Edit: Yến Phi Ly
“Bởi vì vào lúc quá mức nguy hiểm dì sẽ đột nhiên nhảy đến một nơi rất là xa. Sau đó thì không về được nữa.” Trong phòng, Trương Duệ Dương đang cố sức giải thích, vừa nói còn vừa vung tay múa chân, cuối cùng tay nhỏ mở ra làm tư thế có vẻ rất bất lực. Nó cứ nghĩ mình đã nói rất rõ ràng nhưng lại chẳng ai nghe hiểu cả.
Mấy đứa Phó Đam nghe mà cũng mơ hồ chẳng hiểu gì, không rõ nguy hiểm thì liên quan gì tới việc nhảy thật xa, nhưng bọn chúng tin tưởng Quỷ Bệnh, bởi vì gã đã từng đoán trước cho chúng vài lần, mà chưa lần nào là không chuẩn xác. Chúng lại càng tin tưởng Dương Dương, bởi vì Tiểu Dương Dương sẽ không bao giờ nói dối. Tài xế nghe thấy thì dường như sắp bắt được manh mối, mà hai người còn lại thì chỉ cho là trẻ con nói linh tinh, nghe xong thì thôi chứ cũng không để trong lòng, bất kể thế nào thì chỉ cần đám trẻ này không khóc lóc ầm ĩ là được rồi.
Nhóm Tiêu Thắng từ bên ngoài trở về, mấy người tài xế vội đứng dậy tiếp đón, cũng hỏi han xem có chuyện gì. Bởi vì sau này không nghe thấy động tĩnh gì nữa cho nên bọn họ cứ tưởng rằng sự tình không nghiêm trọng lắm.
“Lấy gì cho chúng tôi ăn trước đã.” Tiêu Thắng không vội vã trả lời, chờ sắp xếp ổn thỏa xong mới kể sơ lại mọi chuyện, sau đó quay đầu bắt đầu lặp lại những câu đã hỏi đám người cùng nhóm với Tiểu Lâm Tây, từ dấu hiệu trước khi thứ kia xuất hiện, dáng vẻ cụ thể, phương thức tấn công cho đến biểu hiện của nó trước khi rời đi, không để sót bất kì chi tiết nhỏ nào. Đương nhiên, lần này anh ta không cho Tiểu Lâm Tây dễ khóc nhè và nói năng không rõ ràng trả lời nữa, miễn cho cơn tức trong bụng lại dâng lên.
“Có khi nào là người không nhỉ, không thì sao lại chạy trước khi chúng ta khác đuổi tới được?” Sau khi nghe xong, người dị năng hệ thủy trầm ngâm đưa ra dự đoán. Không thể trách anh ta có loại suy nghĩ này, zombie thông thường khi nhìn thấy người sống sẽ giống như là ruồi bọ, đuổi cũng đuổi không đi, hơn nữa chúng là thứ chẳng bao giờ biết no biết đủ, lần này một hơi giết chết năm người xong lại chạy mất, tựa hồ hoàn toàn không có hứng thú với máu thịt của con người. “Zombie hình như đâu biết sợ nhỉ?”
“Nếu là người……” Tiêu Thắng nhíu mày, hiển nhiên anh loại trừ ngay đáp án này, nhưng có những người như Lâm An và Ngụy Kinh Trì thì nếu thứ kia thật sự là con người thì tựa hồ cũng không có gì không thể lý giải.
“Mục đích của nó rốt cuộc là gì?” Nhóm của Tiểu Lâm Tây đã khẳng định chúng đào trong não đồng đội đã chết của mình ra thứ gì đó bỏ vào trong miệng, chính cậu ta cũng cẩn thận xem xét kỹ, não người chết trừ việc bị phá nát bấy ra thì cũng không thiếu gì, cho nên không thể bài trừ kia chỉ là một loại thói quen của nó chứ không phải thật sự đã ăn gì cả. Đương nhiên, cậu ta cũng sẽ không võ đoán mà hoàn toàn phủ định nó đã tìm ra được thứ gì đó trong não đồng đội của mình, lại hoặc là khả năng có thể nó chủ yếu vì tìm thứ này nên mới tấn công.
“Có lẽ vừa không phải người cũng không phải zombie mà là một loại sinh vật biến dị mới.” Hiển nhiên không chỉ riêng Tiêu Thắng gạt bỏ phỏng đoán thứ kia là người, cho dù thế giới này đã tệ hại đến nhường nào đi chăng nữa thì con người ít nhất cũng phải còn giống người, như vậy mới sẽ không làm những người gian nan đi đến hiện tại cảm thấy tuyệt vọng.
Đám trẻ con yên tĩnh mà nghe bọn họ nói chuyện với nhau, trên mặt Phó Đam hiện lên vẻ lo lắng, còn xen lẫn chút khủng hoảng. Lý Mộ Nhiên không ở đây, cậu chàng là anh lớn nhất phải đứng ra chống đỡ, nếu vẫn luôn bình bình an an thì cậu cũng không sợ, nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một thứ kinh khủng đến vậy, ngay cả người dị năng giỏi nhất trong đoàn xe cũng không có cách, cậu lo mình không bảo vệ được mấy đứa em.
Ngoại trừ Trương Duệ Dương nghe không hiểu chuyện lắm, ngay cả Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác đều cảm thấy sợ hãi, không tự chủ được mà co rụt về gần bên Quỷ Bệnh. Từ động tác vô thức này có thể thấy được ở trong lòng chúng Quỷ Bệnh tuy rằng không dễ thân thiết, nhưng kỳ thật là người có thể dựa vào nhất ở đây.
“Ăn no trước đã.” Tài xế chia bát đũa cho mọi người, trước mặt là nồi đun nước trực tiếp đặt trên bếp lò, thả vào trong đó thịt hộp, một ít cải bẹ và rau khô. Bởi vì sức ăn của người trưởng thành ở đây đều không nhỏ, một nồi là tuyệt đối không đủ, vì thế họ vừa vớt vừa nấu theo kiểu giống như ăn lẩu, vừa có thể ăn no cũng đủ nóng hổi. Trong thôn làng này có nghề làm than đá cho nên gần như mỗi nhà đều có bếp lò và than đá dự trữ sẵn, thành ra cũng tiện cho bọn họ.
“Đúng vậy, lo ăn đi, chuyện lớn tới đâu bụng no đã rồi tính. Cho dù chết chúng ta cũng phải làm con ma no chứ!” Một người đàn ông cùng nhóm với Tiểu Lâm Tây lên tiến, tiếp nhận bát đũa tự gắp rau nhồm nhoàm ăn trước. Nhưng mà hắn mới vừa ăn hai miếng, tốc độ liền chậm lại, cuối cùng lại lẳng lặng nghẹn ngào chảy nước mắt. Cùng một tiểu đội, ngày thường ăn uống ngủ nghỉ chiến đấu đều bên nhau, tình cảm thân thiết hơn so với người khác là điều tất nhiên, thoáng chốc đã hi sinh năm người, dù có là ai thì cũng khó lòng chịu nổi, huống chi trong đó còn có đội trưởng không phải người dị năng nhưng luôn chăm sóc chu đáo cho họ.
Hắn vừa khóc, nhất thời trong phòng nổi lên thanh âm nức nở bi thương, năm người đàn ông trưởng thành cứ như vậy không màng hình tượng mà khóc. Đám Tiêu Thắng cũng không khuyên nhủ, cứ tùy ý mặc cho bọn họ phát tiết. Đám nhóc Trương Duệ Dương lại bị khung cảnh này dọa sợ, không dám hé răng mà chỉ co rúm lại vào người Quỷ Bệnh.
“Kỳ thật không cần khổ sở đâu, với chút bản lĩnh này của mấy người hẳn sẽ nhanh chóng đi theo bọn họ thôi.” Quỷ Bệnh vẫn luôn im lặng đột nhiên chủ động mở miệng, giọng nói nhàn nhạt chậm rãi, không gấp không vội, rõ ràng không cố tình nói to nhưng lại vẫn làm mọi người đang đau khổ nghe rất rõ ràng. Gã cứ như đang trần thuật một sự việc hiển nhiên, nhưng nghe vào tai người khác lại chất đầy ý cười nhạo, châm chọc.
“Mày nói cái gì!” Người dị năng hệ hỏa có tính tình khá nóng nảy nhảy bật lên, râu tóc đều dựng đứng, tựa hồ chỉ cần Quỷ Bệnh nói thêm một câu nữa thì sẽ vung tay đánh nhau ngay.
“Chu Thành, ngồi xuống! Hiện tại không phải lúc nội bộ rối ren.” Tiêu Thắng quát khẽ, chờ đến khi người kia không tình nguyện mà ngồi xuống ghế, anh mới nhìn về phía Quỷ Bệnh, ngữ điệu cũng không quá dễ chịu: “Người anh em, lời này anh nói hơi quá rồi, thứ kia tuy rằng lợi hại nhưng hiển nhiên vẫn sợ nhiều người, chỉ cần chúng ta thăm dò lai lịch của nó rồi lập sẵn kế hoạch, chưa chắc không diệt được.”
Lời này dĩ nhiên không phải đang khuếch trương thanh thế mà là suy nghĩ thực sự trong lòng anh. Phải biết rằng suốt cả chặng đường vừa qua bọn họ đã gặp biết bao nguy hiểm, ban đầu bởi vì không hiểu biết về zombie nên đã từng tổn thất rất thảm. Sau này khi zombie tiến hóa, các loại động thực vật biến dị xuất hiện lại cộng thêm gian khổ khi chưa có dị năng, vụng về khi mới vừa thức tỉnh năng lực, đi một bước cho dù là vất vả đến đâu thì bọn họ vẫn sẽ tiến tới. Ban đầu động thực vật biến dị chẳng phải là quá khó để đối phó, súng dao đều không thể gây thương tổn đấy sao, hiện tại họ đã nghĩ ra cách xử lý chúng rồi. Cho nên Tiêu Thắng không hề nhụt chí, chỉ là anh cần thời gian mà thôi. Trước mắt điều khó khăn nhất không phải là thứ kia lợi hại tới mức nào, mà là phải làm sao trả giá thấp nhất mà có thể thăm dò được nhược điểm và đặc tính của nó, rồi mới nghĩ ra cách đối phó.
“Đấy là nó ăn no, không phải là vì sợ hãi.” Ngữ điệu của Quỷ Bệnh cứ nhẹ nhàng bâng quơ, không bị ảnh hưởng vì mọi người nổi giận và lời của Tiêu Thắng, gã trực tiếp chỉ ra sự thật. Bệnh Quỷ không phải người thích lo chuyện bao đồng, cũng không để bụng sống chết của những người này, gã chỉ như một người nhìn thấy con kiến bé nhỏ bị một loài thú ăn kiến vồ mồi, tâm tình sẽ không có bất cứ dao động gì. Nhưng giờ đi cùng những người này ngoại trừ tốc độ sẽ nhanh hơn thì còn có thể bớt đi rất nhiều phiền toái, hiện tại gã lại muốn ở đây chờ Lý Mộ Nhiên trở về, những người này chết quá nhiều sẽ không có lợi cho gã, vì vậy gã mới lên tiếng nhắc nhở.
“Anh vẫn luôn ở trong phòng, chưa nhìn thấy gì thì làm sao biết được?” Tiêu Thắng sửng sốt hỏi, anh cũng không quá tin tưởng người này, nghĩ lại lời gã bảo Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên đang ở thủ đô thì lại càng không tin.
“Rất nhiều chuyện không cần dùng mắt để nhìn.” Quỷ Bệnh ho khan hai tiếng, nhàn nhạt nói: “Theo tôi được biết, ở Nam Cương của Hoa Quốc có một dị tộc thích nuôi cổ.”
Đề tài câu chuyện của Quỷ Bệnh chuyển tới nơi hoàn toàn không liên quan, mọi người đều vô cùng khó hiểu, nhưng lại quá tò mò cho nên không ai lên tiếng ngắt lời.
“Cách họ nuôi cổ là bỏ chung các loại sâu có chứa kịch độc vào một bình chưa bị bịt kín, để cho chúng nó cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng thứ sống sót duy nhất chính là cổ trùng.” Quỷ Bệnh tiếp tục nói, giọng của gã vẫn lãnh đạm chầm chậm như trước, không mang theo chút cảm tình gì, giống như gã chỉ là một người đứng xem. “Hiện giờ nơi này của các người tồn tại người sống, xác chết không chịu ngủ yên, động thực vật biến dị và một số thứ mà các người chưa từng thấy nữa. Giờ đây giống như việc nuôi cổ trùng kia, ai mạnh thì kẻ đó sống, mà nếu muốn trở nên mạnh hơn thì nhất định phải ăn cơm.” Nói đến đây, gã hơi ngừng lại, ánh mắt quét về phía mọi người.
Không biết có phải hay hiểu ý trong lời gã hay không mà sắc mặt những người mới vừa ăn cơm xong đều hơi không bình thường, tựa hồ là đang cố nén không cho mình ói ra.
“Đối với con người nơi này, ăn cơm có hai loại phương thức, một là giống các người nhồi đầy thức ăn vào bụng như bây giờ, chẳng qua thức ăn trước kia ngoại trừ có thể bớt đói khát thì không còn tác dụng gì, trên thực tế sinh vật biến dị càng thích hợp với thân thể mấy người hiện tại hơn. Một loại ‘ăn cơm’ khác chính là hút tinh hạch.”
Quỷ Bệnh khó được một hơi nói nhiều như vậy, nhìn như sáng tỏ nhưng lại bởi vì loại sáng tỏ này mà khiến mọi người ở đây không khỏi dâng lên thêm nhiều nghi vấn. Có điều là hiển nhiên gã không tính toán nói thêm gì nữa, chỉ đưa ra một câu tổng kết: “Vừa rồi thứ tấn công mọi người là zombie, từ việc nó chỉ ăn tinh hạch trong não người dị năng và có thể nhanh chóng phân biệt người thức tỉnh với người thường là đủ biết năng lực của nó đã vượt xa các người rồi. Mấy người không phải đối thủ của nó.”
Đám Chu Thành rất muốn phản bác gã, nhưng thoáng cân nhắc lại thì ngoại trừ một câu cuối cùng ra, những lời trước đó Quỷ Bệnh nói quả thực rất hợp lý. Hiện giờ chẳng phải họ giống một đám sâu bị nhốt trong vật chứa sao, sinh vật biến dị và zombie đều muốn ăn bọn họ, mà chẳng phải khi họ ra sức phản kháng sẽ muốn lấy tinh hạch của chúng để nâng cao thực lực của mình đó sao. Nhưng nếu nói tin tưởng hoàn toàn thì lại cảm thấy lời của gã có rất nhiều từ nằm ở mức phán đoán, tỷ như việc ăn sinh vật biến dị thích hợp với thân thể con người, hay như chuyện về con zombie quái lạ kia vậy. Gã không hề ăn cái gì lại chưa từng thấy nó thì làm sao dám đưa ra kết luận này?
“Những chuyện ấy làm sao mà anh biết được?” Tiêu Thắng trầm mặc một lúc lâu mới hỏi. Tuy rằng tận thế đã kéo dài một năm, nhưng con người vẫn chỉ đang mò mẫm đối với mọi thứ xung quanh mình, mà lời của Quỷ Bệnh lại cho người ta một loại cảm giác dường như gã biết rõ tất cả. Nếu không phải gã đang khoác lác thì sự tồn tại của gã quan trọng thế nào đối với đoàn xe thậm chí với toàn bộ người sống sót không cần nói thì ai cũng hiểu.
Quỷ Bệnh rũ mắt, nắm tay để bên môi ho khụ khụ mấy tiếng, không trả lời vấn đề này. Chờ hơi thở ổn định trở lại, ánh mắt gã quét về đám nhóc Trương Duệ Dương đang trưng đôi mắt tròn xoe không dám chớp mà nhìn gã, trong lòng hiếm có mà dâng lên cảm xúc thương xót. Toàn bộ đám trẻ này không phải người dị năng, khi năng lực của giống loài khác đều tăng lên, nếu chúng muốn dựa vào thực lực bản thân mà sống sót thì trước mắt gần như là điều bất khả thi.
“Tôi sẽ xử lý con zombie kia.” Khi mà những người khác sắp mất hết kiên nhẫn, gã rốt cuộc mở miệng lần nữa, nói ra lại là một câu như vậy.