Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 268: Khắp nơi hội tụ (7)




Edit: Yến Phi Ly

Bầu trời ảm đạm, bông tuyết to bằng lòng bàn tay lả tả rụng rơi phủ kín khắp chốn. Vài loài thực vật biến dị với đủ sắc màu đỏ rực, vàng óng, tím rịm che kín mặt đất, các loại cao ốc chọc trời bị phá nát phủ đầy màu xám trắng như những thanh kiếm xuyên thẳng bầu trời cao, có tòa vẫn giữ được dáng đứng thẳng kiên cường như trước tận thế, có tòa bắt đầu đổ nát nghiêng lệch, mà đều không ngoại lệ là dưới rừng thực vật biến dị rậm rạp che kín kia chỉ có thể lộ ra tí tẹo góc viền, thật giống như di tích văn minh nhân loại thất lạc bị chôn vùi trong rừng rậm nguyên thủy.

Tuyết lớn, rừng rậm, yên tĩnh trở thành thứ chủ đạo của thế giới này. Có kẻ đã từng xe cộ như nước, phồn hoa hư vinh, nửa đêm tỉnh mộng mới có thể nhớ tới chút kí ức vụn vặt, sau đó vì thế mà lệ rơi đầy mặt. E rằng lại trải qua thêm mấy năm, những sinh mệnh mới sinh ra rồi trưởng thành, đám nhỏ ấy sẽ chẳng còn có được kí ức này nữa. Chúng sẽ vĩnh viễn không biết được mặt trời ấm áp, vì sao lộng lẫy, mặt trăng êm dịu, e rằng ở trong nhận thức cố hữu của chúng, thế giới vốn sẽ là thế này.

Mà trước thời điểm ấy, khi tận thế mới xảy ra hơn một năm, mọi người còn chưa lãng quên đi thời đại sáng ngời mà tràn ngập trật tự, dù cho chỉ là sinh hoạt bình thản mà vội vàng tựa như nước chảy mây trôi. Giờ đây trong lòng mọi người ai cũng còn ôm hi vọng, hi vọng có một ngày mây đen tản đi, lộ ra bầu trời quen thuộc mà họ nhận biết từ lâu. Vì thế, bọn họ chiến đấu với zombie, với sinh vật biến dị, cũng chiến đấu với đói bụng, lạnh giá, sau đó khổ sở vất vả cùng chờ đợi một ngày kia đến.

Trát Phong là thành phố vùng biên giới nằm ở phía tây Nội Châu, đi qua 200 km chính là thành phố Khôn Nguyên của Vân Châu. Bởi vì nắm giữ tài nguyên khoáng sản phong phú, nó là nơi công nghiệp phát triển nhất và cũng giàu có nhất của Nội Châu, ngay cả thành phố Trường cũng có chỗ không bằng. Song thứ quỷ dị nhất chính là từ sau khi tận thế phát sinh, nơi này lại cơ hồ không có người sống sót. Chỉ có zombie cùng với thực vật biến dị chiếm đóng hầu hết thành thị, còn có sương mù phủ kín toàn thành như có như không và tiếng kêu quái dị thỉnh thoảng truyền ra.

Người sống sót ngang qua phần lớn đều đi đường vòng để né tránh, bởi vì không có ai qua lại cho nên các con đường ra vào thành phố Trát Phong đều bị cây cối dây leo quấn lấy,  phong tỏa dày đặc, chỉ thỉnh thoảng lộ ra tung tích ẩn hiện của vài chiếc xe khách đường dài hoen gỉ bỏ hoang, yên lặng mà tự thuật lại tai nạn vào thời điểm xảy ra hỗn loạn và khủng hoảng.

Có lẽ chính bởi vì xe cộ cùng với thực vật biến dị bế tắc, zombie trong thành phố không có cách nào đi ra, vì vậy trên các tuyến đường chung quanh coi như thanh tĩnh, thêm vào các đội ngũ đi ngang qua đã xử lý, ngoại trừ thực vật biến dị thì gần như không nhìn thấy bóng dáng zombie nào.

Vào lúc giữa trưa, trên đường cái cách thành phố Trát Phong hơn 10km, một đoàn người khó khăn đi trong gió tuyết, có người trưởng thành cao to, cũng có trẻ con gầy nhỏ, có phụ nữ sắc mặt tang thương, còn có cụ già bóng lưng lọm khọm. Bọn họ dùng gậy chống đỡ thân thể, lưng đeo bao quần áo to, lung lay giữa gió dữ và bão tuyết, hỗ trợ lẫn nhau, mỗi bước tiến lên trước tựa hồ cũng phải dùng sạch sức lực toàn thân.

Bịch! Một cụ già rốt cục không chống đỡ được, ngã sấp xuống trên mặt tuyết. Cả đám người tựa hồ bị lạnh giá cóng đến nỗi thần kinh trì độn, sau một chốc mới phản ứng được, ngoại trừ mấy người đàn ông phụ trách cảnh giới thì những người khác đều xúm lại.

“Ông ơi! Ông ơi…” Một thân ảnh nhỏ gầy nhào vào trên người cụ già, dùng sức đẩy ông, muốn đánh thức ông. Bên cạnh nhóc là một thiếu niên tuấn tú, trên lưng thiếu niên cõng một bé gái chừng ba, bốn tuổi. Bé gái giãy giụa trượt xuống từ trên lưng thiếu niên, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xám phủ đầy vẻ kinh hoàng, bé cũng ngồi xổm bên người cụ già, giọng non nớt gọi ông ơi, lệ đảo quanh trong hốc mắt lại không hề gào khóc.

“Đội trưởng Kiều, nhất định phải tìm được thức ăn.” Một người đàn ông khá lực lưỡng nói nhỏ với người đàn ông có hàng ria mép, sau đó đi tới, thăm dò mũi cụ già, kế tiếp anh ta không nói gì mà chỉ cõng ông cụ lên trên lưng.

Một người đàn ông gầy gò cao cao khác liếc nhìn thiếu niên đứng cũng rất miễn cưỡng, không nói gì mà chỉ cõng bé gái lên lưng mình, đồng thời cắp thằng nhóc kia dưới nách.

“Chú làm gì? Chú già khốn kiếp, thả ông xuống dưới, đệch mẹ, tự ông có thể đi…” Thằng bé bị kẹp ở dưới nách cũng không như ngoan giống như bé gái, vừa đá hai cái chân ngắn vừa mắng, tựa hồ rất chán ghét bị người đối xử như thế.

Bộp! Mông nhóc bị vỗ một cái không nhẹ không nặng, ánh mắt Ria mép lẫm liệt uy hiếp: “Dám chửi thề nữa, ta sẽ vứt Giản Giản nhà mi ở chỗ này.” Có lẽ là bởi vì tình cảnh quá tệ, hắn không cười đùa giống lúc thường nữa, lời nói ra cực kỳ nghiêm khắc.

Cậu nhóc là đứa trẻ có tính cách quật cường, nếu như là đe dọa kiểu khác thì đều không đè ép được nhóc, nhưng chỉ có ông nội và Giản Giản lại là vảy ngược của nhóc, đồng thời cũng là điểm yếu của nhóc. Cho nên cậu chàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Ria mép cực kỳ hung ác, cứ hệt như một con sói nhỏ.

Có điều Ria mép lại chẳng còn tâm tư để ý đến nhóc nữa, hắn ngẩng đầu lên nhìn khắp bốn phía, cuối cùng quyết đoán nói: “Bên kia có một căn nhà xem như còn nguyên vẹn, chúng ta qua đó trú chân, ngày hôm nay không đi nữa.”

Nghe được câu này, rất nhiều người trong đội đều thở phào nhẹ nhõm, trong đó đặc biệt là ba người phụ nữ cùng với mấy người đàn ông thân thể yếu kém nhất.

Căn nhà mà Ria mép chỉ kia chẳng hề nằm ở ven đường, nó ở trong rừng thực vật biến dị ngoài đường cao tốc hơn 100 m. Cũng may trong đội có không ít người dị năng, rất nhanh liền dọn ra một con đường đi tới. Đến gần mới phát hiện đó là một ngôi nhà nhỏ ba tầng có cửa sắt và tường gạch màu trắng, chỉ vì thực vật biến dị quá dày đặc cho nên không chú ý kĩ thì gần như không phát hiện được. Ở ngoài nhà cao tầng có một gian nhà đồng dạng cũng bị thực vật biến dị bao vây bốn phía. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ rốt cục hiện ra một ngôi nhà rách nát.

Tường nứt vỡ, nóc nhà bị phá thành lỗ hổng, nền nhà còn phủ đầy các hố nhăn nheo khác biệt ghi rõ lại quỹ tích sinh trưởng của thực vật biến dị. Người dị năng hệ thổ trong đội không thể không lên tinh thần tiếp tục bận rộn, bù đắp kín kẽ các chỗ đổ vỡ để tránh gió lạnh hay mưa tuyết thổi vào.

Đám đàn ông tìm củi gỗ về, mấy người phụ nữ thì dùng đôi tay đã cóng lạnh cứng ngắc gắng sức mà nhen lửa, sau đó dùng nồi nấu chảy tuyết, từ túi nhỏ mà Ria mép đưa cho cẩn thận lấy ra hai nắm gạo bỏ vào. Mặt khác có người đàn ông dùng chăn bông mình mang theo quấn cụ già lại, sau đó cởi đôi giày đã bị tuyết làm cho ướt nhẹp và đông cứng của ông, dùng sức mà xoa nắn hai bàn chân, mãi đến tận khi hơi tỏa nhiệt.

Nước sôi rồi, mùi cháo thơm tỏa ra khắp nhà, không ít người đều chẳng tự chủ được nuốt nước bọt. Bé gái càng không nhịn được ngồi xổm bên cạnh nồi, không nháy mắt nhìn những hạt gạo lăn lộn sôi sục bên trong, sau đó thỉnh thoảng len lén hít sâu một hơi, hệt như làm thế thì có thể lấp đầy cái bụng nhỏ trống trơn vậy.

Mà thằng nhóc đi cùng bé gái thì lại trước sau chỉ lo canh giữ ở bên người cụ già, học theo người lớn mà đưa đôi bàn tay sưng tấy rạn nứt dùng sức ma sát tay của ông lão, cuối cùng thậm chí cởi áo khoác của mình, nhét đôi tay phủ đầy dấu vết nhăn nheo già nua của năm tháng vào trong lòng mình ủ ấm.

Trong đội còn có một đứa trẻ gầy gò cao cao chừng tám, chín tuổi, nó im lặng giúp đỡ người lớn chuyển củi gỗ đã chặt sẵn tới bên cạnh đống lửa, sau đó sẽ đi tìm đồ có thể làm củi. Ngược lại cũng chỉ có thiếu niên tuấn tú là luống cuống mà đứng ở một bên, tựa hồ không biết mình nên làm cái gì.

“Mẹ nó, trừ ăn ra thì đồ ngu ngốc nhà anh còn biết làm gì? Đệch… Còn không nhanh đi lên trên kia tìm xem có cái gì ăn được không, đứng ngốc chỗ đó chờ cứt mà ăn à?” Thằng nhóc đang ủ ấm tay cho ông cụ thấy thế bèn chửi ầm lên, trong lòng cực kỳ cáu giận thiếu niên không có mắt nhìn, nếu không phải nhóc còn cần lo chăm sóc cho ông thì ngay lúc bước vào căn nhà này đã lục tục mọi ngóc ngách rồi. Nếu như có thể phát hiện chút gì ăn được trước những người khác, giấu đi thì lúc khẩn cấp cũng có thể ứng phó. Cố tình thiếu niên ở cùng nhóc mấy tháng nhưng vẫn không học được chút lanh lợi này.

Nghe thấy tiếng mắng của nhóc, Ria mép đang thương lượng với mấy người dị năng làm sao tìm kiếm thức ăn bèn nhìn về bên này, hiếm thấy không nhắc nhở đứa nhỏ nữa. Có một số thói quen một khi dưỡng thành thực sự rất khó sửa, đặc biệt là đối với trẻ con ở độ tuổi học tập và mô phỏng rất mạnh. Đương nhiên, điều này cũng hơi liên quan tới việc hắn đang bận rộn không đủ sức quản. Có điều từ sâu trong nội tâm thì hắn thật ra rất yêu thích thằng nhóc kiệt ngạo mà đầy dã tính này.

Thiếu niên bị mắng lại như là đã chết lặng, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình gì, mà dưới chân cậu lại chuyển động, thật sự nghe lời đứa nhỏ bắt đầu đi soát phòng.

Chỉ có điều trong nhà đã có rất nhiều người đang tìm kiếm, phụ nữ và người chưa thức tỉnh không có cách nào chiến đấu cùng thực vật biến dị, ngoại trừ lục tung hết căn nhà lên thì bọn họ tựa hồ cũng không thể làm gì.

Trong phòng bếp có ít nồi bát muôi chậu bị ném khắp nơi, mảnh vỡ đầy đất, thoang thoảng mùi hôi thối nồng nặc, hiển nhiên rất lâu rồi chưa có ai ghé qua. Quầy chứa đồ và cửa tủ lạnh đều mở rộng, bên trong trống rỗng, ngay cả một chút gia vị đều không còn sót lại. Thiếu niên tìm kiếm rất lâu, ngoại trừ tìm thấy những vết chân của người tới trước thì chẳng thu hoạch được gì.

Đây là điều nằm trong dự liệu. Một đường đi tới, các căn nhà mà bọn họ gặp được trừ một số căn hoàn chỉnh hơn hoặc là rách nát hơn, trên cơ bản đều giống nhau, trống rỗng không có đồ ăn, cũng không có quần áo đệm chăn giữ ấm. So với bọn họ thì trước đó sớm đã có người sống sót cướp đoạt sạch sành sanh trên con đường này, theo thời gian gia tăng trong tận thế, đồ có thể dùng càng ngày càng ít, không ai cam lòng lãng phí.

Lầu hai lầu ba hiển nhiên cũng giống vậy, ngược lại thì hai người đàn ông khiêng một cái nệm xuống dưới, đây là nệm lò xo, mặt trên che phủ bằng một tầng vải vóc, chưa bị tháo ra đều xem như là vận may của bọn họ.

Đám đàn ông đặt nệm bên cạnh đống lửa, sau đó khiêng cụ già lên. Thiếu niên dạo qua một vòng mà không tìm được gì cả, chỉ đành tay không đi xuống, hiển nhiên lại bị đứa nhỏ mắng cho một trận.

Cháo còn chưa nấu xong, một người phụ nữ cầm bát dùng tuyết lau sạch, bỏ qua một bên không nhiều gạo mà chỉ múc chút nước nóng, sau đó đưa cho mấy người đàn ông để bọn họ đút cho cụ già. Còn cô thì lại xoay người, tiếp tục cho thêm tuyết sạch vào trong nồi.

Tiếng nuốt nước miếng vang lên, có người lớn cũng có đứa nhỏ, thế nhưng đều không ngoại lệ, không ai lên tiếng đòi hỏi một bát nước cháo để uống.

Uống vào hai muỗng nước nóng, cụ già dần dần tỉnh lại, song khi cụ cảm giác được trong miệng lưu lại vị nước cơm thì theo bản năng mà quay mặt đi, run rẩy giơ tay lên chặn bát lại.

“Cho mấy cậu… Cho các cậu uống… Đừng uổng phí vào lão già vô dụng này…” Ông yếu ớt nhưng rất kiên quyết nói.

Người ông ám chỉ chính là người thức tỉnh trong đội. Người dị năng không chỉ gánh vác an toàn của cả nhóm mà còn phải lo đi tìm kiếm thức ăn, hơn nữa lượng thức ăn mà người thức tỉnh yêu cầu lại nhiều hơn so với người bình thường, cho nên ông mới nói như vậy. Ông cụ biết rõ, nếu như người thức tỉnh không có sức lực thì mọi người đều không sống nổi.

“Chú ơi, chú cứ uống đi, bọn họ có mà, đói bụng ai thì cũng không để họ đói được.” Bưng bát là một người đàn ông dáng dấp rất anh tuấn, chỉ là thời gian dài đói bụng đã làm cho anh gầy gò vô cùng, góc cạnh gương mặt thì vẫn giữ được phong thái năm đó trên màn ảnh.

Ông cụ lại vẫn không há mồm, ánh mắt rơi vào bé gái chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh ông, đang tha thiết mong chờ nhìn cái bát kia. Đây là cháu gái của ông, trước tận thế thân thể mũm mĩm sớm đã không còn nữa, bây giờ gầy gò đến mức hệt như khỉ con đáng thương, quần áo người lớn bao ở trên người bé rộng thùng thình vướng víu, đi được vài bước lại phải chật vật giữ chặt. Trong mắt ông hiện lên thâm trầm bi thương, dù cho trong dạ dày quặn đau, đói bụng đến nỗi ứa ra mồ hôi, ông vẫn kiên định đẩy bát ra.

“Cho đám nhỏ…” Dù cho một người chỉ có một muỗng thì cũng tốt hơn.

“Chú à, chú…” Người đàn ông có chút bất đắc dĩ, anh có thể hiểu rõ ý nghĩ của ông cụ, thế nhưng cũng biết nếu ông cụ không ăn gì, e rằng rất khó nhịn qua hai ngày.Anh đang định khuyên nữa, bé gái bên cạnh đã mở miệng.

“Ông ơi, ông bị bệnh mà, ông mau uống đi, con không uống đâu, con chỉ nhìn thôi.” Cô bé liều mạng mà nuốt nước miếng, lại kiên định làm theo lời của mình, không có ý định tiến lên.

“Ông ơi, ông uống mau đi kẻo nguội mất.” Cậu nhóc cũng khuyên nhủ, cậu khắc chế bản thân hiển nhiên càng mạnh hơn, căn bản không nhìn tới cái bát kia.

“Phải đó, hiện tại đang nóng uống sẽ thơm hơn nha.” Bé gái gật gật đầu, hơi hơi hí mắt, giống như là bé cũng đã uống rồi vậy

Ông cụ còn muốn cự tuyệt, Ria mép bên kia đã nói trước, “Chú cứ uống đi, đợi chút nữa sẽ lấy gạo ra nấu hết cho mọi người ăn no một bữa.”

“Nhưng mà…” Nghe được câu này, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, toàn bộ cả đội bây giờ chỉ còn dư lại non nửa túi gạo còn chưa tới hai cân kia. Nếu như ăn hết trong một lần, lần sau lỡ có người ngất đi, bọn họ phải làm sao bây giờ?

“Chuyện thức ăn tôi sẽ nghĩ cách, mọi người không cần lo lắng.” Ria mép vung vung tay, tỏ vẻ vô cùng tự tin, ngược lại là khiến rất nhiều người đều dâng lên hi vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.