Đúng như lời Hứa Văn nói, vừa mới sáng sớm đã có người đến thả Hứa Quân Nhu ra.
Người đó không ai khác chính là Trương Hàm Ngôn, anh hôm nay mặc quần áo thể thao đơn giản, trông vô cùng thoải mái. Bình thường nếu không mặc cảnh phục, dáng vẻ anh ấy sẽ như thế này sao? Hứa Quân Nhu ngẩn ngơ nhìn.
Trương Hàm Ngôn vừa mở cửa cho Hứa Quân Nhu vừa càm ràm. "Em gây chuyện nhiều thật đấy, bị bắt như thế đúng là không trách được."
Hứa Quân Nhu một đêm ngủ trong trại giam, cả người ê ẩm không buồn nói. Nghe câu càm ràm kia xong lại thêm mệt mỏi hơn. Cô ủ rũ lê bước chân ra khỏi trại giam, đi đến trước cửa cục cảnh sát đột nhiên quay phắt người lại hỏi. "Lần này em bị đình chỉ bao lâu?"
Trương Hàm Ngôn nhắc nhở cho cô biết: "Hai tháng!"
"À... tận hai tháng sao?" Thật sự không bất ngờ là mấy.
"Có gì bất mãn à?"
"Ừm...! Em về ngủ đây." Nói rồi cô đóng cửa rời khỏi. Chỉ có hai tháng thôi sao? Thật sự chỉ có hai tháng?
.........
Hứa Quân Nhu thản nhiên bắt xe quay về nhà, ngồi trên xe buýt với nguyên bộ cảnh phục vẫn chưa được thay ra. Hôm qua dầm mưa, vì quá tức giận mà cô không thèm để ý đến. Nào ngờ hôm nay bắt đầu biết lạnh rồi.
Dựa vào cửa sổ ngủ thêm một lát, đến khi tỉnh lại Hứa Quân Nhu biết mình đã được chở thẳng về trạm. Bác tài xuống chỗ cô ngồi, hỏi thăm: "Cô gái, đây là điểm cuối rồi. Tôi còn có việc, cô mau quay về đi."
Hừm... hình như là hết ca của ông ấy rồi. Hứa Quân Nhu thầm nghĩ, sau đó cúi đầu chào bác tài rồi xuống xe. Từ trạm xe cô đi bộ về nhà, quãng đường đi không ngờ lại xa đến thế.
Không biết lê đôi chân mệt mỏi bao lâu, cuối cùng thì cô cũng đã về đến nhà. Hứa Quân Nhu thô bạo tông cửa lao vào nhà.
Dì Triệu hàng xóm bên cạnh không chịu được ló đầu ra ngoài mắng chửi: "Con gái con đứa gì mà mạnh bạo thế? chậc... Cẩn thận tôi tháo luôn cửa nhà mấy người ra bây giờ."
Hứa Quân Nhu cũng nghiêng đầu ra nhìn, "Vâng" một tiếng rõ to sau đó đóng sầm cửa lại.
Cô trút bỏ quần áo trên người xuống, tắm rửa thật sạch sẽ. Sau đó lại vùi đầu vào trong chăn ngủ đến tận 8 giờ tối.
Khu nhà Hứa Quân Nhu ở là một khu nhà tầm trung, hàng xóm xung quanh cũng rất thân thiết. Thế nên 8 giờ vẫn còn được xem là sớm. Giờ này vẫn còn thấy dì Triệu đi khắp các phòng đòi tiền thuê nhà. Lúc nào cũng ầm ĩ hết cả lên.
Vừa tỉnh dậy, mặt mày Hứa Quân Nhu xa xầm, tóc tai thì rũ rượi, nhìn cô đần hết chỗ nói. Hứa Văn hiện tại vẫn còn ở cục làm việc. Thời gian thất thường đến mức Hứa Quân Nhu cũng đã sớm quen rồi.
Lần này bị đình chỉ công tác, là hai tháng.
Là tận hai tháng đó... Sao có thể nhiều như thế chứ? Cô sẽ chết mất thôi.
Hừm! Trong hai tháng này nếu chỉ ở nhà ngủ không thì có vẻ quá đáng tiếc. Chi bằng cô giải toả một chút, ra ngoài tìm thú vui...
Vừa nghĩ đến đây Hứa Quân Nhu đã không chút do dự đi thay quần áo. Cô tìm một bộ váy trong đống quần áo nghiêm túc trong tủ đồ. Sau đó trang điểm lố tay một chút, dù sao trong hai tháng này cô cũng không còn là cảnh sát nữa. Không cần phải quá nguyên tắc làm gì.
Chuẩn bị xong thì cũng đã là 9 giờ tối. Dì Triệu đã đi đòi "nợ" về. Nhìn Hứa Quân Nhu ăn mặc hở hang, mặt mày phấn son thì lại bắt đầu lải nhải.
"Ây da ây da... Hôm nay bệnh à? Ăn mặc kiểu gì thế này? Tên Hứa kia mà thấy cô thế này chắc cô dọn ra ngoài ở là vừa. Không ấy thuê thêm một phòng đi, bà đây giảm giá cho."
Môi Hứa Quân Nhu giật giật, nhưng miệng đã nhanh hơn não lảng ngay sang chuyện khác, cô cười tà mị đáp lại. "Dì Triệu thấy thế nào? Có đẹp không?" Nói xong liền xoay một vòng. Còn nháy mắt thêm một cái tặng kèm.
Triệu Dĩnh thấy Hứa Quân Nhu mặt còn dày hơn cả mình, nói thế nào vẫn nói lại được. Nhất thời mất hứng liếc xéo cô một cái đi vào nhà.
Hứa Quân Nhu bĩu môi nhìn bà ta rời đi, cô cũng nhanh chóng lấy lại tâm trạng.
Tìm một nơi vui chơi, có lẽ quán bar sẽ thích hợp nhất!
...…...
"Night Angel" quán bar nổi tiếng nhất thành phố S. Nơi đây được mệnh danh là thiên đường vui chơi.
Lúc trước Hứa Quân Nhu từng có ý định úp sọt mấy tên côn đồ ở đây. Nào ngờ bây giờ cô lại đích thân đến đây để tìm thú vui.
Bên trong khung cảnh hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Hứa Quân Nhu. Cô còn cho rằng nó sẽ rất náo nhiệt, nhưng sự thật trước mắt khiến cô phải bất ngờ.
Không phải là tiếng nhạc ồn ào sập sình hay ánh đèn tím huyền ảo. Mà nơi đây trong rất đơn giản, chỉ như một quán nước đắt tiền mà thôi.
Ánh đèn vàng nhạt toả ra êm dịu, tiếng nhạc cũng là những bản dương cầm nổi tiếng. Giai điệu vừa day dứt vừa nhẹ nhàng sâu lắng.
Cô đến bên quầy rượu ngồi xuống, gọi cho mình một ly rượu.
"Lấy cho tôi một ly cocktail."
Phục vụ nhìn cô, hơi nghiêng đầu. "Lần đầu đến à?"
"À... phải." Hứa Quân Nhu vu vơ đáp lại, ánh mắt đảo qua nhìn về phía sau quầy rượu.
Phục vụ đưa rượu cho cô, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt bỗng nảy ý muốn trêu ghẹo. "Cô gái này! Có muốn vui đùa với tôi chút không? Sắp hết ca của tôi rồi."
Hứa Quân Nhu nhìn từ đầu đến chân hắn ta, hừm! vui đùa sao? Tên này nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt, vậy mà muốn vui đùa với cô?
Cô đảo mắt đi phía khác, nói. "Anh không hợp gu tôi. Gu tôi là người kia!"
Nói rồi thẳng tay chỉ vào người đàn ông đang ngồi ở ghế dài lớn cách đó không xa.
Tên phục vụ nhìn hướng cô chỉ thì mặt mày xa xầm. Hắn hoảng hốt quay đi phía khác. Tâm trạng cũng đột nhiên xấu đi.
Hứa Quân Nhu nhìn hắn có chút hiếu kỳ. "Sao thế?"
Vừa dứt lời, Hứa Quân Nhu cảm thấy có một bóng đen đổ lên người mình, lúc quay lại nhìn thì tên đàn ông cô vừa chỉ đang đứng ngay sau cô.
Hắn hơi cúi đầu xuống, mang theo hương rượu vang thơm nồng phả vào bên tai cô. Hai tay vươn ra vây giữ cô giữa trong lồng ngực hắn.
"Cô bé, tôi là gu của em à?"