Chương 9, chị trốn không thoát
"Dừng xe! Tôi không phải là tình địch của cậu!" Mộ Sở Văn sợ hãi hét lên, thấy cậu ta coi tiếng chửi của cô như không khí: "Nhanh cho tôi xuống xe! Cái tên biến thái đồng tính luyến ái! Tên đồng tính luyến ái! Tên đồng tính luyến ái..."
Tiếng thét của cô lập tức nhận được sự chú ý của người qua đường, cô cứ tự nhiên nói về sự thực của Yến Triết như thế, cậu ta có thể cảm nhận được những người xa lạ qua đường đều ngoái đầu nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Câm miệng! Phiền chết được !" Cậu ta hét lên, sau đoa ngoan độc nhấn ga.
"Tên đồng tính luyến ái! Tên đồng tính luyến ái..." cô tiếp tục mắng, cũng không tin cậu ta không thỏa hiệp.
Yến Triết cuối cùng bị chọc tức, phanh mạnh xe lại, thừa dịp lúc cô xuống xe chạy trốn thì cậu ta cũng nhảy xuống xe vòng qua đầu xe, thô lỗ kéo lấy quần áo của cô rồi đêm thân thể nhỏ gầy của cô án trên đầu xe.
"Bây giờ tôi lập tức cho chị xem đến cùng tôi phải là đồng tính luyến ái hay không!" Cậu ta nhanh chóng áp trụ thân thể của cô, hướng về đôi môi đỏ mọng mà cắn, hoàn toàn không để ý tới đau đớn của cô, cắn tới khi chảy máu.
Lại là một nụ hôn hoàn toàn không có chút kỹ thuật nào, không, cái động tác vừa rồi căn bản không thể gọi là nụ hôn, mà là cắn!
"Ưm..." cô đau đớn xoay mặt, cảm giác môi cơ hồ bị cắn đứa một miếng thịt!
Cái tên đồng tính luyến ái biến thái ăn dấm chua rồi cắn bậy này:
Trên đường người đi đường dần dần vây quanh, nhưng không ai giúp cô.
"Thế nào? Còn dám nói tôu là đồng tính luyến ái nữa không?" Yến Triết khiêu khích nói.
"Bất luận cậu có làm cái gì với tôi thì cậu cũng chủ là một tên đồng tính luyến ái bị điên!" Mộ Sở Văn mắng xong khẩn trương đẩy cậu ra rồi nhanh chân bỏ chạy, nhưng là chưa chạy được hai bước đã bị Yến Triết từ phía sau kéo tóc, cậu ta thuận thế chế trụ vai cô, nghiêng đầu cắn chiếc gáy phấn nộn tinh tế, người qua đường nhìn thấy ai nấy đều kinh ngạc, nhưng lại không ai dám đứng ra.
Yến Triết cứ giữ nguyên miệng mình trên gáy cô một hồi lâu, không biết bước tiếp theo phải nên làm như thế nào, lúc này lại nghe cô kêu tên của anh cả của cậu, vì bất ngờ kinh ngạc nên đã để cho cô trốn thoát mất rồi.
Mộ Sở Văn chạy, cô phát hiện chỗ hai người bọn họ vừa dừng xe rất gần với nhà mình.
Nhưng mà cô vẫn chạy nhanh tốc độ sợ Yến Triết tóm được cô thì chết.
"Nghe nói chị đạt quán quân giải điền kinh của trường, thật khéo, tôi cũng vậy." Yến Triết thở nhẹ nắm chặt tay cô, nhìn lướt qua bốn phía nơi ở rồi cười hỏi: "Nhà chị cũng ở gần đây sao? Thực trùng hợp, hôm nay tôi đi sinh nhật một người bạn cũng ở đây."
Sinh nhật? Chẳng lẽ bạn của cậu ta là Lý Hạc!
Lúc Yến Triết kéo cô đến cửa nhà mình, lúc đó cô mới khẳng định suy đoán của mình là đúng.
"Tôi không vào cùng với cậu đâu!" Dù cho cổ tay vẫn bị cậu ta nắm chặt, cô vẫn quyết đoán cự tuyệt.
"Vì sao? Hả! Chẳng lẽ... Nơi này là nhà chị!" Yến Riết đắc ý thưởng thức sắc mặt tái nhợt của cô, dơ tay lên muốn nhấn chuông cửa.
"Không!" Cô tuyệt không có thể bị cậu ta dùng tư thế ái muội như thế này để cưỡng ép đi vào, bố cùng với mẹ nhỏ tuy nhiên đã ra khỏi nhà, nhưng mối tai hoạ ngầm lớn nhất chính là Lý Hạc vẫn còn đang ở nhà!
Nếu như cậu ta lại làm chuyện như lúc nãy trong nhà mình thì...
thật sự là Mộ Sở Văn muốn cách càng xa Yến Triết càng tốt, nhưng cậu ta lại càng giữ chặt eo cô, chiều cao hai người một cao một thấp vô cùng cấn xứng, cánh cổng nhà cô đột nhiên mở ra.
Cảm thấy như có hàng ngàn mũi dao đang phóng tới, cô máy móc chuyển ánh mắt tới bên trong cánh cửa, chỉ thấy sắc mặt của Lý Hạc xanh mét đang đứng ở trước mặt bọn họ, ánh mắt sắc như dao chăm chú cánh tay của Yến Triết đặt trên eo cô, biểu tình tựa như bị hoá đá luôn vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn