Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 104: Sau cuộc chiến




Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

Bởi vì chiến đấu lộn xộn mà rất nhiều con cóc khi phun ra nọc độc thì bị đồng loại của chúng chắn hơn một nửa, người bị dính thì chỉ chiếm số ít, mặc dù cũng tạo thành mức độ thương tổn nhất định nhưng cuối cùng cũng không đến mức lập tức mất mạng. Chỉ có ai đặc biệt xui xẻo thì mới bị nọc độc văng đến chỗ yếu hoặc là giống như Phó Đam bị đầu lưỡi con cóc quét trúng.

Mà một điểm khác cũng có thể miễn cưỡng xem như may mắn, đó là tuy rằng cóc biến dị có thân hình linh hoạt, công kích sắc bén nhưng lực phòng ngự của thân thể nó lại không biến thái như những loài động vật biến dị khác. Chỉ cần tốc độ đao nhanh bình thường cũng có thể đủ cắt qua  bụng nó khiến nó ngừng phun lưỡi khiến người ta ghê tởm kia.

Đối với những điều trên thì người mới vừa nhảy xuống xe như Phó Đam còn chưa rõ ràng lắm, cậu rất sợ hãi, thời tiết rõ ràng lạnh cóng thế nhưng bàn tay của cậu đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, trên trán cũng tẩm ra một tầng mồ hôi mỏng manh. Nhưng cậu không dám lau đi, chỉ dám vừa lo lắng đề phòng cóc biến dị để tùy thời có thể tấn công, lại vừa bối rối mà tìm kiếm Trương Duệ Dương và Lý Mộ Nhiên trong đám người.

Chạy không thoát. Tất cả mọi người đều biết loài cóc biến dị kia ngay cả chiếc xe đang chạy tốc độ cao cũng có thể ngăn lại nói chi đến hai cái chân của con người, muốn chạy trốn chẳng bằng nói đi chịu chết còn đúng hơn, cho nên chỉ có thể liều mạng đánh một trận, hoặc là mở một đường máu hoặc là coi như xong.

Lý Mộ Nhiên cẩn thận mà tránh né nọc độc từ phía bên kia bắn tới, nhanh tay chặt đứt một cái lưỡi nữa, trong lúc vô tình ánh mắt liếc đến cách đó không xa thì thấy Quỷ Bệnh, sau đó thấy được một màn khiến cô suýt chút nữa là quên luôn tình cảnh hiện giờ của bản thân.

Quỷ Bệnh dùng một tay cắm vào bụng cóc, sau đó dễ dàng mà xé nát nó thành mảnh nhỏ, một con khác đang từ phía sau nhào tới tấn công gã, đầu lưỡi của con cóc sắp chạm tới đầu gã thì quái dị mà tạm dừng một lát và chính bởi vì giây phút tạm ngừng này, cánh tay thứ hai của Quỷ Bệnh đã tiễn nó về nơi chín suối.

Đây thật sự là người sao? Trong đầu Lý Mộ Nhiên bỗng hiện lên suy nghĩ này, nhưng chẳng nghĩ được nhiều đã bị đám cóc biến dị từ bốn phía tấn công khiến cô không thể không dồn toàn bộ lực chú ý tập trung vào tránh né và tấn công. Cô không biết rằng ngay khi cô thu hồi ánh mắt thì Quỷ Bệnh đang vuốt đám thịt nát dính trên tay xuống từ từ nhìn qua phía cô — ánh mắt trống rỗng, lạnh lẽo.

Bởi vì Trương Duệ Dương mà Ú Ú cũng theo xuống xe, đáng lẽ còn phải giằng co đấu tranh thì rất nhanh đã xảy ra tình huống nghiêng về một phía, tốc độ của Ú Ú hiển nhiên nhanh hơn so với cóc biến dị gấp mấy lần, nơi Ú Ú đi qua chỉ để lại một vệt đen cùng với tiếng bịch bịch do lũ cóc rớt xuống đất, chỉ mới mấy phút đồng hồ mà lũ cóc con thì chết, con chạy trốn, biến mất sạch sẽ.

Mọi người đang chiến đấu bỗng nhiên thấy hoang mang không rõ chuyện gì xảy ra, rồi sau khi hiểu rõ thì la lên tiếng hoan hô chúc mừng, còn chuyện trước hết Lý Mộ Nhiên cần làm là quay đầu lại nhìn về phía trên xe, lại cảm giác góc áo bị giật giật do có người kéo, cúi đầu nhìn thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Duệ Dương đang cười hì hì.

“Ai cho con xuống dưới? Không phải dì bảo con ngồi ở trên xe với anh chị sao?” Sắc mặt cô nhất thời thay đổi, ngữ khí nghiêm khắc từ trước tới nay chưa hề thấy, tuy giận nhưng lại khom lưng xuống khẩn trương mà kiểm tra xem đứa trẻ có bị thương không.

Ý thức được cô đang giận dữ, Trương Duệ Dương ngước lên nhìn, đột nhiên vươn tay ôm lấy đùi cô “Dương Dương phải bảo vệ dì.”

Động tác của Lý Mộ Nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn thấy mái đầu nho nhỏ có chút tóc ngả vàng xơ rối, im lặng nửa ngày không lên tiếng, mãi đến khi giọng nói của Phó Đam vang lên cô mới ngẩng đầu.

“Chị Mộ Nhiên, xin lỗi, em không trông chừng được em ấy.” Cậu cúi đầu áy náy mà nói nhỏ. Áo bông mới có được của cậu chưa bao lâu lúc này nhìn qua thật rách rưới, có nơi thậm chí rỉ máu, trông dáng vẻ cực kỳ chật vật. So với cậu, Trương Duệ Dương tuy xuống trước một bước thế nhưng lại hoàn hảo không sao cả.

“Em bị thương à?” Chân mày Lý Mộ Nhiên nhăn nhúm, kéo thiếu niên lại gần rồi kiểm tra từ trên xuống dưới, khiến thiếu niên vốn đã biết ngại ngùng giữa nữ và nam đỏ bừng hai má, miệng lắp bắp mà chối “Không, không sao đâu… chị Mộ Nhiên, thật sự là không có gì…”

Lý Mộ Nhiên làm sao nghe lời cậu, rất nhanh cô liền phát hiện trên đùi thiếu niên và khuỷu tay phải đều bị dính nọc độc, vết thương cũng không hề nhẹ, cô vội vàng lên xe tìm nước để rửa sạch nọc độc. Thời tiết rét lạnh, vết thương mới tưới nước qua rất nhanh liền kết một tầng băng mỏng, nhờ vậy máu cũng tự ngưng lại, nhưng da thịt trên khuỷu tay của thiếu niên đã bị ăn mòn, cẳng tay cong lại một cách bất thường, cánh tay đó xem như đã không thể sử dụng được nữa, cho dù có giải phẫu ghép da thì vẫn sẽ bị dị dạng, muốn giống như bình thường là chuyện không thể nào xảy ra, huống chi hiện tại làm gì có điều kiện để mổ.

“Không sao… Thật đấy, em thuận tay trái…” Thiếu niên nói như không có vấn đề gì xảy ra, nếu không phải sắc mặt tái xanh, trong mắt không thể nào che giấu sự lo lắng không yên, có lẽ đã khiến người khác thật sự tin vào lời nói đó.

Tim Lý Mộ Nhiên bỗng nhiên nhói đau, muốn mở miệng nhưng không biết nên nói cái gì, một hồi lâu mới hỏi một câu “Không đau sao?”

“Ha ha…” Phó Đam nghe vậy sững sờ, sau đó cười ngây ngô hai tiếng, không được tự nhiên mà cúi đầu nhìn xuống cánh tay nhưng cuối cùng giống như đang sợ hãi điều gì đó lại buộc ánh mắt mình chuyển đi nơi khác “Không, không đau… Không lừa mọi người đâu, không có chút cảm giác gì hết.” Khi nhìn thấy Trương Duệ Dương giống như muốn khóc lên thì cậu lại cuống quít nói thêm để an ủi, lúc ban đầu khi mà bị nọc độc phun đến thì quả thật rất đau, tiếp đó gần như là đau đến chết lặng, rồi thì tinh thần khẩn trương quá độ cho nên cậu quả thật không còn cảm giác gì nữa.

Những người may mắn còn sống sót bắt đầu thu dọn chiến trường, có người chú ý tới da của cóc biến dị sẽ không bị nọc độc ăn mòn thì lập tức có ý nghĩ lột nó xuống để lấy tinh hạch. Ú Ú hoàn toàn không có hứng thú đối với tinh hạch động vật biến dị, nó giống như quốc vương đang tuần tra lãnh thổ của chính mình vậy, sau khi đi một vòng thì bay lên trên vai của Trương Duệ Dương, tiếp tục cúi đầu lui chân lần thứ hai biến về bộ dáng ngây ngô ngốc nghếch không quan tâm thế sự. Mà Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên trốn ở trong xe khi xác định bên ngoài đã an toàn thì cũng chạy xuống đi tới bên cạnh ba người. Khi hai đứa chú ý tới tình huống của Phó Đam thì sắc mặt trở nên trắng bệt, trong hốc mắt Ngô Tử Nhiên dần có nước mắt muốn trào ra, cũng không biết là bị dọa hay là do lo lắng.

Lý Mộ Nhiên lúc này cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể cắt hai ống tay áo của mình dùng mặt áo hơi sạch sẽ hơn băng bó đơn giản cho Phó Đam, trước đó vết thương của cậu đã được rửa sạch để ngừa mặt ngoài vết thương bị nhiễm trùng hoặc là đông lạnh. Cô nghĩ chờ trở về căn cứ tìm Tiêu Thắng xem có thể giúp đỡ hay không. Đối với việc này cô thật sự không trông mong nhiều lắm, một là bởi vì Tống Nghiễn lúc này sống chết còn chưa rõ, cô ngay cả người đều không thể thấy mặt, mà cho dù Tống Nghiễn đã vượt qua nguy hiểm thì cũng hoàn toàn không có lý do gì phải giúp cô, dù rằng lúc trước cô đã cứu hắn thì khi ở khu căn cứ hắn xem như đã hết lòng đền đáp cô rồi.

Vài người rầu rĩ đứng chết lặng, Trương Duệ Dương giơ tay lên lôi Ú Ú trên vai xuống gắt gao ôm chặt vào trong lòng, nhóc đứng ở nơi đó nước mắt tí tách rơi xuống dừng ở trên mặt đất khô cằn ngay lập tức hóa thành băng tan vỡ ngàn mảnh. Trương Duệ Dương hiển nhiên đã hiểu được nếu không phải nhóc chạy ra khỏi xe thì Phó Đam căn bản sẽ không bị thương, đứa nhỏ lần đầu tiên đã biết cái gì gọi là tự trách.

Phó Đam đang thất thần, Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác nhìn cậu ngẩn người, ngược lại chỉ có Lý Mộ Nhiên chú ý tới thằng bé có vẻ khác thường, vừa muốn xoay người lại thì chân mày không khỏi nhăn lên sau đó giữ nguyên thân thể không làm ra động tác gì khác. Trước đó bởi vì thần kinh căng thẳng hơn nữa lo lắng hai đứa trẻ nên cô cũng không phát hiện, cho đến hiện tại trên lưng truyền đến cảm giác nóng cháy cùng với đau đớn thì cô mới biết cô cũng bị thương.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống ấn đầu của Trương Duệ Dương vào trong lòng mình, trong giây phút đó đứa trẻ giống như tìm được con đường phát tiết, òa khóc nức nở. Phó Đam và hai đứa trẻ lấy lại tinh thần nhìn thấy em trai nhỏ đang khóc thì không biết làm sao.

“Đừng khóc! Đừng khóc, Dương Dương… Em với Ú Ú hôm nay giỏi lắm đó, sao lại khóc chứ?” Phó Đam vò đầu bứt tai nửa ngày rốt cục nói ra một câu như vậy, trên thực tế cậu hoàn toàn không hiểu rõ em trai nhỏ của mình vì sao lại khóc nữa.

Nào biết cậu không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng Trương Duệ Dương còn khóc thảm thiết hơn. Phó Đam há hốc mồm, theo bản năng mà ngậm miệng lại sau đó lui mấy bước giống như đang nói mình không làm gì hết vậy.

“Em trai, em đừng khóc, em khóc nữa làm chị cũng muốn khóc, hu hu…” Ngô Tử Nhiên đi qua vốn là định dỗ dành Trương Duệ Dương, không ngờ nói xong lại cũng ôm Lý Mộ Nhiên khóc toáng lên.

Đối mặt loại tình cảnh này, Lý Viễn Trác hiển nhiên không biết làm như thế nào, gãi gãi cái ót nhìn người này rồi lại ngó người kia, cuối cùng yên lặng mà ngồi xổm bên cạnh.

Ngay lúc này kẹt giữa hai tiếng khóc một lớn một nhỏ và cả cảm giác đau đớn nóng cháy trên lưng ngày càng khó có thể chịu đựng, những ngày sau tận thế là sự thống khổ do người thân vứt bỏ, là sự tuyệt vọng khi cùng là người chạy nạn hay bạn bè vốn nên giúp đỡ lẫn nhau thì lại đẩy mình vào đàn zombie; ban ngày giết zombie buổi tối còn phải đề phòng những gã đàn ông chung quanh mang ý đồ bất chính có thể xông vào bất cứ lúc nào, đã vậy căn lều rách nát căn bản không có một chút lực phòng ngự những thứ nguy hiểm rình rập, lại còn phải mang theo bọn trẻ cũng như phải gánh vác những sinh mạng ấy. Tất cả những điều đó khiến cô hoang mang, bình thường cô hoàn toàn tránh né suy nghĩ về những chuyện này thế nhưng bây giờ mọi thứ bất ngờ trồi lên khiến Lý Mộ Nhiên chút xíu nữa đã bị cảm xúc làm cho hỏng mất, nhưng vừa ngẩng đầu cô trông thấy Phó Đam bị dọa đến ngơ ngác đứng ở đó, hình ảnh thiếu niên kia vừa quật cường vừa ngây thơ làm cho cô lập tức kiềm chế chính mình.

“Ôi chao, làm sao vậy? Sao cả đám khóc bù lu bù loa thế này?” Đúng lúc này một thanh âm vang lên, là người đàn ông lúc còn trên xe muốn cứu Trương Duệ Dương. Hắn tới để đưa tinh hạch và da cóc. Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của mấy người tựa hồ cũng hiểu được lại tựa hồ có chút không hiểu lắm. Ở tận thế này, cảnh tượng như vậy vốn rất đỗi bình thường.

Lý Mộ Nhiên xấu hổ mà nở nụ cười, vỗ vỗ hai đứa trẻ, ổn định lại cảm xúc rồi đứng lên, nhìn hắn ta nói lời cảm ơn sự giúp đỡ khi ở trên xe.

“Aizz! Có cái gì đâu, ở hoàn cảnh ấy là ai cũng sẽ cứu người mà. Hơn nữa đứa trẻ kia lợi hại lắm, anh căn bản có giúp gì đâu.” Người đàn ông phất phất tay giống như không thèm để ý. Nhưng Lý Mộ Nhiên lại biết, không phải trong tình thế đó ai cũng đồng ý cứu người, chuyện không liên quan đến mình thì lui về phía sau xem như đã là tốt rồi, cũng có loại người vì để không liên luỵ bản thân sẽ trực tiếp vươn tay đẩy người khác ra phía trước.

“Tôi là Lý Mộ Nhiên, nên gọi anh thế nào?” Cô tự giới thiệu. Mặc kệ nghĩ như thế nào, phần ân huệ này cô nhớ kỹ.

Người đàn ông gãi gãi đầu, nhếch miệng lộ ra răng cửa hơi vàng, cười đến sang sảng “Anh tên Hoàng Hải. Lần này ít nhiều nhờ mọi người, nếu không nơi này chẳng biết còn ai sống sót không nữa, ha ha…”

Toàn xe ba mươi lăm người mà hiện giờ chỉ còn lại có hai mươi mốt người, trong số hai mươi mốt người này còn có ba người bị thương nặng khó trị, còn lại thì hoặc nhiều hoặc ít cũng đều bị thương. Kết quả này không tính thảm thiết nhất, giống như lời của Hoàng Hải vậy, nếu như không có Ú Ú thương vong tuyệt sẽ không chỉ như thế. Cho nên khi chia tinh hạch và da cóc cho bọn họ, mọi người cũng chia nhiều thêm một phần. Về phần thịt cóc bởi vì lo lắng thân thể nó mang độc nên không ai dám liều mà ăn thử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.