Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 178: Cô đừng hòng giở trò gì




Người đàn ông nhíu mày, rất không vui: "Cô lại muốn cái gì nữa?"

"Em không muốn làm gì cả, em cũng biết tối nay em không thoát nổi, còn không bằng hưởng thụ một chút, có điều anh như này, em thật sự không hứng thú được, hay là chúng ta cùng nhau tắm trước đi?"

Vũ Linh Đan cố gắng kéo dài thời gian. Cô nghĩ tới vừa rồi có người gọi điện, nếu cứ mãi không tìm ra cô, nhất định sẽ đến đây tìm.

Cô đang đánh cược!

"Tắm sao?"

Người đàn ông hoàn toàn không ngờ tới có cả đoạn này.

Với lại, chỉ cần phá hoại danh dự của Vũ Linh Đan, hắn ta sẽ có một đống tiền, nhưng không được có bất kì sai sót gì. !"Sao, không dám à, hay là sợ em sẽ chạy mất?"

Vũ Linh Đan như có như không vuốt ve đùi người đàn ông, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cười sâu xa.

Người đàn ông đã sớm không chịu được nữa, nay lại bị trêu chọc đến toàn thân nóng bừng, người đẹp trong lòng còn chủ động như thế, làm một người đàn ông thì không cách nào cự tuyệt.

"Vậy được rồi, nhưng cô đừng hòng giở trò gì!"

Người đàn ông nói một câu uy hiếp, sau đó mới từ trên người Vũ Linh Đan đứng dậy.

Vũ Linh Đan dựa vào giường, giơ cánh tay trắng nõn ra, tỏ ý muốn hắn kéo cô dậy.

Tim người đàn ông đều mềm cả ra, thầm nghĩ hôm nay lợi dụng được cô gái này, trong lòng lập tức thoải mái bảy tám phần.

"Vậy anh đi vào trước, giúp em chuẩn bị nước, em cởi quần áo xong sẽ đi vào"

Vũ Linh Đan liếm liếm cái miệng khô khốc, đôi mắt rủ xuống, giọng dịu dàng.

"Không được, cô vào cùng tôi."

Người đàn ông khôi phục lại cảnh giác.

"Được thôi"

Vũ Linh Đan cũng không thất vọng, lúc hai người song song đi vào phòng tắm, Vũ Linh Đan len lén cầm dao gọt hoa quả

trên bàn lên.

"Cô nói.."

Người đàn ông đang nói chuyện, vừa quay đầu lại, con dao trong tay Vũ Linh Đan đã đâm về phía cổ hắn, kết quả lại bị hắn nắm được cánh tay, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ.

"Tôi biết ngay người phụ nữ như cô sẽ không an phận mà, dám giở trò với tôi, bây giờ bị tôi bắt được rồi."

"Cứu mạng!"

Vũ Linh Đan kêu to một tiếng, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"Im miệng cho tao!"

Nghe thấy có người bước đến, người đàn ông lập tức hoảng hốt, ra sức bịt chặt miệng của Vũ Linh Đan, vẫn chưa đủ, thậm chí hắn còn lấy gối đè lên mặt Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan liều mạng đạp chân, hai tay cố túm lấy đồ vật gì đó, nhưng cảm giác ngột ngạt khó chịu hơn cả không thở được khiến cả người cô muốn tuyệt vọng.

"Đồ đàn bà để tiện, tạo không bỏ qua cho mày như thế này đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.