Mất Phương Hướng: Rơi Vào Nanh Sói

Chương 16: Đối Đầu




Cánh cửa phòng bệnh viện ngay sau đó liền bật mở, bên ngoài chừng năm tên mặc áo vest đen không chút ý tứ xông vào. Hành lang bệnh viện cũng vì sự xuất hiện bất ngờ này mà lặng im, toàn bộ y tá cùng bác sĩ đều sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích.

Hứa Quân Nhu hốt hoảng quay người lại đứng chắn trước giường bệnh. Châu Tĩnh nằm trên giường cũng bất giác run lên, nước mắt không kìm được lại ứa ra.

Trong đám người đó, một tên đàn ông trông vô cùng hung ác. Gương mặt đăm đăm nhìn vào Châu Tĩnh đang nằm trên giường bệnh. Hắn mặc chiếc áo sơ mi đen ướt đẫm mồ hôi, hương thuốc lá nồng đượm khiến Hứa Quân Nhu phải cau mày.

Ánh mắt hắn tối sầm quét quanh phòng bệnh một lượt. Bỗng nhiên tay hắn run lên, cả người cũng chấn động theo.

Hắn ta vội vàng lao đến, thô bạo đẩy Hứa Quân Nhu sang một bên.

Vì quá đột ngột, Hứa Quân Nhu không phản ứng kịp, vai cô đập mạnh vào tường đau điếng, nhưng đứng trước đám người hung tợn này cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng cơn đau.

Lục Vĩ Vương quỳ xuống bên cạnh giường bệnh, vụng về nắm siết lấy bàn tay của Châu Tĩnh. Môi hắn hiện tại tím tái đến mức như bị ai rút cạn máu, tóc tai rũ rượi hệt như một tên có bệnh tâm thần.

"Tĩnh Tĩnh... Tìm được em rồi. Anh đưa em về... Chúng ta mau về nhà..." Lục Vĩ Vương nói năng lộn xộn, cả người vẫn không ngừng run lên nắm siết lấy tay Châu Tĩnh.

Châu Tĩnh liếc nhìn Hứa Quân Nhu ôm vai đứng phía sau hắn, sau lại trầm ngâm nhìn Lục Vĩ Vương. Cô đưa bàn tay run rẩy vẫn còn đang được cắm ống truyền dịch lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt sợ hãi của hắn.

"Lại để A Vương lo lắng rồi, lần sau em sẽ ngoan ngoãn hơn. Không để anh phải tìm kiếm nữa."

Lục Vĩ Vương vùi mặt vào tay Châu Tĩnh, hắn không kìm được chất lỏng nơi khoé mắt nữa. Để mặc nó rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay của Châu Tĩnh. Cảm giác ấm nóng làm Châu Tĩnh thấy lạ, một cảm giác kì quái mà cô chưa từng được cảm nhận. Cô mím môi, lau đi hạt nước bên khoé mắt Lục Vĩ Vương, nhìn hắn thế này, cảm thấy thật sự không nỡ.

Tất cả những chuyện này là do Lục Vĩ Vương, là lỗi của hắn. Hắn biết rõ, Tĩnh Tĩnh của hắn nói thế vì không muốn hắn phải lo lắng. Nhưng sự thật lại làm hắn phải run sợ, nếu một ngày cô ấy thật sự rời đi, cuộc sống của hắn phải làm sao đây?

Hứa Quân Nhu nhìn cảnh tượng trước mắt thì không khỏi ngỡ ngàng. Cô lại nhìn đám người đúng chắn ngoài cửa, trong bọn họ có một tên trông rất quen mắt. Giống như đã từng gặp mặt qua.

Khi cô vẫn còn đang suy nghĩ về người kia, thì không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người nữa.

Người mà cô không muốn nhìn thấy nhất đang từng bước tiến đến gần phòng bệnh.

Thẩm Minh Hạo ung dung đi đến đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy Hứa Quân Nhu, mày hắn liền nhíu lại.

Cùng lúc tâm trạng của Lục Vĩ Vương cũng đã ổn định hơn. Thẩm Minh Hạo lập tức lên tiếng, không muốn kéo dài thời gian ở nơi này nữa. "Xuất viện được rồi. Cũng lo liệu xong tất cả mọi chuyện, anh cứ yên tâm đưa chị Châu về đi."

Hứa Quân Nhu phức tạp nhìn Châu Tĩnh, sau lại quay sang nhìn lướt qua Thẩm Minh Hạo.

Ánh mắt đó chính là câu hỏi muốn Châu Tĩnh trả lời, tại nơi này rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra vậy? Quan hệ của cô và người đàn ông kia là như thế nào?

Hứa Quân Nhu tiến lên, kéo Lục Vĩ Vương ra khỏi Châu Tĩnh. Mắt cô hằn lên tia máu, cơn tức giận đã hoàn toàn chiếm đoạt đi lí trí. "Tĩnh Tĩnh sẽ không đi đâu hết, cô ấy là người của tôi."

Lục Vĩ Vương bị đẩy ra, nhìn lướt qua Hứa Quân Nhu. Ánh mắt dần trở nên sắc lạnh. Không đợi hắn lên tiếng, một trong đám đang canh cửa xông vào phòng. Chỉ nghe một tiếng cạch, nòng súng đã lên đạn chĩa thẳng vào sau gáy Hứa Quân Nhu.

Thẩm Minh Hạo vẫn đứng lặng, không hề có ý định khuyên giải. Hắn biết... Hứa Quân Nhu ngoan cường đến thế, xen vào có khi chính là tự tìm cái chết.

Châu Tĩnh thấy việc bị xé ra to, không còn nằm trong vòng kiểm soát thì vội vàng níu lấy tay Lục Vĩ Vương ra sức lắc đầu.

Lục Vĩ Vương quay lại nhìn ánh mắt khẩn thiết của Châu Tĩnh, không muốn để cô bị doạ sợ. Lên tiếng cho người bỏ súng xuống.

Khi súng vừa rời khỏi gáy Hứa Quân Nhu, ngay lập tức một khẩu súng khác đã dí sát vào giữa trán Lục Vĩ Vương khi hắn vừa quay đầu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.