"Có ý gì đây?" Thẩm Minh Hạo nhìn đôi tay đang khoác lên vai mình, sau đó dời mắt xuống chăm chú nhìn cô.
"Anh thật sự không hiểu ý tôi sao? Rõ ràng là chơi trần còn gì, hửm?" Hứa Quân Nhu càng ghì tay chặt thêm, muốn hắn cho cô một đáp án thỏa đáng.
Nhưng Hứa Quân Nhu lại hoàn toàn không hề hay biết, cái suy nghĩ đó của cô sớm đã bị Thẩm Minh Hạo hắn nhìn thấu từ lâu.
Bản tính quá mức ngoan cường này cũng chẳng qua là chỉ đang muốn dò xét hắn, xem xem biểu hiện của hắn thế nào mà thôi.
Nếu thật sự có chuyện xảy ra, nếu đến một thời điểm nào đó Hứa Quân Nhu vô tình mang thai, vậy thì chỉ cần bỏ nó đi là được. Vì vốn dĩ ngay từ khoảnh khắc ban đầu, việc hai người gặp gỡ đã là một điều sai trái. Thế nên sự tồn tại của một sinh mệnh chính là sợi dây cước sắc bén trói chặt cả hai người, nó sẽ lôi Hứa Quân Nhu cùng Thẩm Minh Hạo xuống, đến khi không còn bất kỳ giọt máu nào nữa.
Hứa Quân Nhu sai vì buông bỏ trách nhiệm, để đánh mất chính bản thân mình.
Thẩm Minh Hạo sai vì quá ngông cuồng, cho rằng mọi thứ rồi sẽ nằm trong vòng kiểm soát của hắn, mà hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả tương lai.
Hắn nhìn Hứa Quân Nhu, xoáy sâu vào mắt cô. "Em thật sự muốn nghe đáp án chính xác sao?"
"Phải." Hứa Quân Nhu quả quyết.
"Đứa trẻ đó... Nếu em thấy sợ, vậy thì tôi sẽ thay em giết chết nó."
Mặc dù đã đoán trước được Thẩm Minh Hạo sẽ nói gì, nhưng nó vẫn làm tim Hứa Quân Nhu hẫng đi một nhịp. Chỉ đơn thuần là tình một đêm, cô căn bản không có gì phải bận tâm. Nhưng hắn ta... làm sao có thể tàn nhẫn đến mức đó, là thay cô giết chết đứa trẻ. Giết chết con của chính hai người.
Hứa Quân Nhu rời tay, sắc mặt cũng kém đi vài phần. Thẩm Minh Hạo đương nhiên thấy rất rõ, nhưng hắn lờ đi kéo lấy tay cô.
"Đi thôi. Tôi cũng thấy đói rồi."
.........
Đến khi hoàn hồn lại, Hứa Quân Nhu đã thấy mình cùng tên khốn khiếp kia ngồi cùng một bàn ăn, hơn nữa đây lại là phòng VIP riêng. Rốt cuộc tên này dư tiền đến mức nào chứ?
"Đói thì mau ăn đi." Hắn điềm tĩnh nói, gắp thức ăn vào bát cho cô.
Không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ duy nhất có bản nhạc hoà tấu êm dịu vang lên. Giọng hắn hoà vào thanh âm trong trẻo. Nhưng qua tai Hứa Quân Nhu lại khó nghe đến mức phải kinh tởm.
"Anh...? Có mục đích gì chứ? Tôi cũng chẳng có ý định sẽ bám theo anh đâu. Không cần lo sợ."
Cuối cùng vẫn không kìm được trước vẻ mặt quá mức thản nhiên đó nữa. Hứa Quân Nhu lên tiếng hỏi hắn. Cũng cho hắn thứ được gọi là đáp án.
"Em nghĩ xem tôi có thể có mục đích gì?"
"Được! Bữa ăn này tôi ăn cùng anh. Sau này hai chúng ta tốt nhất đừng gặp lại."
"Đó không phải mục đích của tôi. Tôi không có ý định sẽ "không gặp lại" em."
"Anh có vấn đề về thần kinh sao? Tôi nói không muốn gặp lại là không gặp nữa. Làm ơn hãy tự trọng chút đi."
Dù có nói thế nào, đối phương nhất định sẽ ngay lập tức phản bác lại được. Cho dù đáp án có ngang ngược đến mức không thể chấp nhận được, nhưng qua miệng Thẩm Minh Hạo, những lời hắn nói ra lại như một dấu ấn rõ rằng được in chặt lên tờ giao ước.
Có lẽ sẽ không gặp lại nữa, nếu cô thật sự biết né tránh, Hứa Quân Nhu đã tự nhủ như thế.
Nhưng tất cả suy nghĩ hiện tại của cô đều hoàn toàn chệch hướng... từ khi gặp người đàn ông này, Hứa Quân Nhu đã để bản thân mất đi phương hướng. Xa vào vòng tay đầy vuốt sắc của hắn mà không hề hay biết.
Trong suốt bữa ăn đó, Thẩm Minh Hạo có nói một vài chuyện. Nhưng Hứa Quân Nhu lại như chiếc tượng gỗ, không cười, không nói, càng không nhìn hắn lấy một cái.
Chỉ cảm thấy bực tức vì sao lại dây dưa vào loại người như hắn.
Hứa Quân Nhu cầm đũa, món nào hắn gắp cho đều cảm thấy dở tệ. Rõ ràng cô cũng biết bản thân mình đang suy nghĩ quá mức nghiêm trọng, nhưng cô vẫn không thể nào gạt bỏ được câu nói Thẩm Minh Hạo đã nói với cô.
Nếu cô sợ, hắn sẽ thay cô giết chết đứa bé.