Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 123




Dương Hiên ra ngoài làm việc đổi lấy thức ăn và nước uống, để Giang Tĩnh Thủy một mình vừa dỗ dành đứa bé trong lòng, vừa chăm sóc Tranh Tranh đang hôn mê.

Cô ấy ngồi ở bên giường lo lắng vuốt ve mặt Tranh Tranh, trước đây cô ấy luôn ảo tưởng, nếu mình cũng có dị năng thì tốt rôi, nhưng bây giờ nghĩ đến Tranh Tranh cũng lập tức sẽ có dị năng, cô ấy lại hối hận, bản năng bảo vệ con cái của mẹ khiến cô ấy không muốn Tranh Tranh bị cuốn vào trong tranh chấp dị năng giả, cậu mới nhỏ như vậy.

Một ngày sau, Tranh Tranh hôn mê năm ngày tỉnh lại.

"Tranh Tranh con tỉnh rồi! Có đói không? Mẹ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con, mau tới nếm thử." Giang Tĩnh Thủy đưa lưng về phía cậu, len lén lau nước mắt nơi khóe mắt, bưng cháo gạo không tính là đặc cho cậu ăn.

Đôi mắt ướt át sạch sẽ của Tranh Tranh nhìn Giang Tĩnh Thủy, vươn bàn tay nhỏ bé vuốt mặt cô: "Mẹ đừng khóc, con khó chịu."

Giang Tĩnh Thủy dừng lại: "Cái gì?"

Tranh Tranh cười cười: "Mẹ, tại sao mẹ không mở miệng con cũng có thể nghe thấy giọng mẹ?”

Giang Tĩnh Thủy trong nháy mắt kinh hãi, một tay che miệng Tranh Tranh lại, sau khi cảnh giác xác định xung quanh không có ai, cô ấy nhỏ giọng nói với Tranh Tranh: "Cục cưng, chuyện con có thể nghe được tiếng lòng của người khác, ai cũng đừng nói, có biết hay không?”

*

Giang Tĩnh Thủy gấp muốn chết: "Trong lòng mỗi người đều có bí mật, bọn họ không muốn nói thì có lý do không muốn nói, nếu để bọn họ biết con nghe được bí mật trong lòng bọn họ, không thể cho ai biết, nếu không con sẽ gặp nguy hiểm có biết hay không!"

Tranh Tranh nói: "Mẹ, tối nay ba mới về, mẹ nhớ ba thì ra ngoài tìm ba đi, con trông em gái."

Giang Tĩnh Thủy ôm Tranh Tranh, trái tim đập thình thịch lợi hại, nội tâm chờ đợi Dương Hiên có thể trở về sớm chút.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tranh Tranh lộ ra vẻ nghi ngờ, cậu có thể đọc tâm, nhưng không hiểu lòng người, nhưng nhìn bộ dạng sốt ruột của mẹ như vậy, cậu ngoan ngoãn gật đầu: "Được, mẹ sẽ không nói cho người khác biết, chỉ có mẹ và ba biết, được không?"

Giang Tĩnh Thủy vừa nghe, con trai lại nghe được tiếng lòng của mình rõ ràng như thế, phiên não nắm tóc.

Tranh Tranh bĩu môi: "Mẹ, tại sao mẹ phải sợ mấy người chị Tống Đại, anh Sở Cảnh Hòa, bọn họ đều là người tốt, bọn họ còn cho con ăn ngon nữa."

Nhân viên đăng ký liếc mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, nhìn về phía nam sinh bên cạnh cô ta: “Cậu thì sao?” "Tên, giới tính, tuổi tác, có dị năng hay không."

"Bạch Tiểu Hoa, nữ, 18 tuổi, không có dị năng."

Điểm đăng ký.

"Bình dân thích ở đâu thì ở. Nhân viên đăng ký đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên, vươn tay bóp đùi cô ta một cái: "Nếu không có chỗ đi, buổi tối ở nhà tôi cũng được."

Nhân viên đăng ký hờ hững khép sổ lại: "Vào đi."

Trọng Khấu nhìn nhân viên đăng ký: "Chúng tôi nên ở đâu?"

"Cậu ta tên là Bạch Tiểu Đào, nam, 18 tuổi, cũng không có dị năng."

Răng Bạch Diêu cắn đến phát run.

Ánh mắt hạnh của Trọng Khấu tràn đầy ý cười: "Được, nói địa chỉ của anh cho tôi biết, buổi tối tôi tới tìm anh."

“Hu hu hu - - ˆ Nhân viên đăng ký không ngừng giãy giụa.

Đêm khuya năm tiếng sau, nhân viên đăng ký bị trói gô xuất hiện trong lêu của Trọng Khấu, cô ta nhéo nhéo khuôn mặt hoảng sợ của nhân viên đăng ký, tươi cười dịu dàng: "Tôi nói rồi tôi sẽ tìm anh."

Nhân viên đăng ký có hơi vui vẻ, lập tức nói địa chỉ cho cô ta.

Trọng Khấu lấy ra con d.a.o nhỏ đeo bên hông, đang tìm động mạch của anh ta, Bạch Diêu đột nhiên vọt lên đoạt lấy con d.a.o nhỏ từ trong tay cô ta, đ.â.m vào thân thể nhân viên đăng ký, m.á.u tươi ấm áp b.ắ.n tung tóe trên khuôn mặt thanh tú của cậu ta.

Trọng Khấu nhìn động tác g.i.ế.c người sắc bén của Bạch Diêu, bỗng nhiên cười: "Thì ra lúc tôi g.i.ế.c người, cậu vẫn luôn quan sát tôi."

Bạch Diêu dừng động tác, cầm lấy cổ tay run rẩy: "Tôi không có."

Trọng Khấu đá đá t.h.i t.h.ể nhân viên đăng ký, đưa tay lau m.á.u trên mặt cậu ta, nâng mặt cậu ta thấp giọng nói: "Hôm nay tôi mới phát hiện, lông mi của anh thật dài."

Ánh mắt Bạch Diêu ngẩn ra, sững sờ nhìn Trọng Khấu cách mình càng ngày càng gần, cho đến khi môi nổi lên chút ấm áp mang theo mùi m.á.u tươi.

Cô ta đang hôn cậu ta! Đao nhỏ từ trong tay cậu ta rơi xuống, Bạch Diêu không thể tin nhìn khuôn mặt phóng đại của cô ta.

"Cậu thích tôi, đúng không?" Vừa hôn xong, Trọng Khấu ngước mắt nhìn cậu ta.

Máu quanh người Bạch Diêu trong nháy mắt sôi trào xao động, môi run rẩy: "Đúng, tôi thích cô. Lúc ở trường tôi đã thích cô, lúc cô cứu tôi tôi thích cô, biết rõ cô không phải người tốt... Vẫn thích cô. Tôi khốn nạn, tôi nhu nhược, ngoài miệng khát vọng cô trở thành người tốt, nhưng ngay cả chính tôi cũng không phải người tốt."

Cậu ta giơ bàn tay dính đầy m.á.u tươi lên, nước mắt nóng hổi trong hốc mắt ửng đỏ tràn ra: "Trọng Khấu, hiện tại tôi giống như cô, ác quán mãn doanh."

“Cô có yêu tôi không?”

Một đêm mưa gió, thổi đến tạm dựng lều bạt vù vù rung động, trong không khí toàn là bùn đất bị ướt đẫm ẩm ướt mùi đất, sắc trời tờ mờ sáng lúc, Trọng Khấu mặc lên một kiện quần áo, ngồi ở nệm bên cạnh.

Nụ cười trên mặt Bạch Diêu biến mất, cụp mắt hỏi: "Tại sao cô muốn làm với tôi?"

"Tống Đại." Trọng Khấu thấp giọng nói.

Bạch Diêu từ trong chăn vươn ra một cánh tay, ôm eo cô ta, tóc hơi loạn, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ mang theo nụ cười thỏa mãn hạnh phúc: "Sao dậy sớm như vậy?"

"Bởi vì muốn làm, bởi vì dục vọng." Giọng Trọng Khấu thản nhiên.

"Tôi hiểu rồi." Trọng Khấu đưa tay lau nước mắt của cậu ta, cởi bỏ quần áo cậu ta.

Bạch Diêu quay đầu lại, thấy nơi vốn là gối đầu, xuất hiện một con sâu thịt dính, bị d.a.o nhỏ cắt thành hai đoạn, càng không ngừng lăn lộn nhu động.

"AI" Bạch Diêu cười khổ một tiếng, thấp giọng thì thào: "Không sao, tôi hiểu là đủ rồi."

"Đừng nhúc nhích!" Trọng Khấu đột nhiên lớn tiếng, cầm lấy con d.a.o nhỏ ném về phía sau cậu ta.

Trọng Khấu: "Xin lỗi, tôi không thể hiểu được loại tình cảm này." Tống Đại chỉ chỉ con ốc sên đầu búa trong bình, nói: "Nhưng đây là thân thể mới mọc ra sau khi nó bị tôi cắt thành một phần ba đoạn."

"Đây là ốc sên đầu búa." Trong phòng thí nghiệm, tiến sĩ Ngô đeo kính lão lên, nhìn đám người Tống Đại bỏ sâu trong bình thủy tinh nói.

"Nó phát triển giống như sên, nhưng có đầu giống như cá mập đầu búa, đó là đặc điểm điển hình của chúng. Mà nó, giống như giun đất, ngay cả khi bị cắt thành một đoạn nhỏ, các bộ phận bị chia cắt có thể tái tạo và phát triển thành một cá thể mới trong vòng bảy ngày. Tuy nhiên, sinh vật này thường sống trong bùn và thích môi trường ẩm ướt nên mọi người không gặp thường xuyên, sự xuất hiện của nó có thể liên quan đến cơn mưa đêm qua."

"Đây là gì?"

Tiến sĩ Ngô kinh ngạc: "Không nên phân liệt nhanh như vậy chứ, chẳng lẽ biến dị giống như hổ sư tử sao? Nhưng những sinh vật bị nhiễm bệnh kia rõ ràng đều đã chết, nghiên cứu viên của tôi nói cho tôi biết, sinh vật hiện tại anh ta gặp phải trong núi cũng không khác mấy so với trước ngày tận thế."

"... Chuyện này?" Tiến sĩ Ngô sửng sốt.

"Tiến sĩ, tiến sĩ"

"Nó là động vật ăn thịt, nhưng thường ăn giun đất và không tấn công con người."

"Thứ này có độc không?" Cô hỏi.

Tiến sĩ Ngô vừa trả lời xong câu hỏi của cô, học sinh của ông liền vội vã chạy tới, thở hồng hộc: "Trong trại y tế xuất hiện mấy chục ca bệnh bị sên đầu búa cắn, ông mau đi xem với tôi đi."

Ốc sên đầu búa trong bình như là thập phần táo bạo, càng không ngừng công kích ngón tay tiến sĩ Ngô đụng vào bình thủy tinh, chọc cho Ngu Ngọc Trạch bên cạnh khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Sao chỗ nào cũng có những con này, thật ghê tởm."

"Tôi đi cùng ông." Tống Đại nói với Ngô tiến sĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.