Mất Phương Hướng: Rơi Vào Nanh Sói

Chương 3: Cái Được Gọi Là Tình Nguyện




"Được rồi, anh có thể đi rồi."

Âm thanh làm cho Thẩm Minh Hạo tỉnh ra, biết được mình đã quá chìm đắm vào cô gái kia rồi.

Nhìn vẻ mặt của Thẩm Minh Hạo, Châu Tĩnh cũng đã hiểu được điều gì. Quay sang nói với cảnh sát phía bên ngoài xe. "Nếu đã không có gì... vậy chúng tôi xin phép đi trước."

Sau đó nhanh chóng quay qua nói với Thẩm Minh Hạo. "Đi thôi, tôi muốn về."

"À... được." Khi nói ra câu này, Thẩm Minh Hạo vẫn không tự chủ được dán chặt mắt vào cô gái nọ.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||

Xe băng qua làn mưa quay về trung tâm thành phố, đèn đường hai bên sáng rực. Thứ ánh sáng vàng vọt hắt lên gương mặt đang say ngủ trong xe của Châu Tĩnh. Vừa rồi vì quá hoảng sợ, thấy những thứ không nên thấy nên cô sớm đã mệt lả. Lúc cùng Thẩm Minh Hạo quay về lại đụng thêm cảnh sát khiến Châu Tĩnh còn sợ hơn vài phần.

Mặc dù biết rõ đàn em của Lục Vĩ Vương nhất định sẽ giải quyết cái xác của tên khốn kia một cách triệt để nhất, nhưng nó vẫn khiến cô không khỏi lo sợ... Sợ rằng sẽ bị phát hiện ra.

Từ trước đến nay Châu Tĩnh đã bao giờ tham gia vào những việc nguy hiểm như thế này đâu. Nhưng kể từ khi gặp gỡ Lục Vĩ Vương, Châu Tĩnh liền biến bản thân nên sớm làm quen với những chuyện như thế này. Thế giới đen tối của người đàn ông đó, cũng chính là cô tự nguyện bước vào.

Đi đến gần biệt thự, Thẩm Minh Hạo đã thấy Lục Vĩ Vương đứng đợi trước cổng.

Ánh mắt người đàn ông lãnh đạm, chẳng có tí cảm xúc nào. Nhưng khi thấp thoáng thấy thân ảnh nhỏ bé đang nghiêng đầu ngủ trong xe, ánh mắt liền trở nên dịu dàng.

Thẩm Minh Hạo định lay Châu Tĩnh dậy, nhưng tay chưa kịp chạm vào vai cô đã bị bàn tay Lục Vĩ Vương ngăn cản. Không biết từ lúc nào hắn ta đã ra đến tận xe, mặc cho nước mưa xối xuống, làm quần áo trên người sũng nước. Hắn vẫn không một chút để tâm, Lục Vĩ Vương hắn... chỉ muốn nhìn thấy Châu Tĩnh mà thôi.

"Cậu đi được rồi." Lục Vĩ Vương lạnh nhạt nói, mắt vẫn dán chặt lên người cô gái nhỏ đang còn say ngủ.

Thẩm Minh Hạo nhếch mép cười, vỗ nhẹ vào vai Lục Vĩ Vương nhắc nhở trước khi đóng cửa xe lại. "Lão đại... đừng quá lún sâu. Có những thứ không đáng để anh hi sinh nhiều như vậy."

Lúc này Lục Vĩ Vương mới chịu quay lại nhìn anh. Hắn đột nhiên cười, một nụ cười rất nhẹ nhưng nó chứa đầy ẩn ý. Hắn nói:

"Hạo Hạo à! Cậu còn trẻ, có những thứ sau này cậu mới có thể hiểu được. Huống hồ... cậu còn chưa từng yêu thương một ai, làm sao có thể hiểu được. Cái này được gọi là tình nguyện, không thể nói là lún sâu."

Đúng thế, Thẩm Minh Hạo hai mươi sáu tuổi. Ngay cả một mối tình vắt vai cũng chưa từng có. Cái mà anh trải qua trong suốt những năm tháng trưởng thành là chém giết, tranh đoạt, cùng nhau dây dưa xác thịt với phụ nữ chỉ vì thoả mãn dục vọng, chỉ vì thể xác. Còn về tình yêu đích thực... có lẽ chính là món đồ xa xỉ mà Thẩm Minh Hạo có dùng cả tính mạng cũng chẳng thể nào mua được.

Thẩm Minh Hạo để Châu Tĩnh cùng Lục Vĩ Vương ngồi trong xe, còn bản thân anh sau khi nghe xong câu nói kia thì cũng rời đi. Không muốn chen vào chỗ riêng tư của bọn họ.

Thời điểm đó Thẩm Minh Hạo chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng rồi đến tận sau này... anh mới nhận ra cái "tình nguyện" Lục Vĩ Vương nói là gì.

.........

Hứa Quân Nhu cứ thế không một chút thương tiếc bị người của Hứa Văn lôi lại bắt giữ.

Thân là cảnh sát mà lại hành động khi không có được sự cho phép, thật sự đó là một tội. Hứa Quân Nhu bị bắt lại nghe Hứa Văn nói một tràng một lèo thì đầu óc như quay cuồng.

Cô tự do hành động như thế chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.

Thành phố S hiện tại nhìn thì hoa lệ, nhưng thực chất tất cả bây giờ đều đã nằm trong tay xã hội đen. Do bọn chúng quản lý, nắm quyền hành. Cảnh sát thành phố chỉ như bình phong vô dụng dùng để tô điểm cho bọn chúng càng thêm nổi bật hơn thôi.

Hứa Văn cũng chỉ vì lo lắng cho Hứa Quân Nhu, nên bất đắc dĩ phải làm như vậy. Ông vẫn luôn cho rằng ngay từ đầu vẫn không nên cho con gái đi vào con đường này, quả thật quá nguy hiểm.

Hứa Quân Nhu bị tạm giam lại, tất nhiên là vì cô có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào nên đây là điều hiển nhiên.

Hứa Văn đứng bên ngoài song sắt, đưa cho đứa con gái ngông cuồng của mình một tờ giấy. Hứa Quân Nhu nghiến răng ken két vì tức giận nhưng vẫn nhận lấy mở ra xem.

Ngay khi thấy được nội dung bên trong, cô mới biết mình không xong rồi.

"Con..." Cô mấp máy môi, định phản bác lại nội dung bên trong. Nhưng còn chưa nói xong đã bị Hứa Văn chặn miệng.

"Tạm thời đình chỉ công tác, đây là 'lệnh cấm' của con. Ngoan ngoãn chút đi."

Hứa Văn ngừng lại, quay người định đi. Nhưng chưa được mấy bước lại dừng lại, nói thêm: "Toàn bộ công việc của cục cảnh sát không cần đến con nữa, sau này nên an phận một chút thì tốt hơn. Sáng mai sẽ có người đến thả con ra."

Từng chữ của Hứa Văn như tát một gáo nước lạnh vào mặt Hứa Quân Nhu. Hình như là cô liều lĩnh quá rồi. Xem ra lần này không thể lấy quan hệ người thân ra bào chữa cho tính ngông cuồng của mình được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.