hãi.

Đây đúng là chuyện một vài người có thể làm. Kiều Dũng thầm nghĩ, nhớ lại chuyện đám Cục thịt Trần gặp phải ở trại Tiểu Yết lúc trước. So với người Yết, thủ đoạn của Nửa người rõ ràng là dễ coi hơn nhiều. Đương nhiên, đây không phải lí do có thể biện hộ cho hành vi của đám Nửa người.

Rất hiển nhiên, ông Lâm cũng hiểu rõ điểm này, ông lúng túng cười: “Bọn họ không có ác ý…” Có lẽ chính ông cũng thấy câu nói này không có sức thuyết phục gì, vì vậy nhanh chóng giải thích: “Trong quá trình bọn họ dị hoá có lẽ đã làm não bị thương tổn, trí lực hạ thấp, gần như quên toàn bộ kí ức nhưng vẫn giữ bản năng thân cận với con người, nhưng lại sợ người… Có lẽ là sợ dáng dấp của bọn họ doạ người đi.” Nói đến câu sau, giọng ông hơi hạ thấp, theo bản năng muốn nhìn sau ghế sô pha, nhưng quay đầu được một nửa thì thôi.

“Đánh ngất người ta mang về, phương thức tiếp xúc này cũng đặc biệt quá nhỉ?” Có lẽ là thái độ ông Lâm quá mức hiền lành, cũng có lẽ Nửa người tên Kỳ Sinh sau lưng ông vẫn không lộ mặt, đàn em của Vệ Đông không nhịn được tức giận trong lòng, buông lời châm chọc.

Vệ Đông và Kiều Dũng vẫn khá bình tĩnh, chỉ có điều cũng không lên tiếng ngăn cản hắn.

Ông Lâm ho khan hai tiếng, dường như cũng rất bất đắc dĩ với vấn đề này, giọng nói có chút vô lực: “Ít nhất họ thấy người sống thì không xông lên ăn thịt.”

Nghe thế, ba người thậm chí có loại cảm giác không biết nên nói gì, ngay cả tên đàn em vốn đang nổi giận đùng đùng đầy ngập oan ức bất bình đều trầm mặc lại. Hắn có thể châm chọc khiêu khích mà chất vấn là vì thái độ ôn hòa của đối phương và điều kiện tiên quyết là người ta đồng ý nói lý với mình. Nhưng để hắn chân chính đối diện với đám Nửa người, hay hoặc là zombie cùng với thú biến dị càng tàn nhẫn hơn thì có thể nói cái gì? Nói khó nghe hơn chút, dù cùng là con người, thực lực mạnh mẽ nổi trội sẽ có thể muốn làm gì thì làm, giống như chính bọn hắn chẳng phải dựa vào vũ lực áp chế những người khác, hưởng dụng được càng nhiều đồ ăn đó thôi? Mà những người bởi vì đói bụng suy yếu, thậm chí là tử vong thì phải đi chất vấn ai?

“Chú ơi, chú biết tại sao họ lại bắt tụi cháu tới đây không?” Kiều Dũng chuyển đề tài câu chuyện, hỏi.

Ông Lâm sửng sốt mấy giây, nghe ra được Kiều Dũng đã xem mình thuộc phe của Nửa người, trong lòng ông càng thêm bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào giải thích, chỉ nói: “Tôi là do Kỳ Sinh mang đến.”

Trong mắt của ông cụ dần dần lộ ra những hồi ức.

***

Trên đường lớn phía bên trái ngoài nhà thi đấu, một sinh vật hình người toàn thân phủ kín vảy giáp chui ra khỏi khu rừng biến dị rậm rạp, xuất hiện trên nóc trạm chờ xe bus bỏ hoang. Hắn liếc nhìn khắp bốn phía, cặp mắt băng giá có thể khiến người ta lạnh thấu tận xương cốt lộ ra vẻ nghi hoặc, tựa hồ không biết tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này. Nhưng rất nhanh, lực chú ý của hắn bèn bị đám thú biến dị trong nhà thi đấu thu hút.

Ở đây hắn không ngửi thấy mùi vị quen thuộc, thế nhưng hết thảy thú biến dị đều ùa vào hướng nhà thi đấu, vậy thì chứng minh bên trong có thứ hấp dẫn chúng nó. Nghĩ đến đây, hắn thả người nhảy một cái, cũng nhanh chóng chạy tới nhà thi đấu. Chỗ hắn đi qua, thực vật biến dị ven đường cơ hồ là theo bản năng mà co rút lại cành lá, nhường ra một con đường, tận mọi khả năng mà không dẫn tới sự chú ý của hắn. Nếu hắn tình cờ đụng tới một hai con thú biến dị thì trước khi đối phương kịp làm ra lựa chọn tấn công hay là né tránh, đã bị hắn tóm lấy xé nát trước một bước.

Khi càng ngày càng tới gần toà nhà thi đấu, cuối cùng hắn ngửi ra mùi vị con người mơ hồ từ đủ loại tanh hôi hủ bại. Chút hương vị đó rất nhạt nhưng đối với toàn bộ thú biến dị và zombie lại giống như một ngọn đèn sáng trong bóng tối, dẫn dụ chúng nó chen chúc mà tới.

Đi quanh nhà thi đấu một vòng, cuối cùng hắn đứng ở trước thềm đá rộng rãi, hắn có thể trông thấy cửa kính trên cao đã vị va nát, không lập tức tiến vào. Hắn không xác định khi mình đối mặt với người xa lạ thì có thể khống chế được bản thân hay không, đặc biệt là khi vừa mới giết thú biến dị, chạm vào máu tươi xong.

Bên ngoài nhà thi đấu có rất nhiều thú biến dị, to to nhỏ nhỏ có tới hơn trăm con, xuay chung quanh tại bốn phía, mà ở hướng nam là nhiều nhất. Bởi vì bên đó tường kính cách mặt đất mười mấy mét đã bị phá một lỗ thủng to, lộ ra ngoài mùi vị con người đủ khiến thú biến dị và zombie điên cuồng. Nhưng thứ càng làm chủ đạo hơn chính là bên trong có âm thanh đánh nhau và tiếng thú biến dị hơi gào thét thảm thiết truyền ra.

Rất nguy hiểm! Ở trong đó rất nguy hiểm. Hắn có thể cảm giác được nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân. Dù sao từ sau khi dị hóa đã không có thú biến dị hoặc là người nào có thể làm cho hắn sản sinh ra loại cảm giác này.

Tường kính cao mười mấy mét vỡ ra một lỗ lớn hệt như là con quái vật há to miệng, tỏa ra mùi vị ám muội khó giải thích được, khiến người ta sản sinh ảo giác chỉ cần nhảy vào thì sẽ bị nghiền thành tro bụi.

Hắn tránh khỏi mặt tường đó và cả cái lỗ tựa như ác ma tràn ngập mê hoặc kia. Mà ngoại trừ bức tường kính cùng với lối vào khán đài trước mắt, cửa ra vào ở tầng một dành cho khách mời và nhân viên của nhà thi đấu đều đã bị đất đá ngăn chặn, rất rõ ràng đây là vết tích do con người tạo nên, còn có cửa sổ bị bịt kín mít. Hắn biết nếu như có người, bọn họ nhất định đang nấp ở tầng một.

Không biết tại sao, ngay cả hắn đều cảm thấy kiêng kỵ bởi sự tồn tại của thứ trong kia, khiến nhà thi đấu này bao phủ trong một lớp bóng đen thần bí quỷ dị.

Hắn đứng trên thềm đá, tiếng thú gào chung quanh truyền vào trong tai, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, hô hấp của hắn dần dần dồn dập, thú tính cuồng bạo trong máu lưu động cùng với lệ khí sôi trào khiến hai mắt của hắn bịt kín bởi một tầng máu đỏ, móng vuốt sắc bén duỗi dài co rút lại, tựa hồ hơi khó có thể khắc chế. Tuy nhiên lý trí của hắn vẫn còn, hắn lùi về sau một bước, ngay sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía thú biến dị cách đó gần nhất, bắt đầu tàn sát.

So sánh với biển thú biến dị bao vây căn cứ Vân Châu, nơi này không biết là bởi vì nguyên nhân gì mà toàn bộ thú biến dị tập hợp lại đây bất kể là về số lượng hay là về mặt thực lực đều kém quá xa. Hắn không thể giết người nhưng giết những thứ này lại không hề có chướng ngại tâm lý.

***

Ông Lâm tên đầy đủ là Lâm đ*o Nho, là một vị giáo sư đại học về hưu. Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, cả đời ông không kết hôn, cha mẹ ông mất sớm, nhưng ông vẫn còn vài người thân, chỉ là trước giờ ít liên lạc qua lại cho nên cũng coi như là kẻ cô độc. Có điều ông nghiên cứu lịch sử, đa số thời gian đều vùi đầu trong giấy tờ sách vở, sau khi về hưu cũng không ngoại lệ, ngẫu nhiên được rảnh rỗi cũng chỉ nhàn nhã trồng hoa, uống trà, nghe mấy vở kịch cổ, cũng không cảm thấy đơn côi cô quạnh.

Mà trái ngược hoàn toàn với vẻ đạm bạc của ông, Phượng Kỳ Sinh lại là người làm việc trong cơ quan nhà nước. Lên voi xuống chó hai mươi năm, cuối cùng đứng vững bước chân trước phong ba bão táp, sau bốn mươi tuổi đường công danh của y thông thuận, từ thị xã lên đến tỉnh, lúc về nghỉ hưu đã là chức vụ cao một vùng. Song mấy chục năm chìm nổi, y lại bỏ qua rất nhiều cơ hội thăng chức, chỉ gắn bó với Nội Châu, chưa bao giờ rời khỏi nơi này.

Trát Phong là một đô thị công nghiệp hoá lớn, ô nhiễm không khí nghiêm trọng, vốn không phải là nơi dưỡng lão tốt, mà Lâm đ*o Nho ở trong khu công vụ của trường học, chung quanh đều là hàng xóm quen biết mấy chục năm, quan hệ với nhau vô cùng hòa hợp. Không chỉ riêng ông mà phần lớn giáo sư già đều không nỡ rời xa bầu không khí thân quen này, không ai rời đi. Hơn nữa nếu ở trong trường, tới thư viện tìm kiếm tư liệu sẽ vô cùng thuận tiện, có vấn đề thì tiện tay có thể tìm vài người đến đồng thời tham gia nghiên cứu, vì thế ông Lâm bèn ở lại nơi này.

Phòng ở rất rộng rãi, sau khi Phượng Kỳ Sinh nghỉ hưu cũng chuyển tới đây. Bởi vì bạn già mất sớm, con cái trong nhà đều có sự nghiệp riêng, cũng chẳng có nhiều thời gian chăm sóc y, cho nên hiển nhiên không có quyền gì với quyết định của y, đương nhiên cũng không dám phản đối. Họ không thể làm gì khác hơn là mỗi tuần dẫn cả gia đình nhỏ lái xe mang theo đồ tới thăm cha mình, tận lực tỏ lòng hiếu thảo.

Theo lý, với thân phận của Phượng Kỳ Sinh, thêm vào đám con cháu rất có tương lai kia, cho dù là về hưu từ lâu thì sau khi tận thế phát sinh cũng sẽ không tới nỗi chẳng ai để ý tới. Nhưng không ai ngờ được nguyên cả một thành thị đều tiêu tùng, bất kể già trẻ, gái trai, không phải biến thành zombie thì sẽ biến thành Nửa người. Người may mắn sống sót như Lâm đ*o Nho không đến một trăm, hơn nữa đều rải rác phân bố trong khắp thành phố, chưa bàn tới việc chạy ra khỏi thành phố mà chỉ vì thiếu hụt đồ ăn rồi chết đói cùng với bị người nhà biến thành zombie cắn chết đã chiếm hơn phân nửa. Mà người chết trong miệng zombie khi tìm kiếm thức ăn chiếm phân nửa còn lại, cuối cùng được Nửa người mang về nhà thi đấu cũng chỉ có gần mười người. Con cái cháu chắt của Phượng Kỳ Sinh còn sống hay không đều vẫn là ẩn số, càng khỏi nói tới việc chính y đã biến thành Nửa người.

“Bọn họ khác với bầy thây ma ngoài kia, không phải khi bóng đêm ập xuống thì lập tức biến thành bộ dáng hiện tại.” Ánh mắt ông Lâm lộ ra vẻ hồi ức.

“Lúc đó Kỳ Sinh bị bệnh, ho khan, sốt cao, khi tỉnh táo rất ngắn, phần lớn thời gian đều là ngủ mê man. Trong nhà có thuốc cảm cúm, thuốc hạ sốt nhưng uống cũng không có tác dụng, bệnh viện thì chẳng đi được…” Nói đến đây, ông nặng nề thở dài, mang theo sự hối hận và tự trách sâu sắc. Ông luôn cảm thấy là do mình hại Phượng Kỳ Sinh, nếu như Phượng Kỳ Sinh ở với con cái, khi mới vừa nhiễm bệnh sẽ được chữa trị tốt nhất, nói không chừng sẽ không biến thành như bây giờ.

“Lúc mới đầu ông ấy còn nhận ra người khác, sau đó bắt đầu rụng tóc, mọc mụn mủ, dần dần mơ hồ. Mãi đến một ngày, tôi đi ra ngoài tìm thức ăn và nước, khi trở về nhà thì cửa mở rộng, khắp nơi đều không tìm được ông ấy.” Ông Lâm nheo mắt, nhớ tới tình cảnh hoảng loạn lúc đó mà lòng vẫn còn sợ hãi. Cả đời này, từ nhỏ ông đã mất cha mẹ anh em, cũng chỉ còn lại một người quan trọng duy nhất, người kia trải qua mưa gió hơn sáu mươi năm, như núi lớn chống đỡ các loại cực khổ vất vả thay ông, hai chữ “mất đi” này xưa nay chưa từng xuất hiện trong lòng ông. Cho dù có phải chết thì ông đều cảm thấy chính mình sẽ là người đi trước, thế nên ngày đó đột nhiên phát hiện người này mất tích, ông mới thật sự mà nhận rõ cảm giác sợ hãi ấy.

“Nhưng mà không quá hai ngày sau, Kỳ Sinh bèn trở về tìm tôi.” Ông Lâm cười khẽ, khóe mắt như là có ánh nước lay động, tựa hồ lại trở về ngày ấy, nhìn thấy Phượng Kỳ Sinh vẫn cứ mặc bộ quần áo lúc mất tích, cơ hồ đã không còn hình người, rõ ràng cái gì cũng không còn nhớ rõ nhưng vẫn cố chấp ngồi xổm canh giữ ở cửa nhà. Trái tim ông khi ấy bị vui sướng mừng rỡ cùng với đau đớn thấu tận tim gan bỗng chốc nhồi đầy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.