Hai người tương đối im lặng không nói gì.
Tiêu Văn không trông cậy vào việc tang thi huynh sẽ mở miệng trước.
“Tang thi huynh, ta đi xem đám vật nhỏ đây, bây giờ ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Vẫn là Tiêu Văn rời đi trước, trong lòng không nhịn được cảm thấy ấm áp.
Thời điểm Tiêu Văn đến, năm vật nhỏ vừa vặn tỉnh. Ách, Tiêu Văn sẽ không đặt tên đâu, trực tiếp dựa theo thứ tự sinh ra từ một đến năm. Thứ nhất là giống mèo, nhị là bộ dáng cẩu cẩu, tam chính là hồ ly, tứ và ngũ đều có điểm giống báo.
Sau khi tỉnh liền mở to mắt tìm kiếm gì đó. Nhìn nửa ngày, giống như không thấy được thứ mình muốn tìm, “Ô ô ~~ ô ô ~~” nhỏ giọng khóc lên. Ánh mắt vốn ướt át, cái này tựa như ngâm mình ở trong nước vậy.
Tiêu Văn chạy nhanh đến nâng tiểu nhất lên, nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve cái cổ .”Ô… ô… ” thanh âm vật nhỏ dần dần nhỏ lại, có lẽ là do nhìn thấy Tiêu Văn. Tiêu Văn chậm rãi vuốt ve tiểu nhất, thẳng đến khi nó đi vào giấc ngủ.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng đặt tiểu nhất ngủ say vào hộp, đem những vật nhỏ còn lại cùng bỏ vào. Tận lực không đánh thức vật nhỏ, nếu đánh thức cũng không biết nên dỗ như thế nào nữa.
Bưng hộp giấy, thật cẩn thận tiêu sái trở về.
Đặt đám vật nhỏ vào phòng mình, lúc trước đã chuẩn bị tốt năm cái rổ tre, lại lót thêm lớp vải mềm mềm, vật nhỏ khẳng định thích.
Khi Tiêu Văn vào nhà, tang thi huynh là thực vui vẻ, chính là lúc nhìn đến hộp giấy trong tay Tiêu Văn sẽ không vui. Thứ trong hộp kia hắn nhận thức, bên trong có năm vật nhỏ khó coi a.
Tiêu Văn không chú ý tới sắc mặt biến hóa của tang thi huynh, hiện tại lực chú ý của cậu đều đặt trên năm con thú. Nghĩ trước hết dàn xếp cho bọn chúng tốt đã, trực tiếp xem nhẹ tang thi huynh, đi lên lầu.
Tang thi huynh vốn không quá vui vẻ, giờ phút này là hoàn toàn phẫn nộ rồi. Mấy thứ đáng giận khó coi, hoàn toàn đoạt đi sự chú ý của sủng vật, bây giờ các ngươi còn nhỏ, ta sẽ không làm gì, chờ các ngươi trưởng thành xem, hừ. Các ngươi chờ đó.
Tiêu Văn cẩn thận đặt hộp giấy lên bàn, đặt năm con, mỗi con vào một chiếc giỏ được lót vải bố cẩn thận, Tiêu Văn nhìn đám vật nhỏ vẫn như trước ngủ say sưa. Ngô, đáng yêu quá.
Khi Tiêu Văn xuống lầu, nhìn tang thi huynh có vẻ không vui.
Ách, Tang thi huynh làm sao vậy? Lúc cậu đi sắp xếp cho các vật nhỏ còn hoàn hảo mà?
“Tang thi huynh, ngươi làm sao vậy?” Tang thi huynh làm sao vậy nhỉ? Ngầm hiểu có gì đó không tốt, chẳng lẽ là có người đắc tội hắn? Hay là chưa ăn no?
Chưa ăn no? Hy vọng tang thi huynh không vì thế mà tâm tình không tốt. Xoa xoa thái dương lưu lại mồ hôi lạnh, Tiêu Văn cảm thấy cậu đối với tang thi huynh về sau vẫn là không nghĩ tới những gì liên quan đến ‘ăn’ đi. Bằng không cậu chịu không nổi a.
“Không có việc gì, ngươi muốn ăn gì không?” Sủng vật buổi sáng chưa ăn, hiện tại đã qua nửa buổi sáng rồi, sủng vật hẳn là đói bụng.
“Không đói bụng a! Ngươi đói sao? Muốn——” Tiêu Văn lập tức câm miệng, lỡ miệng cái gì vậy, tang thi huynh không phải là bạn bè trước kia của cậu đâu, người khác hỏi ăn gì không, phải về hỏi đối phương ăn không? Cậu này gọi là khiếm miệng a, nếu tang thi huynh trả lời ‘Đói bụng’ thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ đem chính cậu rửa sạch nằm lên trên bàn cho tang thi huynh ăn?
“Ta sẽ không đói.” Không để tâm sủng vật chỉ nói một nửa, tang thi huynh chỉ nghĩ sủng vật là đang quan tâm hắn a. Xem ra sủng vật vẫn là thích hắn nhiều thật nhiều.
“Nga.” Toát mồ hôi, may mà tang thi huynh không đáp ‘Ta đói bụng’.
Vừa rồi căng thẳng khẩn trương, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, hiện tại cảm giác trên người dính dính rất khó chịu.
Tiêu Văn nhớ lại khát vọng của mình khi nhìn thấy căn nhà này —— tắm rửa! Nghĩ liền làm, Tiêu Văn lập tức lăn lên lầu, lấy quần áo sạch chạy ra ngoài.
Chạy vài bước, Tiêu Văn nghĩ đến cái gì, lại chạy về.
“Tang thi huynh, ta đi tắm, ngươi không được nhìn lén a!” Nói xong bỏ chạy, cũng không quản tang thi huynh đáp ứng hay không.
Tang thi huynh thấy sủng vật đột nhiên chạy lên lầu, sau đó ôm quần áo trong tay chạy xuống, trực tiếp hướng ra ngoài cửa chạy tới. Ngay khi tang thi huynh còn đang nghi hoặc, sủng vật lại chạy về, bỏ lại một câu rồi vội vã chạy mất.
…
Tắm rửa, ta sao phải nhìn lén?
Tang thi huynh kỳ thật không hiểu, sủng vật tắm rửa thì cứ tắm đi, sao phải sợ hắn nhìn lén chứ? Hắn cũng không có ham mê rình rập đâu.
Bất quá tắm rửa…? Tang thi huynh nghĩ một chút xem ban thân đã tắm từ khi nào?
Ách…
Hình như từ sau ngày hắn tiếp quản thân thể này chưa từng tắm qua. Lúc trước không biết cái gì gọi là tắm rửa, sau đó là luôn luôn bận rộn, nên không nhớ tới. Tuy rằng lần có được không gian tùy thân đó, cả cơ thể của hắn đã được ‘tắm’ theo một ý nghĩa khác —— trực tiếp ngay cả da cũng thay.
Như vậy nếu muốn tắm, vậy tắm cùng sủng vật đi. Tắm cùng sủng vật hoặc là tắm cho sủng vật có thể tăng tiến cảm tình giữa chủ tớ hai người.
【 tang thi huynh, ngươi là không phải xem sổ tay dưỡng thành sủng vật nhầm thành bí quyết lăn giường với sủng nam đấy chứ?】
Tiêu Văn để một câu rồi trực tiếp hướng về bờ sông bôn chạy.
A ~~ dòng sông xinh đẹp ~~ ta đến đây ~~~
Tiêu Văn bây giờ tâm tình thực nhộn nhạo, cũng thực đáng khinh, quả nhiên là trên thế giới không có người nào không đáng khinh, chỉ là chưa tới thời điểm thôi?
Rất thành thạo, Tiêu Văn nhanh chóng trần trụi “Bùm” một tiếng nhảy xuống nước, cậu thấy con sông này không sâu, có chỗ cạn đến mức khi ngồi xuống mới chỉ đến cổ, địa phương sâu cùng lắm chỉ đến bả vai Tiêu Văn. An toàn, hoàn toàn không cần lo lắng.
Chỗ đáng lo chính là thời điểm nhảy xuống sông không cẩn thận dẫm phải đá cuội, sau đó trượt chân.
“Bõm!”
Tiêu Văn trực tiếp trượt chân, uống một ngụm nước.
“Khụ khụ!” Ho vài cái, đem nước phun ra, Tiêu Văn yên lặng bĩu môi, cậu đúng là vui quá hóa buồn mà.
Tiêu Văn xuống nước thuận tiện đem theo khăn mặt xuống.
Phải chà xát chà xát, trái chà xát chà xát, tắm rửa sạch sẻ.
“Hô, thật thoải mái a, vẫn là tắm rửa thoải mái nhất!”
Tiêu Văn khoan khoái tắm rửa, chỉ là mặt có điểm hồng, không phải do chà xát hồng mà là da mặt mỏng, sau đó liền đỏ.
Tắm rửa khá thoải mái, chỉ là lúc nhìn xuống nước mấy thứ ghét bẩn này nọ, Tiêu Văn trực tiếp lấy khăn bưng kín mặt, rất mất mặt a. Cậu có một loại lỗi giác như nước sông đang bị ô nhiễm. Thời điểm bỏ khăn mặt ra, Tiêu Văn thấy nước đã sạch sẽ trở lại, nghĩ nghĩ trong không gian nước được lưu thông, bằng không thật sự không còn mặt mũi gặp tang thi huynh nữa!
Nghiêm túc tẩy rửa, Tiêu Văn một bên cảm khái. A, trước kia địa phương tắm rửa nơi nơi đều có, hiện tại muốn tắm lại tìm khắp nơi không thấy.
Tang thi huynh suy tư một hồi nên tắm như thế nào rồi mới chậm rãi đi đến bờ sông.
Khi đến nơi, tang thi huynh thấy sủng vật đã được tẩy đến trắng sạch. Gật đầu, sủng vật nhà mình thực thích sạch sẽ, nhưng mà trên lưng hình như có chỗ tẩy không đến. Không có việc gì, để hắn giúp sủng vật tẩy đi.
Tang thi huynh vừa động, trong tay liền xuất hiện một cái khăn mặt, lúc cởi quần áo trên người khó tránh khỏi sẽ phát ra âm thanh.
Vì thế.
Tiêu Văn đưa lưng về phía tang thi huynh, nghe thấy tiếng động liền quay đầu, trực tiếp bị dọa “A!” một chút. Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, trong lòng là cỡ nào không được tự nhiên a.
Đây là tang thi huynh, tang thi huynh có thể nói, cho nên tang thi huynh muốn tắm rửa là thực bình thường.
Nhưng là có nói thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn là tang thi a! Ngươi xác định hắn sẽ không phải là thấy cậu tắm đến cơ thể thơm tho, sau đó dâng lên dục vọng muốn ăn?
【yên tâm, về sau sẽ muốn ăn ngươi.】
Ngay tại thời điểm Tiêu Văn sững sờ, tang thi huynh đã đi xuống nước. Dòng nước dao động đánh tỉnh Tiêu Văn.
“Hi! Tang thi huynh, ngươi cũng tắm sao!” Tiêu Văn miễn cưỡng cười cười. Muốn khóc a, không có chuyện gì tự nhiên kêu tang thi huynh, đây là nhắc nhở chính mình rằng đó là một con tang thi sao? Tự tác ngược thật sự không còn đường sống? Về sau cậu sẽ hảo hảo gọi tên tang thi huynh, ngươi xem tên của tang thi huynh thật dễ nghe —— Văn Hàn, cỡ nào khí chất, cỡ nào suất khí, cỡ nào anh tuấn…
“Ừ, quay đầu sang chỗ khác.” Tang thi huynh trực tiếp đi đến sau lưng Tiêu Văn, giơ tay đem đầu Tiêu Văn xoay lại trạng thái bình thường, nhưng là ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, vừa rồi lúc chào hỏi Tiêu Văn góc độ quay đầu đều lớn hơn chín mươi độ, xoay đến cổ toan đau.
Tang thi huynh rất tự nhiên tay trái đặt trên vai Tiêu Văn, tay phải cầm lấy khăn mặt bắt đầu chà lưng giúp cậu. Sát vài cái, tay trái mở ra, đem khăn mặt thấm nước xoa, tái lặp lại hành động trước đó.
Thẳng đến khi tẩy xong, Tiêu Văn đều không có mở miệng.
Mặt cậu đã đỏ nhừ, nước mắt chực ngay tại hốc mắt. Trong lòng tràn đầy cảm động.
“Được rồi!” Tang thi huynh chà lưng xong vốn đang muốn hỏi sủng vật ‘Còn cần hỗ trợ tẩy không’. Nhưng là bị thanh âm có điểm khàn khàn của sủng vật đánh gãy.
“A, được rồi, này phiền ngươi quá, ngươi tự tắm trước đi, cái khác để ta tự làm là tốt rồi. Ha ha.” Tiêu Văn có điểm ngượng ngùng vội vàng ngắt lời tang thi huynh, tùy tiện lau vài cái rồi quấn khăn mặt quanh hông, lên bờ.
Tiêu Văn ôm quần áo, cước bộ bối rối chạy trốn. Tang thi huynh nhìn bóng dáng sủng vật chạy trốn, rất vừa lòng nở nụ cười. Xem ra là hắn tắm rất sạch sẽ đâu, đáng tiếc là sủng vật thẹn thùng chạy trốn, bằng không là có thể đem sủng vật ra tẩy sạch bóng.
“A!” Có điểm mất mát thở dài một hơi, tang thi huynh bắt đầu tẩy trừ chính mình.
Tiêu Văn không dám lại thay quần áo ở bờ sông, trực tiếp ôm khăn mặt bỏ chạy về nhà. Lên lầu vào phòng, đóng cửa lại. Luống cuống tay chân thay quần áo, sau đó nhảy lên giường còn chưa chuẩn bị tốt. Lúc trước chỉ là tùy tiện ném chăn đệm lên, bây giờ Tiêu Văn nằm lên cũng sẽ không thấy cứng.
Nhớ tới vừa rồi tang thi huynh giúp cậu chà lưng, Tiêu Văn nhiệt độ tăng cao!
“Ngao ngao ~~~~ không muốn nghĩ nữa ~~~~~~~ “
Nếu bây giờ mà có ai nhìn thấy mặt Tiêu Văn, khẳng định sẽ nói “Oa nga, vải đỏ.” Mặt đỏ so với vải đỏ không khác nhau là mấy, Tiêu Văn vừa rồi nếu không chạy đi, phỏng chừng mặt đều cháy.
“Tang thi huynh là người tốt… tang thi huynh là vì mình chạm không đến sau lưng cho nên mới giúp mình… nhất định là như vậy, ừm, nhất định là như vậy!”
Tiêu Văn không biết nói như thế nào, vừa rồi cậu tim đập thật nhanh, không phải giống như lúc bị dọa hay là khẩn trương. Đó là một loại cảm giác mà cho tới bây giờ Tiêu Văn chưa từng trải qua, cái loại cảm giác này thực ngượng ngùng, thực thỏa mãn, nhưng là lại có một chút sợ hãi.
A!!! Không biết nói như thế nào, chính là rất phức tạp, rốt cuộc là nguyên nhân gì đây.
Tiêu Văn học tập đà điểu đem mặt chôn ở trong chăn hồi lâu, cũng buồn bực. Ngẩng đầu lấy hơi, mặt vẫn hồng, trong mắt tràn đầy hoảng hốt. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nghĩ không ra, nghĩ không ra.