Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 233: Bảo vệ gia đình




Edit: Yến Phi Ly

Sắc mặt Trương Dịch chăm chú theo sát bên cạnh Nam Thiệu, chắn đi hết thảy quấy nhiễu từ bên ngoài giúp hắn có thể dốc toàn lực lo cho công việc của mình. Lúc này đã có thú biến dị và zombie ngăn không kịp vọt vào căn cứ, trật tự vốn đang được thiết lập để chống cự lập tức bị rối loạn. Dù có người bình tĩnh lý trí và phản ứng nhanh nhẹn mà đưa ra biện pháp đối phó thích hợp như Râu quai nón, nhưng vẫn chẳng thể nghịch chuyển được cục diện tường phòng ngự bị công phá, một khi trên tường xuất hiện chỗ hổng, nếu như không thể chữa trị ngay thì dưới sức ép của số lượng zombie và thú biến dị khổng lồ thì lỗ hổng ấy sẽ càng lúc càng lớn.

Tiếng kinh hô, chửi rủa, tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm rú gào hưng phấn của thú biến dị và zombie hỗn loạn hòa vào nhau, nối tiếp nhau, giống như cái ngày đầu tiên tận thế xuất hiện, điểm khác biệt duy nhất chính là hiện tại con người đã không chạy trốn nữa mà là bất chấp xông lên, bảo vệ bản thân và liều mạng vì gia đình. Những sợ hãi, lo sợ trước đó tại giờ khắc này triệt để bị quẳng ra khỏi đầu, ý niệm duy nhất trong lòng mọi người bây giờ chỉ còn là một chữ, giết! Dù cho có phải chết chung với kẻ địch thì cũng không thể nhường đi nơi cư trú của mình.

Căn cứ lập tức đưa ra sự điều chỉnh, thu hồi toàn bộ người dị năng hệ thổ để dốc toàn lực kiến thiết bức tường phòng ngự bên trong, đồng thời cao thủ đều xuất hiện để bảo vệ các dị năng hệ mộc, bên cạnh đó cũng phân người đi ngăn cản zombie và thú biến dị tại các nơi tường sụp, tranh thủ thêm thời gian giúp người dị năng hệ mộc. Về phần những người già, trẻ em, cùng với phụ nữ chưa thức tỉnh dị năng sẽ giúp cứu hộ người bị thương, đưa họ lui vào trong thành trước một bước, đàn ông thông thường tuy rằng không thể đối kháng với thú biến dị nhưng có thể giết zombie để san sẻ bớt gánh nặng cho người dị năng. Tại giây phút sống chết tồn vong này, những kẻ giảo hoạt, so đo đều không ai biểu lộ sự bất mãn, không hề có nửa tiếng oán giận đã tự giác gánh vác trách nhiệm của mình, toàn lực đối phó. Bởi vì người tài giỏi đầu não của Tân Giáo và căn cứ đã đứng ra nơi đầu sóng ngọn gió chiến đấu với thú biến dị hung mãnh nhất rồi.

Chín người dị năng hệ mộc biết mình đang gánh trên vai hi vọng của hơn hai trăm nghìn người trong căn cứ, lúc này chẳng ai dám bảo tồn thực lực nữa, bất chấp tất cả mà điều động toàn bộ dị năng trong cơ thể để rót vào thực vật biến dị, đồng thời nắm tinh hạch trong tay cố gắng tiết kiệm thời gian khôi phục, họ chỉ hận không thể có bốn cái tay để dùng. Chỉ có điều trước đó họ đã bận rộn một ngày một đêm, tuy rằng giữa chừng cũng sẽ nghỉ ngơi, nhưng thân thể cùng với dị năng cách trạng thái sung mãn nhất một khoảng lớn, công thêm số lượng người dị năng thật sự quá ít mà diện tích cần gieo trồng lại quá rộng nên nhất thời chưa thể nhìn thấy hiệu quả rõ rệt. Nghe tiếng tường sập xa xa thỉnh thoảng truyền đến cùng với tiếng thét gào thảm thiết của người sống sót, bọn họ gấp đến độ miệng lưỡi đắng ngắt, hai mắt phủ đầy tơ máu, tay khống chế chẳng được mà không ngừng run rẩy, lại chỉ có thể dốc hết sức lực ký thác hết hi vọng lên trên người Nam Thiệu.

Bước chân Nam Thiệu vô cùng thong dong đi giữa rừng thực vật biến dị thưa thớt, nơi hắn đi qua thực vật biến dị lấy tốc độ cực nhanh để sinh trưởng, phát triển xum xuê tươi tốt, nhưng dáng vẻ không nhanh không chậm của hắn lại khiến người bên ngoài cứ ôm ảo giác rằng hắn vẫn còn dư sức, hận không thể đi lên kéo kéo đẩy đẩy để Nam Thiệu làm nhanh hơn một chút. Chỉ có điều chung quy không ai dám làm như vậy, bởi vì ai cũng sợ sẽ quấy rầy đến hắn, làm tốn thêm thời gian. Chỉ có Trương Dịch biết, Nam Thiệu vốn không hề giữ lại bất cứ thứ gì, bởi vì lớp kiến giáp đen bóng ngày hôm qua nhờ ăn rất nhiều cây biến dị mới hoàn toàn mất đi, giờ đây lại xuất hiện trên cổ hắn và đang có xu hướng lan lên trên mặt.

Trương Dịch không có thời gian lo lắng bởi vì có thú biến dị xông qua phong tỏa xông lại đây.

Thú biến dị bốn cánh dài rộng vỗ thành dòng khí mãnh liệt, cuộn lên sóng tuyết dữ dội phủ kín bầu trời. Cái đầu nó to và dẹt như hình thoi, gai nhọn chi chít tỏa ra trông vô cùng dữ tợn, là giống loài chưa bao giờ gặp qua. Trương Dịch lo lắng chiến đấu sẽ lan đến gần Nam Thiệu vì vậy anh bước nhanh lên nghênh đón, tóc anh bị cơn cuồng phong thổi tung bay, màu bạch kim hòa lẫn với sắc tuyết trắng xóa, khó lòng mà phân biệt là sắc màu nào sáng óng hơn.

Thú bay có vẻ rất bất mãn vì bị sinh vật bé nhỏ trước mắt khiêu khích, mục tiêu của nó vốn là Nam Thiệu lúc này lại thét ầm lên chuyển sang lao về Trương Dịch. Trương Dịch hừ lạnh, con ngươi đen láy sâu thăm thẳm hoàn toàn tĩnh lặng, anh nắm đao vững vàng, bước chân nhẹ bẫng, trong chớp mắt một người một thú đã lao vào nhau…

Keng! Keng! Keng!…

Trong sóng gió bão tuyết, tiếng chém vang vọng bén nhọn truyền đến, vì nhìn không thấy tình hình chiến đấu nên Nam Thiệu không khỏi mất tập trung. Hắn vừa định ngừng tay để qua hỗ trợ liền nghe Trương Dịch hét to, bóng dáng anh đột nhiên nhảy ra khỏi đợt gió tuyết, nhìn qua thì có thể thấy anh nhảy cao chừng hơn 3m, sau đó hai tay nắm đao, theo thế xông tới bổ thẳng xuống đầu thú biến dị.

Cộc! Lần này thanh âm truyền đến không vang vọng mà ngược lại có cảm giác rất nặng nề trầm đục, tựa như là chim gõ kiến mổ vào thân cây, khiến người nghe thấy khó chịu như thể không giải tỏa được cảm xúc.

Lỗ tai Nam Thiệu giật giật, hắn quay đầu lại chú tâm tiếp tục làm chuyện của mình. Ngay lúc hắn thu hồi lực chú ý liền nghe được một tiếng ‘ầm’, thân thể thú bay khổng lồ kia lăn lốc trên mặt đất làm dấy lên vô số bụi tuyết tung tóe, Trương Dịch thoáng thở phào đi ra. Qua hơn nửa phút thì hết thảy mọi thứ mới lắng lại, hiện ra cả người anh lành lặn và cả xác thú đã hoàn toàn mất đi sự sống.

“Vừa rồi sao anh nhảy cao vậy? Có phải thức tỉnh dị năng không?” Nam Thiệu tranh thủ thời gian liếc nhìn Trương Dịch, xác định anh không bị thương mới yên lòng, tiện miệng hỏi.

“Không phải, là do anh mượn lực của thứ đó…” Trương Dịch giải thích, nói còn chưa dứt lời bỗng nhiên anh lại tiến nhanh tới, đạp một bóng dáng nhỏ gầy bay ra ngoài.

“Thây ma biến dị sao?” Nam Thiệu cũng không ngẩng đầu lên hỏi, dưới chân hắn vẫn không ngừng, khi nói chuyện một mảnh cây leo đã bắt đầu giương nanh múa vuốt, phong tỏa kín đường phía sau.

“Ừ, em đừng lo, mọi chuyện có anh.” Trương Dịch đáp lời, anh cũng không đuổi theo con zombie kia mà là gắt gao bảo vệ bên cạnh Nam Thiệu. Anh hiểu rất rõ bản thân mình, bất kể là tốc độ hay sức nhẫn nại thì đừng nói là thú biến dị hay zombie biến dị, dù là người dị năng thì anh cũng khó sánh kịp, nếu cách quá xa thì một khi Nam Thiệu có chuyện, anh sẽ cứu không kịp. Chi bằng đứng ở chỗ cũ, lấy bất biến đối phó với vạn biến, trừ khi gặp phải thú có hình thể quá lớn hay quá sức hung mãnh, chỉ cần nhất giao chiến sẽ cuốn Nam Thiệu vào, anh mới không thể không kéo giãn cự ly ra.

Nam Thiệu ừ khẽ, bước chân hắn lại vững vàng vận chuyển tăng cường dị năng qua lòng bàn chân, mà hai tay nắm vài viên tinh hạch vừa đi vừa hấp thu. Chỉ là dù làm vậy thì dị năng của hắn vẫn không khôi phục kịp theo tốc độ tiêu hao. Dần dần hắn cũng mơ hồ nhận thấy bản thân sắp sửa lực bất tòng tâm, nói không chừng lát nữa sẽ phải vận dụng sinh mệnh của bản thân hắn mới có thể tiếp tục. Chỉ là nếu làm vậy thì e rằng Nam Thiệu sẽ áp chế không nổi đặc thù của kiến trong cơ thể, sẽ biến thành hình dạng loài kiến lần nữa. Nhớ đến chuyện này, hắn thoáng ngập ngừng do dự.

Nhưng vào lúc này, con zombie biến dị lúc nãy lại lặng yên xuất hiện, đao Trương Dịch cứ như có năng lực biết trước sớm đã chờ ở chỗ đó, bổ một nhát nhanh và mạnh lên trên vai thứ này. Tuy rằng không tạo thành thương tổn gì nhưng đã khiến nó hoảng sợ trốn đi. Đây hẳn là một con zombie nhát gan biết cách ẩn nấp.

Trương Dịch thầm than một tiếng đáng tiếc nhưng cũng không quá uể oải, càng không có thời gian cho anh phiền lòng bởi vì lại có hai thú biến dị vọt tới gần và cả mấy con zombie tập tễnh theo ở phía sau.

Thú biến dị và zombie ùa tới càng ngày càng nhiều. Sắc mặt Nam Thiệu dần khó coi hơn, nhưng nghĩ tới lời Trương Dịch nói trước đó hắn lại không thể không nhẫn nhịn kìm lại ý định đi hỗ trợ. Hắn biết, nếu Trương Dịch đã nói như vậy thì dù có nhiều kẻ thù ác liệt gấp vài lần anh cũng sẽ bằng sức lực của bản thân để ngăn cản, sẽ không để lọt bất cứ thứ gì gây uy hiếp tới hắn. Về phần cái giá phải trả…. Vậy Nam Thiệu phải nhanh lên mới được!

Nhanh hơn nhanh hơn! Nam Thiệu tự nhủ với chính mình như thế, cố gắng bình phục tâm tư đang hỗn loạn rồi đột nhiên tiến lên trước một bước, thò tay chụp vào một khe hở trên thân cây, từ nơi đó kéo ra một con rắn biến dị toàn thân dài ngoằng to lớn trông có vẻ rất đáng khinh. Trực tiếp hút cạn lực sinh mệnh của nó, vận chuyển một vòng trong cơ thể mình rồi sau rót vào mặt đất dưới chân. Sau đó điều khiến Nam Thiệu kinh ngạc xuất hiện, chỉ thấy nền đất lấy chân hắn làm trung tâm mở rộng ra bán kính khoảng 10m, thực vật biến dị trong khu vực ấy tựa hồ ăn phải thuốc kích thích, chỉ trong vài giây liền cao vút to lớn rợp trời, đan cài rối rắm quấn lấy nhau khiến người ta khó mà bước chân. Nhất là nơi càng gần Nam Thiệu thì cây cối phát triển càng nhanh càng khỏe mạnh, hắn thậm chí nghe được thanh âm sinh sôi nảy nở sàn sạt như tiếng rắn trườn dưới đất.

Hóa ra trực tiếp rót lực sinh mệnh còn hiệu quả hơn dùng dị năng rất nhiều! Hơn nữa bởi vì dùng tay hấp thu lực sinh mệnh cho nên không mất nhiều thời gian. Đáy mắt Nam Thiệu nổi lên ánh sáng, hắn vội vã đi ra ngoài. Thực vật biến dị xung quanh dường như có linh tính mà lập tức nhường ra một con đường, đợi hắn đi qua mới lại mạnh mẽ cướp đoạt địa bàn, nhanh chóng khôi phục về nguyên dạng.

Đến khi Nam Thiệu ra ngoài mới phát hiện có vài người đã tới giúp diệt thú biến dị và zombie, lúc này Trương Dịch không còn phải chiến đấu một mình, sắc mặt hắn không khỏi dễ nhìn hơn rất nhiều. Trên thực tế, nếu như căn cứ vẫn chẳng quan tâm tới hai người họ thì hắn tuyệt đối sẽ vào giây phút nhịn không nổi lo lắng trong lòng mà cưỡng chế đưa Trương Dịch rời khỏi. Còn chuyện sống chết của người khác thì có liên quan gì tới hắn đâu? Hiện tại xem ra, không đến bước đường cùng thì hẳn sẽ chẳng cần dùng đến cách này.

“A Dịch, mọi người dẫn thú biến dị lại đây, đừng giết chết, em cần dùng!” Hắn kêu lớn, đồng thời thò tay chỉ chỉ mảnh rừng cao lớn xum xuê sau lưng khác hẳn những nơi khác.

Trương Dịch ăn ý với Nam Thiệu khó ai sánh kịp, hoặc là nên nói sự tin tưởng của hai người dành cho nhau quá lớn, khi người khác còn đang do dự khó hiểu thì anh đã dùng sống đao gõ lên lưng con sói biến dị, sau đó nhanh chóng tránh thoát tấn công hung mãnh của nọ, chạy ngay về chỗ Nam Thiệu. Chẳng qua là cự ly vài chục bước, chớp mắt là tới, ngay khi hai người sắp đụng vào nhau, Nam Thiệu đột nhiên bước ra bên cạnh, một tay vung về hướng con sói dữ lao tới. Sói ta gầm lên dữ tợn, mở to cái miệng máu lộ ra răng nhọn sắc bén như đao thép với ý đồ muốn nuốt chửng nắm đấm nhỏ bé chẳng nhằm nhò gì so với nó vào bụng. Theo xung lực nó thậm chí còn muốn nuốt luôn luôn hai sinh vật nhỏ nhoi không coi trời cao đất dày là gì kia. Không ngờ Nam Thiệu lại đột nhiên mở bàn tay ra, lập tức bấm sâu vào hàm trên của sói, đồng thời một tay còn lại nắm chặt hàm dưới không để cho nó khép miệng lại, hắn chỉ mất vài bước lùi lại để giảm xung lực về sau liền có thể ngăn cản hoàn toàn con sói này. Đồng thời hắn phát động dị năng bắt đầu hút cạn lực sinh mệnh của sói rồi thông qua lòng bàn chân truyền ra khắp bốn phương tám hướng.

Trương Dịch vốn đang đứng bên theo dõi để có thể giúp đỡ kịp thời nhìn thấy sói biến dị chỉ có thể rít gào càng giãy giụa càng uể oải, mà thực vật biến dị lân cận lại phát triển vượt bậc thì yên lòng ngay lập tức. Anh chuyển ánh mắt canh chừng những thú biến dị và zombie biến dị khác có thể tạo thành uy hiếp tới Nam Thiệu.

“Lại đây!” Ném xuống xác sói đã bị hút khô lực sinh mệnh, Nam Thiệu nhìn những người đang khổ sở vật lộn với thú biến dị gần đó, quát lớn.

Những người đó nhìn thấy kết cục của sói lớn đều không khỏi chấn động, nhưng vẫn không mất đi lý trí mà dẫn thú biến dị như ong vỡ tổ lại đây. Họ vô cùng ngay ngắn trật tự từng bước từng bước dẫn dụ thú về bên này.

Có lực sinh mệnh của thú biến dị bổ sung, hiệu suất thúc đẩy thực vật của Nam Thiệu được đề cao hơn rất nhiều, nơi hắn đi qua đều dần hóa thành rừng rậm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.