Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 258: Một nhóm người khác




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yến Phi Ly

Bác Vệ hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, căn cứ bên đó cũng không lớn cộng thêm chủ nhân nơi ấy bản tính khó dò, trở lại cũng không phải lựa chọn tốt. Cho nên bọn họ quyết định đi tới căn cứ Vân Châu. Nghe đâu nơi đó có hơn hai trăm ngàn người, số lượng này ở trước tận thế khả năng cũng chỉ là nhân khẩu của một trấn nhỏ, nhưng bây giờ đối với bọn họ thì lại là một con số ghê gớm. Đã có rất nhiều người đi tới nơi ấy nhờ vả, nói rõ căn cứ này hẳn cũng không tệ lắm.

Mà còn một nguyên nhân khác chính là đi hướng ấy cũng có thể gặp gỡ nhóm Trương Dịch và Nam Thiệu. Trong lòng đã số các cụ già Nam Thiệu gần như đã trở thành một liều thuốc trợ tim.

Không có xe cũng không có đồ ăn, muốn từ Dung Hà đi tới thành phố Lũng Nhân không thể nghi ngờ là một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ. Trong đội có trẻ con mới bốn, năm tuổi, cũng có cụ già sáu mươi, bảy mươi tuổi, còn có cả phụ nữ thể lực yếu kém và người bị thương tàn phế, tổ hợp như vậy hiển nhiên cũng không thích hợp tiến hành một lữ trình quá dài. Nhưng mà nhân tố quyết định làm cho bọn họ đưa ra sự lựa chọn này chính là vì họ muốn nhìn thấy nhiều người hơn.

Trong số họ có người từ sau tận thế đã ở lại Dung Hà hơn một năm, có người thì mới chỉ mấy tháng, nhưng ai cũng đều chất chứa cảm giác cô độc trong lòng. Một loại cô độc phát ra từ trong xương, hệt như trong thiên địa chỉ còn dư lại mấy chục người bọn họ vậy. Cái cảm giác này tại vào giây phút cây đại thụ xé rách mặt nạ yên bình càng trở nên rõ ràng, khi họ lảo đảo mà chạy trốn trong trời tuyết lạnh giá càng đạt tới đỉnh cao, đôn đốc khát vọng muốn đi tìm kiếm đồng loại.

Tìm kiếm càng nhiều người, bất kể là ở căn cứ Vân Châu hay là địa phương nào khác. Muốn có thêm thật nhiều người, dù cho giữa đôi bên sẽ có đề phòng, rất ít trò chuyện, thậm chí xuất hiện tranh chấp đấu đá, đều tốt hơn nhiều so với giãy giụa trong đơn độc thế này.

Kiều Dũng muốn giải quyết vấn đề xe, dù sao đi bộ không chỉ có yêu cầu rất lớn đối thể lực mà còn phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn, tuy nhiên xe không khó tìm nhưng xăng thì lại rất khó kiếm. Tại một thôn xóm phụ cận bọn họ tìm rất lâu cũng không thể tìm được chút xăng xe hay đồ ăn gì, ngay cả zombie đều chẳng thấy bóng dáng, nơi này hệt như đã từng bị thanh trừng, không có thứ gì lưu lại.

Không đi tới thôn xóm khác lãng phí thời gian nữa, Kiều Dũng quyết định vừa đi vừa tìm kiếm, chỉ có điều trong lòng hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn.

Bọn họ đi vòng qua con đường nhỏ rất xa mới tới được đường cao tốc thông từ Trung Châu tới Vân Châu, trong quá trình này, trước sau không thể tìm thấy xe, nhưng may mắn lấy được chút lương thực, muối và một chút dưa muối. Số lượng không nhiều nhưng dù sao cũng tốt hơn không có. Sau đó cơ hồ trên lưng tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều cõng lấy củi gỗ, than đốt nhặt được trên đường, để tránh cho buổi tối khi nghỉ ngơi không tìm được đồ nhóm lửa. Dưới khí trời rét lạnh đó chẳng khác nào chờ bị đông cứng mà chết.

Một đường đi thẳng trên xa lộ, bởi vì thường xuyên có người sống sót lui tới, dọc theo đường đi đã bị cướp đoạt sạch sành sanh, đồ ăn và đồ sưởi ấm trở thành vấn đề chủ yếu nhất của tiểu đội Dung Hà. Trong lúc vô tình, thực vật biến dị trở đã thành thực phẩm chính để họ lấp đầy dạ dày.

Kiều Dũng cảm thấy hắn sống bốn mươi mấy năm qua chưa bao giờ gian nan như hiện tại. Trước đây hắn cũng từng vô số lần đi lại giữa sự sống và cái chết, nhưng bởi vì là một thân một mình hoặc đi chung với Thạch Bằng Tam, cho nên dù như thế nào hắn cũng sẽ không sinh lòng bất lực. Mà bây giờ, nhìn người già và trẻ nhỏ trong đội ngũ khó khăn đi trên đất tuyết, hắn luôn có một loại kích động muốn ngửa mặt lên trời gào to để phát tiết hết thảy buồn bực và bất đắc dĩ ra ngoài.

Nếu mọi người đã trốn thoát từ trong sự tập kích khủng bố của cây đại thụ biến dị, Kiều Dũng thật sự muốn đưa bọn họ bình an đến căn cứ Vân Châu, hoặc là căn cứ nào đó. Nhưng con đường phía trước bị tuyết lớn bao trùm thành một mảnh mông lung mịt mờ, hắn cũng không có cách nào vững lòng được nữa.

Điều duy nhất làm cho hắn vui mừng chính là người dị năng trong đội cũng không biểu hiện ra chút oán giận nào đối với những người già yếu bệnh tật, cũng chẳng ai ôm ý định mỗi người đi một ngả. Tựa hồ, trải qua mấy tháng sinh sống chung với nhau ở Dung Hà, bọn họ đã tăng thêm lòng quý trọng đối với đồng bạn bên cạnh.

Song, khi đoàn người Kiều Dũng vất vả và đầy cõi lòng hy vọng mà khổ cực tiến bước về hướng căn cứ Vân Châu, dù như thế nào họ cũng không nghĩ ra, bên kia cũng đang lâm vào nguy hiểm chẳng kém gì Dung Hà.

Cùng lúc đó, một nhóm người khác cũng đang lái xe thẳng tiến về hướng thành phố Lũng Nhân. Hay hoặc là nói, nơi bọn họ cần đến kỳ thực hẳn là Dục Lĩnh nơi giáp ranh giữa Vân Châu và Chanh Châu.

Đội ngũ này do năm chiếc xe tạo thành, đều là xe bọc thép kiên cố, trong đó ba chiếc “Chó hoang 2” và hai chiếc xe vận tải. Bọn họ đi theo lộ trình cơ hồ giống hệt như đoàn xe của Tống Nghiễn, chỉ là ở thôn cũ trong núi thì bởi vì bầy zombie tập trung đông đúc mà phải đi vòng qua tuyến đường không gần không xa. Cho dù là xe bọc thép thì khi đối mặt với mật độ zombie dày đặc cũng sẽ bị lật tung, bọn họ đâu dám ngớ ngẩn cho là có thể bạo ngược mà trực tiếp nghiền ép đi thẳng.

“Thế này có phải quá phách lồi rồi không?” Ở trên chiếc xe “Chó hoang 2” chạy đầu, một người đàn ông mặc áo bông trên đầu đội mũ lông ấm áp, hai tay gối sau đầu lười biếng dựa vào ghế ngồi hơi ngả ra sau hỏi người bên cạnh mình. Người này tướng mạo cũng không lạ, chỉ là bộ dáng lười biếng khiến người ta thấy là khó quên. Đây chính là Thẩm Trì mà Tống Nghiễn từng gặp ở thủ đô.

“Phách lối lắm hả?” Người bên cạnh mặc một thân đồng phục tác chiến mùa đông, hai tay đặt trên đầu gối, thân thể ngồi thẳng tắp, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, nghe hỏi vậy mí mắt hắn đều không động đậy, chỉ là cực kỳ đơn giản cứng nhắc mà trả lời một câu.

“Đương nhiên rồi, nó xình xịch xình xịch, đi tới chỗ nào mà không làm người khác chú ý? Chẳng phải tỏ rõ rằng mau tới cướp em đi à?” Thẩm Trì bĩu môi, nhàm chán nói chuyện tào lao, nói xong ngay chính hắn cũng cảm thấy buồn chán.

“Không thấy thế.” Người đàn ông kia trả lời.

“Đệch! Từ Tam, nói chuyện với ông chán chết mọe.” Thẩm Trì buồn bực giơ chân lên muốn đạp lên người đối phương.

Động tác của hắn rất nhanh, thế nhưng người đàn ông được gọi là Từ Tam có tốc độ càng nhanh hơn, chỉ thấy hắn giơ tay đâm một cái lên eo Thẩm Trì, cái chân mới vừa nhấc lên của Thẩm Trì bèn rơi xuống.

“Mịa nó, khốn kiếp, tay ông sao mà thúi thế?” Thẩm Trì chỉ cảm thấy eo tê dại, toàn bộ đùi phải đều hệt như bị kiến cắn khiến hắn vừa muốn khóc vừa muốn cười.

“Đáng đời!” Từ Tam hừ khẽ, vẫn như cũ không quay mắt nhìn Thẩm Trì.

“Đậu má…” Thẩm Trì nhe răng nhếch miệng mà giơ tay lên xoa eo xoa chân, một hồi lâu loại tê dại kia mới thối lui. “Tiếp tục ở lại với đồ khốn nhà ông, kiểu gì tôi cũng ngỏm sớm.”

Phía trước truyền đến tiếng cười, một người đàn ông cũng mặc đồng phục tác chiến quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười trên sự đau khổ của người khác: “Ai bảo ông chân thúi!”

Thẩm Trì cảm giác chân mình lại ngứa, rất muốn đạp một bàn chân lớn khắc ghi trên gương mặt thiếu đòn kia. Người ngồi trước hiển nhiên nhìn thấu khát vọng của hắn, cũng không né tránh, chỉ là cười híp mắt nhìn hắn, một bộ rất chờ mong.

Thẩm Trì rốt cục vẫn không dám giơ chân lên, chỉ vặn vẹo thân người vô lực tựa vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn nóc xe, thở dài trầm ngâm: “Một đám biến thái… Khốn nạn!”

Ha ha! Người đàn ông phía trước bèn nở nụ cười. Anh ta tựa hồ có vẻ đặc biệt rất thích cười.

“Này, tôi bảo nhá lão Thẩm, ông nói thủ trưởng cứ bảo chúng ta trói Tống Nhị kéo về có phải hay rồi không, đỡ rách việc, cần gì dặn chúng ta ở lại bên cạnh cậu ấy?”

“Trói?” Thẩm Trì nở nụ cười, “Ông cảm thấy ông dám trói Tống Nhị hở?”

“Tôi không dám nhưng mà Từ Tam dám đấy.” Người có hàm răng trắng cười hì hì, cuối cùng còn không quên nháy mắt với gương mặt không hề có chút cảm xúc của Từ Tam: “Đúng không Từ Tam?”

Từ Tam không thèm để ý tới anh ta.

Thẩm Trì xì một tiếng bật cười, rốt cục tâm lý thăng bằng, đạp đạp lưng ghế dựa phía trước, “Này, Lâu Lan cô nương, cô em nói tỉ mỉ lại tình hình bên ngoài cho tụi anh đi. Thái Dương quốc thật sự biến mất rồi sao?”

Nghe đến bốn chữ Lâu Lan cô nương, người đàn ông kia khẽ hừ một tiếng, đột nhiên cong lên ngón tay thành lan hoa chỉ hướng về phía Thẩm Trì, nhỏ giọng yếu ớt mà mắng: “Đáng ghét, huynh thiệt xấu xa!”

Tuy rằng đã quen với bộ dạng ra vẻ của đối phương, Thẩm Trì vẫn không kiềm chế được mà nổi da gà, cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, so với khi Từ Tam chọc eo hắn còn kinh khủng hơn.

Lâu Lan cô nương tên thật vốn là Lâu Nam, cũng không biết cha anh vì sao lại đặt cho anh một cái tên như thế. Bản thân anh vốn là một tên đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thẳng đuồn đuột, chỉ có điều thường xuyên bị bạn bè đùa giỡn gọi vui là Lâu Lan cô nương, mới đầu anh còn phiền muộn, đến lúc sau bèn vui vẻ phản kích học theo điệu bộ của phụ nữ, rốt cục đánh bại tất cả mọi người. Đương nhiên, hiện tại anh đã hoàn toàn miễn dịch đối với danh xưng này.

“Biến mất rồi. Sau trận mưa lớn kia nguyên cả quốc gia đều chìm vào đáy biển…. haiz….” Ngữ khí của Lâu Nam bỗng chốc nghiêm túc, thần sắc có chút phức tạp. Hoa quốc và Thái Dương quốc trong lịch sử có cừu hận thấu xương, biết bao nhiêu người Hoa đã từng ảo tưởng trực tiếp vứt mấy quả tên lửa đánh chìm đối thủ cho xong. Thế nhưng khi thế giới chìm trong đại nạn, đất nước kia chân chính bị nước biển nuốt hết, anh lại chẳng cảm thấy vui mừng gì cả. Điều duy nhất anh cảm giác được chính là con người đứng trước thiên nhiên nhỏ bé đến nhường nào.

Ban đầu khi tận thế mới phát sinh, sau khi phát hiện thông tin truyền thông hoàn toàn bị cắt đứt, không có cách nào liên lạc với bên ngoài, Tống Đình lập tức phái ra hai mươi phân đội hai trăm người, tất cả đều là nhân tài tinh nhuệ nhất, phân biệt đi các nơi trong và ngoài nước tra xét tình huống cụ thể. Nhưng mà cho tới bây giờ có thể trở về lại chỉ vẻn vẹn mấy người, Lâu Nam là một trong số đó. Anh là người đã được cử sang Thái Dương quốc, không thể ngồi máy bay nên chỉ có thể dùng thuyền đánh cá. Cùng đi với anh có mười người dị năng nhưng chỉ mình anh trở về. Chứng kiến đất nước chìm trong nước biển, thiếu chút nữa Lâu Nam cũng mắc kẹt lại nơi đó.

Tình hình zombie hóa ở Thái Dương quốc còn gay go hơn cả Hoa quốc, thời điểm khi họ tới đã không còn gặp được bao nhiêu người sống sót. Cuối cùng khi cả hòn đảo chìm nghỉm cũng không thấy người trốn ra được. Đương nhiên, vào lúc ấy chính anh cũng đang chạy trối chết nên thực sự cũng không để ý được chính xác có người sống sót trốn ra hay không.

Ở nơi ấy tựa hồ còn khá tốt. Trước đó Thái Dương quốc ít nhất còn có người sống sót, mà theo tin báo từ những người tới các quốc gia khác, bọn họ thậm chí ngay cả một người sống cũng không tìm được, tựa hồ cả một quốc gia đều lâm vào tử vong. Ngoại trừ zombie thì chính là sinh vật biến dị, từng đại lộ rộng rãi thênh thang, từng thành thị hiện đại đều bị thực vật biến dị phong tỏa, bất kể muốn tiến vào hay đi ra đều trở nên vô cùng khó khăn. Không nhìn thấy người sống tiêu diệt zombie, không nhìn thấy người sống tập hợp thành doanh trại, nguyên cả quốc gia tựa hồ hóa thành thiên đường của sinh vật biến dị và zombie. Mà đất nước ven biển lân cận trừ tình cờ có thể nhìn thấy một hai tầng cao nhất nổi trên mặt nước chứng tỏ quốc gia này đã từng tồn tại thì cái gì cũng chẳng còn lưu lại, bao gồm cả loài người đã biến thành zombie.

Trên thực tế không chỉ là nước ngoài mà ngay cả các thành thị ven biển của Hoa quốc cũng đa số bị chôn vùi. Chỉ có điều lãnh thổ Hoa quốc rộng rãi, trước khi bị chôn vùi người sống sót vẫn có thể lưu vong vào trong nội địa. Tuy rằng hành trình ấy rất gian nan, nhưng cuối cùng cũng coi như còn có một tia hi vọng.

Có rất nhiều địa phương bọn họ không thể tra xét đến, có tin tức hoàn không cách nào truyền về, nhưng từ tư liệu trước mắt thu thập được thì toàn bộ thế giới tựa hồ chỉ Hoa quốc còn có người sống sót, hơn nữa số lượng cũng không phải quá ít. Tuy rằng số lượng ấy so với tổng nhân khẩu Hoa quốc bé nhỏ không đáng kể, thế nhưng so với những quốc gia khác đầy âm u tử khí thì đã tốt hơn rất nhiều.

Nếu như suy đoán trở thành sự thực, vậy thì đó chính là chuyện vô cùng đáng sợ.

Vì vậy, Tống Đình mới phái thủ hạ tinh anh đi tìm Tống Nghiễn, tuy rằng trong đó có dụng ý muốn bảo vệ người thân còn sót lại duy nhất của mình nhưng quan trọng hơn là muốn đưa những tin tức này tới. Sau đó bảo Tống Nghiễn mau chóng xây dựng căn cứ, thu nhận càng nhiều người sống sót càng tốt, kết hợp với anh mình một nam một bắc cùng hưởng ứng, bảo tồn sinh mạng còn sót lại cho nhân loại.

(*) Xe “Chó hoang 2”

u1335p27t1d380962f3dt20060703080653


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.