Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 1 - Chương 40: Ngoại truyện 1: Văn Hàn 【tang thi huynh】 sau khi chiếm núi làm vua.- Gặp nhau




Này là chuyện về sau, khi Văn Hàn đã có rất nhiều tiểu đệ.

Còn Tiêu Văn được những tiểu đệ này cung kính gọi hai tiếng “Đại tẩu”.

Văn Hàn và Tiêu Văn cùng với những tiểu đệ này, đúng rồi, còn có Khương đội, còn có …【 nói nữa liền lộ bài】trải qua cuộc sống đẹp mỹ mãn ở sơn trại.

Không có việc gì thì trồng ruộng, nuôi gà, cuộc sống rất là thích ý.

Văn Hàn từ trước đến nay luôn thức dậy sớm, mỗi lần rời giường chuyện đầu tiên làm chính là đắp chăn cẩn thận cho Tiêu Văn.

Hôm nay sau khi Văn Hàn tỉnh giấc, theo thói quen tính chỉnh chăn cho Tiêu Văn, tay bỗng khựng lại giữa không trung. Văn Hàn nhìn thoáng qua chiếc giường trống rỗng, không có ai.

Tiêu Văn bình thường đều là ngủ thẳng đến khi tỉnh mới thôi, lần này cư nhiên thức dậy sớm hơn cả hắn, không lẽ sắp bày ra trò gì mới? Không trách Văn Hàn có ý nghĩ như vậy được, từ khi định cư ở đây, Tiêu Văn vài lần không ngủ được sẽ chạy ra hồ nháo chuyện. Lần này Văn Hàn vốn cũng không để ý.

Văn Hàn tắm rửa xong đi ra phòng khách. Phòng khách yên tĩnh lạ thường khiến hắn có cảm giác không thích hợp, không nhìn thấy Tiêu Văn, tiếp đó, cái đám chỉ sợ thiên hạ không loạn kia cũng không thấy đâu, lần này bọn họ rốt cuộc đang bày trò gì? Lần trước là chơi trốn tìm tập thể, lần trước nữa là chạy đi xem mặt trời mọc tập thể, trước của trước nữa là…

Văn Hàn đếm một chút, cũng đoán không ra lần này bọn họ sẽ làm gì.

Ăn xong điểm tâm, Văn Hàn nằm ở sô pha tiêu cơm. Cái đám kia không thấy thì cũng thôi, ngay cả bữa sáng cũng không chuẩn bị, bọn họ rốt cuộc đang bày trò gì đây? Không có bữa sáng nóng hổi, Văn Hàn đành phải tìm một ít lương khô, nhai sống nhai sống.

Tiêu hết thức ăn, Văn Hàn chuẩn bị đi ra ngoài tìm Tiêu Văn, về phần các tiểu đệ gì đó, bọn họ đói bụng tự khắc trở về.

Văn Hàn rất nhanh liền ‘Cảm giác’ được vị trí của Tiêu Văn, sau đó chậm rãi hướng đến mục tiêu. Hắn cảm giác vừa rồi hơi thở của Tiêu Văn có điểm không giống như bình thường, rốt cuộc là không giống ở chỗ nào cũng không thể nói chính xác được. Có lẽ chỉ biết là trong người cảm thấy không thoải mái.

Tiêu Văn nguyên bản là ngủ say sưa, đang nằm mộng đẹp. Bỗng nhiên cảm thấy thân thể một trận khó chịu, loại cảm giác này nói như thế nào nhỉ? Chính là có điểm giống như bị nén lại.

Nén? Tiêu Văn cảm thấy có lẽ do cậu ngủ mơ hồ, nếu cậu thật sự bị đè nén, không phải đã sớm ‘Ba’ một tiếng nhảy dựng? Đây là mơ, đây là mơ, Tiêu Văn bắt đầu thôi miên bản thân, vẫn là đổi một giấc mơ khác thôi.

Khi Văn Hàn tìm thấy Tiêu Văn, hắn đúng là hết chỗ nói rồi.

Uy, đứa trẻ thoạt nhìn nhỏ nhỏ mềm mềm chỉ có một tuổi còn bao trong tã lót sẽ không phải là Tiêu Văn đấy chứ? Văn Hàn không thốt nên lời nhìn trời, khó trách vừa rồi cảm giác không đúng, đúng là một sự nghịch chuyển lớn. Chỉ là không biết Tiêu Văn phiên bản bé này có chỉ số thông minh của Tiêu Văn lớn hay không, bất quá có vẻ cũng không hảo ngoạn lắm.

Tiêu Văn, ta không biết chiếu cố trẻ con, ngươi tự cầu phúc đi.

Văn Hàn tiến lên ôm lấy Tiêu Văn còn đang trong giấc mộng, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn, thực mềm, cho dù biến thành trẻ con vẫn mê ngủ. Nhìn Tiêu Văn khuôn mặt bất mãn nhăn mày, động đậy cái đầu né tránh ngón tay Văn Hàn.

“Phốc!” Hy vọng ngươi chỉ là thân thể teo nhỏ thôi, bằng không sẽ không biết ngươi muốn cái gì a.

Thật cẩn thận đặt Tiêu Văn vào xe đẩy, Văn Hàn tiện tay lấy ra một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh.

Tiêu Văn vẫn như trước ngủ ngọt ngào, có khi còn bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn, đúng là cái miệng nhỏ nhắn. Tiêu Văn biến thành trẻ con hai má đô đô, tay chân nhỏ xíu như búp sen, trắng trắng mềm mềm, động đậy động đậy, nhìn chỉ muốn cắn một cái.

Văn Hàn nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Văn, ngô, mịn quá, niết hai cái, có độ co dãn nha. Không biết cầm chân sẽ có cảm giác thế nào, bàn tay hướng về phía chân bao trong bọc, nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn chân một cái, thấy Tiêu Văn run lên một chút.

Văn Hàn bên này chơi thật sự vui vẻ, Tiêu Văn trong mộng chịu các loại ‘Đùa giỡn’.

Tiêu Văn bị phá đám, quyết định lần này lại mơ một giấc mơ đẹp khác, trong mơ cảnh tượng đổi thành một đám mây trắng, Tiêu Văn thích ý lăn lộn trên đám mây, bắt đầu ngủ trong mộng.

【Tiêu Văn, ngươi thời khắc đều không quên ngủ sao?】

Nhưng là vì sao cảm giác mặt mình bị chọc một cái, không muốn a. Ngao~, ai đang niết tay cậu vậy, không biết phi lễ sẽ bị ăn đập sao? Trong mộng, Tiêu Văn mở to mắt rất là tức giận, rốt cuộc là thằng hỗn đản nào rảnh rỗi đi quấy rầy giấc ngủ của người khác a, không biết như vậy rất không lễ phép sao!

“….ngô, ta chán ghét ác mộng” Tiêu Văn thấy mây trắng bỗng biến thành một bàn tay nắm lấy tay mình. Lời này như thế nào lại không được tự nhiên như vậy? Dù sao chính là mây trắng biến thành bàn tay đùa giỡn cậu.

Quên đi, ta nhẫn, ngươi thích niết thì niết đi, ta ngủ. Tiêu Văn lừa mình dối người nhắm mắt ngủ tiếp.

Chính là đám mây trắng kia lại thay đổi mục tiêu. Tiêu Văn cảm giác tay mình đã được tự do, chưa kịp vui vẻ thì lại cảm thấy chân bị cái gì đó nắm lấy.

Trừng lớn hai mắt, Tiêu Văn từng chút từng chút đứng dậy nhìn xuống hai chân mình.

Đen mặt, đây là làm sao vậy, làm sao vậy, làm sao vậy…

Cậu nhất định là đắc tội với thần tiên rồi, nhưng sao lại đắc tội cái loại này a!

Động động chân, còn cảm giác. Hộc, hoàn hảo hoàn hảo, ít ra đám mây này không thích ăn móng heo. Dùng sức đá, lôi, túm, nhưng vẫn không thoát được, mây trắng a, mi là bánh mật sao. (ý là bám dính)

“…” Tiêu Văn trầm mặc: “Ngao ngao, ta ghét mi, buông chân!”

Sau đó…liền thật sự buông ra.

Tiêu Văn nhìn hai chân đã được tự do, nhìn nhìn đám mây trắng nõn vẫn như trước không chịu yên phận, nhìn lên trời, cậu có một giấc mơ thật là quỷ dị, vẫn là tỉnh lại thôi.

Văn Hàn thưởng thức 【ta tìm không được từ khác】cái chân bé xíu của Tiêu Văn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say thỉnh thoảng lại nhíu mày, chân còn đạp tới đạp lui, thực bướng bỉnh.

Thẳng đến khi Tiêu Văn vẻ mặt ủy khuất khóc thét: “Ngao ngao, ngao ngao ngao ngao, ngao ngao ngao ngao ngao!” Văn Hàn mới buông chân Tiêu Văn ra, nhìn tình này hình có lẽ sắp tỉnh. Vẫn là chờ lần sau ngủ lại nghịch tiếp, bằng không sủng vật sẽ thẹn quá hóa giận.

Vì thế thời điểm Tiêu Văn từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là tang thi huynh khuôn mặt cực lớn. Tang thi huynh, ngươi bị hút vào thế giới người khổng lồ sao…

Tiêu Văn không hề nghĩ là cậu bị biến nhỏ, bởi vì vừa rồi cậu vẫn là rất bình thường 【Tiêu Văn trong mộng vẫn ở trạng thái trưởng thành.】. Cho nên khi thấy tang thi huynh liền là trạng thái lớn như vậy.

Trong lòng Tiêu Văn từ trước tới nay vẫn quen gọi tang thi huynh là tang thi huynh, thời điểm nói chuyện tự động sửa thành ‘Văn Hàn’, đôi khi gọi Văn Hàn sẽ có cảm giác thực xa lạ, không dễ nghe như gọi ‘tang thi huynh’.

“Ngao ngao ngao, ngao ~~~~~” Tiêu Văn vừa hô bốn chữ ‘tang thi huynh, ngươi’ liền cảm thấy thính giác cậu có vấn đề, như thế nào lại là tiếng ‘ngao ngao’ a, một chữ cuối cùng phá âm, trực tiếp xuyên vọng khắp sơn đạo. Rốt cuộc làm sao vậy, tại sao một câu cũng không thể nói được, quả nhiên hôm nay đắc tội với thần tiên?

Văn Hàn nhìn Tiêu Văn, kinh ngạc, vô thố, biểu tình hỗn hợp liền cảm thấy tâm tình không sai. Giơ tay xoa mặt cậu, thấy cậu giật mình một cái, chỉ số thông minh may mà không phải ở giai đoạn trẻ con. Vậy nếu đùa giỡn có khi nào được thấy bộ dáng sủng vật tạc mao không?

Sờ sờ mái tóc mềm mại của Tiêu Văn, lại nói, đã lâu không được nhìn sủng vật tạc mao đâu. Vậy lúc này có phải sẽ được xem đủ?

“Sủng vật ngoan, đợi ta cho ngươi uống sữa, phải ngoan ngoãn nga ~~” Xoay người ôm lấy Tiêu Văn đang giãy dụa, Văn Hàn thực vui vẻ đi về. Bộ dáng lúc tạc mao để mình hắn xem là được rồi, không cho người khác xem, hơn nữa cũng phải lưu vài phần mặt mũi cho sủng vật a.

【mặt mũi không phải cấp như vậy, quả nhiên về sau tang thi huynh càng phúc hắc.】

Thật bi thảm, quá bi thảm, quả nhiên trẻ con không có nhân quyền, nói chuyện bọn họ nghe không hiểu; khoa tay múa chân bọn họ nhìn cũng không hiểu; dùng ánh mắt ra hiệu cũng mặc kệ ngươi, ai đi để ý ánh mắt của ngươi a? Nếu có để ý cũng sẽ làm như không phát hiện. Bọn họ là chỉ tang thi huynh đấy!

Tiêu Văn cố gắng câu thông với tang thi huynh hy vọng đòi được quyền lợi, còn tang thi huynh thì hoàn toàn không để ý tới.

Vì thế Tiêu Văn hiện tại đang nằm giãy giãy trên giường, tang thi huynh còn thực săn sóc đóng cửa sổ lại —— sợ Tiêu Văn cảm lạnh. Ngọn đèn tất cả được bật lên, toàn bộ căn phòng thực ấm áp. Đối với điều này, Tiêu Văn phản ứng lại là giận dữ: “Ngao ngao ngao! Ngao ngao ngao ngao ngao!”

Phiên dịch một chút: ‘Văn Hàn chết tiệt, buông lão tử ra!’. Còn mấy lời Tiêu Văn phản kháng tang thi huynh lúc trước, kia nhưng là thực phấn khích.

Tại hạ xin làm người phiên dịch:

‘Văn Hàn, ngươi làm gì thế, không được niết mặt ta.’

‘Tay chân cũng không cho động a! Không được sờ loạn!’

‘Ngươi lại làm gì đó!!! Uy uy, không được đùa giỡn lưu manh, ngươi thoát quần áo ta làm gì! Dừng tay, có nghe hay không, ta nói ngươi dừng lại a!’

‘Trả quần áo lại cho ta, không được nhìn a!’

‘Ngươi là người xấu, Văn Hàn chết tiệt, ngươi cái tên hỗn đản này, ta lớn lại tuyệt đối không tha cho ngươi.’ —— đây là một câu đấu tranh phản kháng cuối cùng.

Câu trên: ‘Văn Hàn chết tiệt, buông ra lão tử ra’ nguyên nhân là vì tang thi huynh sau khi đóng cửa sổ, thuận tiện giải thích một câu: “Sủng vật a, vì sợ ngươi cảm lạnh nên ta cảm thấy vẫn là đóng cửa cửa sổ kín thì tốt hơn.”

Tiêu Văn cố gắng lật người né khỏi ánh mắt thị gian của tang thi huynh. Chờ ta quay đi ngươi liền nhìn không tới, hừ!

Tiêu Văn đã quên một chuyện, chính là tang thi huynh có thể dễ dàng lật cậu lại.

Văn Hàn nhìn Tiêu Văn cố gắng xoay người, đi qua hỗ trợ một tay.

Tiêu Văn dưới sự trợ giúp của tang thi huynh, rốt cục mặt úp xuống, che khuất địa phương xấu hổ. Mặt dán vào ga giường, Tiêu Văn đang định cảm ơn tang thi huynh đã giúp liền cảm thấy tầm mắt lay động, thời điểm dừng lại, cảnh vật trước mặt chính là trần nhà. Vừa rồi vẫn là tường a, như thế nào một hồi liền biến thành trần nhà?

Sửng sốt một hồi lâu Tiêu Văn mới có phản ứng, ngao ~~! Cậu lại trở về vị trí ban đầu, nói cách khác, hay là vừa rồi cậu xoay người không đúng.

‘Tang thi huynh! Ngươi nha hỗn đản!’

Tang thi huynh thấy sủng vật cựa mình nửa ngày không xong nên giúp một chút, đem sủng vật lật trở về.

Tiêu Văn hiện tại đang trần trụi, cậu cực lực muốn úp mặt vào gối, xấu hổ a xấu hổ. Tang thi huynh đâu, chính là muốn nhìn sủng vật tạc mao thôi, như thế nào lại để cho Tiêu Văn úp mặt xuống chứ.

Tiêu Văn nhìn tang thi huynh cách mình ngày càng gần, tuy mặt vẫn là mặt than nhưng vẫn nhìn ra được sự đắc ý, tiểu móng vuốt “Ba” một tiếng chụp lên. Do người nhỏ lực yếu, tang thi huynh cảm giác so với bị sờ không có gì khác nhau, chính là cảm thấy cái tay này thật mềm.

Tang thi huynh cúi đầu, môi hướng về trán Tiêu Văn.

Tiêu Văn nhìn môi tang thi huynh tiến gần đến trán mình, ánh mắt trừng thật to.

“A!” một tiếng ngồi dậy.

Tiêu Văn nhìn chăn trên người mình, còn có vị trí trống không bên cạnh, trên người đầy đủ quần áo. Vừa rồi kia… là…mộng?

Cậu không còn dưới dạng trẻ con, tang thi huynh cũng không phúc hắc như vậy.

“Phù!” Thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Không thể nói chuyện thật là khủng khiếp, tang thi huynh biến thành xấu xa càng khủng bố hơn.” Hôm nay Tiêu Văn khẳng định không dám ngủ tiếp nữa, rời giường thôi.

Tiêu Văn ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, nước miếng vô thanh vô thức chảy dài ba ngàn thước, lưu lại cũng có thể làm quần áo ướt đẫm. Nhưng cuối cùng Tiêu Văn vẫn là nhịn xuống, loại chuyện kiểu như chảy nước miếng này làm sao có thể phát sinh được, nếu mà có chảy cũng phải nhanh lau sạch sẽ.

Thịt nướng không phải Tiêu Văn làm, là tang thi huynh nướng. Tiêu Văn căn bản cũng định động thủ, ai ngờ còn chưa kịp động thì tang thi huynh đã xử lý xong đống thịt rồi. Tang thi huynh trực tiếp đem thịt từ trong không gian ra, không gian là của tang thi huynh, nướng thịt thôi mà, rất đơn giản.

Tiêu Văn trợn mắt há hốc mồm nhìn tang thi huynh lưu loát thái thịt, nêm nếm gia vị, nấu nướng.

Tang thi huynh thật đúng là biết xuống bếp a, đến lúc đó bán ra ngoài cam đoan rất đáng giá. Trong lòng thầm tính toán mọi cách kiếm tiền, Tiêu Văn quên mất tang thi huynh rất cường hãn, chỉ có hắn cướp của người khác chứ làm gì có chuyện người khác lấy đồ của hắn.

Lấy lại tinh thần, Tiêu Văn cũng không quản năm cục cưng đã chạy đi nơi nào, cầm đũa bắt đầu đánh chén.

Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ đã sớm bị tang thi huynh quẳng vào trong không gian. Tang thi huynh linh cảm được đằng xa có người đến gần, lập tức đem năm con thu lại, những thứ không nên xuất hiện khác cũng đều cất hết, chỉ để lại một cái ba lô, bên trong là các loại thức ăn thông thường. Về phần Tiêu Văn đang ăn thịt nướng, không có việc gì, rất nhanh sẽ ăn xong, đến lúc đó lại thu vào không gian là được rồi.

Tiêu Văn thực hạnh phúc ăn hết thịt nướng mỹ vị, thời điểm buông đũa còn ợ một cái.

Tiêu Văn đưa khay và đũa cho tang thi huynh, hắn thuận tay tiếp nhận, sau đó bỏ vào không gian.

Tang thi huynh không biết hành động của bọn họ hài hòa ăn ý cỡ nào, Tiêu Văn lại càng hoàn toàn không để ý tới bầu không khí hài hòa kia.

Nhìn tang thi huynh đang dọn dẹp, Tiêu Văn có phần nghi hoặc lại có phần minh bạch: “Văn Hàn, có người đang đi về phía chúng ta.” Đây là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn. Nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Văn gặp người khác kể từ ngày xuống núi, trong lòng cũng không rõ là vui vẻ hay lo lắng, có lẽ là cả hai đi.

Tang thi huynh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Văn, thêm củi vào đống lửa.

Trời lúc này không quá hôn ám, chỉ là có chút mờ mịt.

Tiêu Văn loáng thoáng nghe thấy tiếng ô tô, quay sang nhìn tang thi huynh: “Có mấy chiếc xe, có bao nhiêu người?” Trong lòng đột nhiên bất an, Tiêu Văn thanh âm có vẻ run rẩy, không biết sẽ gặp phải loại người nào đây.

Trương Băng cùng em trai Trương Tường từ mạt thế tới nay luôn sống dựa vào nhau, chiếu cố lẫn nhau. Đoạn thời gian trước đây hai người sống trong một căn cứ nhỏ có thể coi là an toàn, chính là một lần bị một lượng lớn tang thi công kích, căn cứ cơ hồ bị giết hết.

Căn cứ loại nhỏ vốn là tổ chức tự phát, thiếu lương thực, trang bị cũng không tốt, mọi người có thể vượt qua vài lần tang thi vây công đến tận bây giờ đã là rất may mắn rồi. Lần này tang thi vây thành cách đợt trước không bao lâu, lại là buổi tối, đại đa số mọi người còn đang mộng đẹp, phòng vệ sẽ không được nghiêm ngặt, đợi đến khi nhìn thấy đại lượng tang thi đột kích thì chạy trốn cũng không còn kịp rồi, cho dù sau núi không có tang thi, nhưng là bây giờ mới chạy về đó kết cục vẫn sẽ bị tang thi ăn thôi.

Căn cứ đang trong tình trạng thiệt hại nghiêm trọng, một lúc sau liền không thể chống cự. Mọi người mới đầu còn ngoan cường chống đỡ tang thi tập kích, về sau hoàn toàn không ngăn cản được, tang thi nhiều lắm, mọi người chỉ có thể rút lui bốn phía.

Trương Băng vận khí tương đối tốt, hắn cùng em trai và một vài người sống sót nhảy lên một chiếc xe còn xăng trốn thoát. Chiếc xe này có thể coi là tài sản quý giá của căn cứ, ở cái thời mạt thế này ô tô tùy tiện nhìn ở đâu cũng có thể thấy, nhưng là không có ai dùng, bởi vì vấn đề xăng, thành phố lớn có xăng nhưng lại không vào được, hoặc là vào được nhưng không ra được. Xăng ở mấy thành phố nhỏ này cơ hồ đều bị lấy đi sạch sẽ, bây giờ có ô tô mà lái Trương Băng thật đúng là vận khí quá tốt.

Dọc theo đường đi Trương Băng cùng một người có thể lái xe khác tên là Vu Cường, hai người thay phiên nhau lái chạy khỏi căn cứ. Bọn họ cho tới bây giờ vẫn còn xăng mà dùng, bất quá phỏng chừng không quá bao lâu nữa xăng cũng sẽ hết.

Trương Băng nhìn thấy ánh sáng lấp lóe đằng xa, đoán phía trước hẳn là đang có người nghỉ ngơi. Quay đầu liếc nhìn em trai và Vu Cường đang ngủ mê mệt, còn có Vu Phi và Vu Diêu đang canh gác nữa. Vu Phi và Vu Diêu là em trai của Vu Cường, Vu Cường lúc ấy cũng giống Trương Băng đều nhìn trúng chiếc xe này, hai người nhìn đối phương một hồi, rất ăn ý cùng nhào vào xe. Sau khi lên xe, Vu Cường lập tức khởi động ô tô hướng về nơi ít tang thi nhất chạy tới.

Thẳng đến lúc chung quanh không còn tang thi, Vu Cường mới mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc trong xe.

“Xin chào, tôi là Vu Cường, đứa cao hơn kia gọi là Vu Phi, là nhị đệ của tôi, đứa còn lại là tam đệ, Vu Diêu, còn cậu?” Vu Cường lúc ấy không tranh giành xe với Trương Băng chính là bởi vì thấy Trương Tường phía sau y, cũng giống hắn đều là người mang theo em trai đi tìm đường sống, sẽ không làm mấy hành động đâm chọc sau lưng. Lúc ấy thấy người kia cũng giống hắn lựa chọn tin tưởng đối phương, Vu Cường khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

“Tôi là Trương Băng, đây là em trai tôi, Trương Tường.” Trương Băng cùng Vu Cường đều có chung một lý do. Ở cái thời mạt thế này, người mang theo người thân không rời sẽ không phải loại người đâm lén sau lưng, có thể tin tưởng.

“Cậu biết lái xe không, tôi cảm thấy chúng ta không thể dừng lại, chúng ta phải rời khỏi nơi này thật xa mới có thể cam đoan đám tang thi không đuổi theo.” Vu Cường nhìn đám tang thi qua gương chiếu hậu, đưa ra quyết định, thẳng đến khi xe hết xăng mới dừng lại, bằng không sẽ bị tang thi đuổi kịp. Hiện tại có một số tang thi sau khi trải qua giai đoạn biến dị, chẳng những tốc độ nhanh hơn, khứu giác cũng thực linh mẫn, nếu không chạy xa một chút có ngày bị vây quanh lúc nào cũng không hay.

“Biết, để bọn nhỏ ngủ trước đi. Tôi với anh thay phiên nhau lái, trong xe phải có hai người thanh tỉnh.” Trương Băng nhìn thoáng qua em trai mình cùng hai đứa em của Vu Cường có chút buồn ngủ. Vẫn là trẻ con thôi, em trai nhà y mới 13 tuổi, phỏng chừng em Vu Cường cũng không hơn kém nhiều lắm.

“Được, tôi lái xe trước, tôi mệt liền đến phiên cậu. Tiểu Phi, Tiểu Diêu, mấy đứa với Trương Tường ngủ một giấc trước đi.” Vừa trải qua một buổi đêm kinh hồn còn ai ngủ được chứ. Vu Cường cũng chỉ hy vọng mấy đứa nhóc củng cố lại tinh thần.

Rất nhanh, ba đứa nhỏ lăn ra ngủ, nhưng vẫn là ngủ trong bất an.

Yên lặng thở dài một hơi, Trương Băng nhìn đám nhỏ ngủ cũng không nỡ ngủ, trong lòng cảm thấy khó chịu. Thế giới đã biến thành cái dạng này từ khi nào?

Trương Băng và Vu Cường lái xe suốt hai ngày hai đêm, bọn nhỏ nhìn anh mình bộ dáng mỏi mệt, nên kiên trì phải đảm nhiệm vị trí canh gác. Trương Băng lẫn Vu Cường khuyên như thế nào cũng không có biện pháp, hai người nhìn nhau, biết đây là bọn nhỏ muốn hỗ trợ mình.

Trương Băng chạy xe đến cách đống lửa không xa mới dừng lại, gọi Vu Cường và đám em trai dậy, nói nói mấy câu. Địa phương này có thể nhìn rõ tình hình bên đó, nếu có tình huống đột phát gì sẽ dễ bề tẩu thoát hơn.

Trương Băng nhìn Vu Cường, quyết định một người đi xuống thăm dò.

Bởi vì Trương Băng lái xe, cho nên Vu Cường sẽ đi thám thính.

Tiêu Văn nhìn chiếc ô tô từ xa lại gần, thẳng đến khi cách nơi cậu ngồi một khoảng mới ngừng lại. Xem ra người kia khá cảnh giác, không biết rốt cuộc là dạng người nào.

Thời điểm Vu Cường xuống xe chậm rãi hướng về phía trước, Tiêu Văn không hiểu sao không còn nôn nóng nữa, lúc trước còn khẩn trương vì sắp được gặp những người còn sống khác, đến bây giờ lại bình tĩnh kỳ lạ.

Vu Cường vốn định chào hỏi tang thi huynh trước, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt vạn năm không đổi kia, không hiểu sao hắn có cảm giác khủng hoảng. Không biết vì sao mình lại có cảm giác như vậy. Vu Cường vẫn là quyết chào người bên cạnh trước, người này tạm thời thấy không rõ bộ dạng ra sao, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan thanh tú.

【 đang là ban đêm, hơn nữa thật lâu rồi chưa rửa mặt, nhìn không rõ mặt Tiêu Văn cũng là bình thường thôi. 】

“Xin chào, xin hỏi bọn tôi có thể sưởi ấm cùng hai vị không?” Vu Cường cố gắng điều chỉnh giọng nói cho thật ôn hòa, tránh khiến đối phương có cảm giác phản cảm.

“Hi, tôi là Tiêu Văn, vị ngồi bên cạnh này không thích nói chuyện, anh có thể gọi hắn…Văn Hàn.” Tiêu Văn tạm thời tin người này một lần, ít nhất thì hiện tại nhân phẩm cảm giác có vẻ không tệ lắm.

“A, Văn Hàn huynh, xin chào.” Vu Cường bắt chuyện với tang thi huynh, tang thi huynh gật đầu cho xong việc.

Vu Cường dừng một chút, đúng là không thích nói chuyện thật. “Tiêu Văn, tôi là Vu Cường, trên xe đều là người nhà tôi, có thể lại đây cùng sưởi ấm không?” Trước đó vẫn luôn ngồi trong xe, tuy trong xe không quá lạnh, nhưng vì tiết kiệm xăng nên không dám mở điều hòa, đám trẻ có chút không thích ứng được. Nếu ngồi sưởi ấm có lẽ sẽ đỡ hơn, hai người này đang đốt lửa, nếu có thể cùng nhau cũng an toàn hơn nhiều, lại không cần phòng bị.

Có lẽ vẫn muốn tin tưởng những người khác, bao bọc bảo vệ nhau trong cái thời mạt thế này.

“Có thể, anh dẫn mọi người lại đây đi.” Tiêu Văn rất muốn gặp những người khác, trong lòng cũng chẳng suy nghĩ gì, chỉ là muốn nhìn nhiều một chút.

Vu Cường tuy không hoàn toàn tin tưởng Tiêu Văn, nhưng lòng đề phòng đối với Tiêu Văn cũng có chút giảm bớt, như vậy chứng minh Tiêu Văn là người thiện lương. Thời buổi này còn có thể thiện lương như vậy phỏng chừng đều do vị Văn Hàn kia bảo hộ cẩn thận đi.

Sau khi quay lại xe, Vu Cường gặp bốn đôi mắt nhìn hắn không chớp mắt, cước bộ ngừng một chút. Trương Tường sao cũng tỉnh luôn rồi, bốn người có thể không nhìn tôi như vậy được không.

“Bọn họ đồng ý cho chúng ta cùng qua sưởi ấm.”

“…” Trương Băng trừu trừu khóe miệng, ai mà biết có thể nương tựa hai người kia hay không.

“Thiết!” Vu Phi và Vu Diêu trăm miệng một lời tỏ vẻ khinh bỉ.

Chỉ có Trương Tường không hé răng, bất quá Vu Cường đoán Trương Tường chỉ là lười nói chuyện mà thôi.

“Hai người, một người cao, tráng gọi là Văn Hàn, tôi không thấy hắn nói chuyện, bất quá thoạt nhìn không phải loại người hay trở mặt. Chủ yếu là người còn lại, tên là Tiêu Văn, tôi thấy người đó khá tốt bụng, có thể là được Văn Hàn bảo hộ cẩn thận.”

“Chúng ta phải đi qua sao?” Trương Băng có chút lo lắng, bọn họ hiện tại có xe, mọi lúc sẽ trở thành mục tiêu cướp bóc của người khác. Rốt cuộc có thể tin tưởng hay không, rất khó lựa chọn.

“Đi thôi, dù sao trong xe chúng ta không còn nhiều xăng lắm, hơn nữa căn cứ cách nơi này còn một đoạn, bị cướp cũng không sợ.” Vu Cường thật ra không hề do dự, ngươi thích xe thì cho ngươi, dù sao cũng không còn nhiều xăng, nơi bọn họ muốn đi cũng chẳng xa.

Căn cứ trước đây của Vu Cường và Trương Băng cách căn cứ của chính phủ không quá xa, ở đó hẳn là có thể bảo đảm an toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.