Trong phòng tân hôn được mọi người tỉ mỉ cất công trang trí, cánh hoa hồng rải khắp nơi lại thêm ánh đèn mập mờ vô cùng lãng mạn.Thế nhưng cho dù được trang trí đẹp đến mấy lãng mạn đến mấy hai người ở đây cũng không ai có nhã hứng cảm nhận.
Hiện giờ chỉ biết Lăng Dương Thần đã đè được cô gái lên giường, anh chống hai tay qua người cô nói:"Um em muốn anh quỳ, anh cũng hứa đêm nay sẽ quỳ"
Cô vội vã cắt ngang:"Không phải chứ, đêm tân hôn không phải chúng ta nên nói chuyện ôn lại kỉ niệm trước sao?"
Anh cười gian manh nói:"Hai chúng ta mà ôn lại kỉ niệm cũng chỉ có chuyện đó thôi...".
"...vậy nên muốn ôn lại không cần phải nói mà hành động cũng được, anh sẽ giúp em ôn hết lại từ đầu đến cuối, được chứ?"
Tiêu Yến nghe đến 'ôn hết lại từ đầu đến cuối' thì vã cả mồ hôi, không biết tiếp theo anh sẽ làm gì, lễ phục đắt tiền cũng đã bị anh không thương tiếc lột ra ném ngổn ngang.
Lăng Dương Thần túm lấy bắp chân cô đặt lên vai mình, khung cảnh diệu kì bỗng chốc hiện ra trước mặt.
Dù không biết đã bao nhiêu lần nhưng Lăng Dương Thần vẫn luôn cảm thấy phấn khích và vô cùng thích thú, cơ thể của cô lúc nào cũng thật vô cùng hoàn hảo nhưng trái ngược với anh là Tiêu Yến lại không thể thoát khỏi cảnh ngại ngùng, lúc muốn rụt chân lại thì anh cũng đã cúi đầu xuống tham lam chiếm hết mật ngọt.
Lần này không cần bị anh bắt ép nữa mà Tiêu Yến cuối cùng cũng tự buột miệng thốt ra một câu:"Thần.."
Anh khoan khoái chỉ đáp lại một câu:"Um" rung lên trong cổ họng.
Tiêu Yến cuối cùng cũng không thể chịu được cắn răng:"Thần.. em khó chịu"
Nghe vậy anh mới chịu buông tha cho cô bé của cô, di chuyển môi đi khắp cơ thể nõn nà, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu tích của thanh xuân, anh thấp giọng:"Nói muốn anh đi"
Tiêu Yến đầu óc mê man, ngũ quan căng như dây đàn chỉ biết theo bản năng nói:"Em muốn anh"
Lăng Dương Thần vui vẻ tách hai chân cô ra tiến vào, Tiêu Yến bỗng chốc cảm thấy mọi sự trống trải trong cơ thể bỗng nhiên được lấp đầy, cảm giác hạnh phúc đến khó tả.
Anh đỡ cô gái ngồi dậy xoay ra phía sau ôm lấy cô kê cằm lên bả vai trắng nõn phả vào cần cổ cô hơi thở ấm nóng mê muội:"Anh quỳ rồi bây giờ đến lượt em quỳ đi"
Đầu óc Tiêu Yến còn đang xoay vòng vòng thì bất chợt đã bị anh đè xuống, hai tay cô chống lên giường, cô chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy với tư thế vô cùng khó nói.
Bàn tay to lớn cùng những ngón tay thon dài đã giữ chặt lấy eo cô mà tiến vào rồi lại chẳng biết anh đã thử qua biết bao nhiêu tư thế cuối cùng cô gái mạnh mẽ như Tiêu Yến cũng phải cúi người đầu hàng, anh khẽ cười để cô nằm lên người mình, đầu tựa vòm ngực rắn chắc, tai cô ép sát vào ngực anh thầm nghe tiếng tim người con trai đập lịch bịch liên hồi.
Tiêu Yến bỗng nhiên ngước đầu lên hỏi:"Anh đã yêu em từ lúc nào?"
Lăng Dương Thần trầm ngâm, hai tay vẫn đang vân ve vòng eo của cô một lúc lâu sau mới đáp:"Tiêu Yến, từ lần đầu của chúng ta anh đã cảm thấy cơ thể của em ngọt vô cùng"
Tiêu Yến đen mặt, anh có thể nói đến những chuyện khác được không? Chẳng thà như bởi vì cô xinh đẹp cô còn thấy hân hoan và cảm động hơn rất nhiều.
Lăng Dương Thần lại nói:"Chính vì thế mà anh luôn cố chấp giữ em bên mình, em như một con ong vậy, muốn lấy được mật ngon thì phải chịu bị nó chích"
"Hình như anh nói sai rồi, em không hề ngọt mà mật ngọt chính là em"