Chương 33: Ngoại truyện : Nỗi khổ của A Mặc (Sở Mặc)
Vừa kết thúc khóa học kinh tế tại Mỹ trong 1 năm. Sở Mặc đón chuyến bay gần nhất về trong đêm.
" Tút... tút …"
Sở Mặc bấm gọi một dãy số quen thuộc. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên đầu dây bên kia vang lên.
- Sao hả đi du dương rồi bây giờ mới nhớ tới anh trai này à …
Sở Lâm giọng ngáy ngủ nói.
- Em về rồi mau tới sân bay đón em đi....
- Em tự bắt xe về đi... anh bận ôm vợ ngủ rồi.
Sở Mặc mặt mày méo mó, anh trai cậu có vợ từ lúc nào vậy.
- ...Nhưng...
Chưa kịp nói hết câu cậu lại nghe ' tút...tút '. Một năm không gặp anh trai lại học được tính phủ. Thật không biết thần thánh phương nào mà làm anh trai cậu ra như vậy. Cậu ngồi thụp xuống thở dài. Tiếp tục gọi... lần này cậu quyết định gọi cho Thẩm Dư Mạc.
- Alo... anh Dư Mạc à... zzz... chuyện là em về tới sân bay rồi... anh đón em được không.
Thẩm Dư Mạc ngáp ngắn ngáp dài nhàn nhạt nói
- Chàng trai trẻ cậu đi lâu rồi bên đó học nhiều quá bị stress não thì vào bệnh viện khám đi.... cậu biết cậu phá giấc ngủ ngàn vàng của ông đây không....
Nói rồi cúp máy. Sở Mặc lúc này khóc cũng không ra nước mắt. Thôi thì đành lội bộ về...
Âu Dung Thần và Tư Thanh kết hôn đã được năm năm và sinh được một cậu con trai. Cậu bé chả khác gì ba mình luôn trưng bộ mặt lạnh tanh, chỉ có điều đẹp trai hơn ba nó thôi.
Hôm nay Âu Dung Thần anh quyết định đưa vợ đi du lịch, mọi công việc đều bàn giao cho A Mặc, con trai anh cũng giao cho cậu ta nốt.
- Chàng trai trẻ thật tội cho cậu 22 tuổi đầu mà chưa có lấy mối tình vắt vai...
Sở Mặc đang ngồi than khóc thì nghe giọng Thẩm Dư Mạc trêu chọc, liếc con mắt sắt lẹm nhìn anh ta.
- Thẩm thiếu gia anh cũng chả khác gì em đâu... mà thật ra em có người mình thích còn anh thì không, thiết nghĩ anh nên chơi bê đê đi là vừa...
Thẩm Dư Mạc như muốn trào máu họng, tức muốn bốc khói. Anh em nhà họ Sở này chỉ giỏi ức hiếp anh, chờ đi đến khi ông đây lấy vợ sẽ dắt đi khoe các người.
Thẩm Dư Mạc tức giận bỏ đi. Sở Mặc nằm dài trên bàn làm việc ngáp ngắn thở dài. Bây giờ thật muốn về nhà ngủ, nhưng lại sợ phải ăn cơm chó của anh hai, hai người họ hú hí cả ngày lẫn đêm. Bây giờ lại thêm việc nhức đầu nữa là phải chăm cậu chủ nhỏ của Âu Dung gia. Trời ạ, cái thế giới chết tiệt gì vậy.....
_______________________________________
Sở Lâm chạy khắp nhà đầu tóc bù xù quần áo xộc xệch...
- Chú Sở Mặc đáng ghét có giỏi thì bắt con đi.... lè lè...
- Âu Dung Thiếu Phong con đừng để chú bắt được con... nếu không con không xong với chú đâu.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ dí nhau chạy khắp nhà, Sở Mặc dừng lại thở hổn hển.
- Chú thấy chưa cháu bảo chú già chú không chịu có một đứa trẻ đuổi không kịp... Cháu nghĩ chú với Cậu Dư Mạc gia nhập hội người già neo đơn là vừa.
Giọng nói trong trẻo pha lẫn chút châm chọc của đứa trẻ làm Sở Mặc máu nóng lên. Thằng nhóc này chán sống, để xem hôm nay ông đây cho mày nếm mùi.
Cậu rút điện thoại ra bấm một dãy số.
- Alo... lão đại con trai anh không nghe lời nên xử thế nào.
Cậu bé Âu Dung Thiếu Phong vừa nghe đã biết là ai. Cậu bé liền chạy lại đưa đôi mắt ngây thơ làm ra vẻ đáng yêu nhìn Sở Mặc.
- Chú à, con biết sai rồi....
Sở Mặc vẫn thản nhiên không nói gì.
- Không biết chú có muốn số điện thoại của cô giáo không....
Sở Mặc nghe hai mắt sáng rực gật gật đầu. Cậu bé đắt ý vênh mặt lên nói
- Nhưng cháu nghĩ lại rồi, chú mét ba cháu vậy cho nên.... bây giờ cháu không cho chú nữa.
- Ây da Âu Dung thiếu gia bé bỏng, vừa nảy chú chỉ đùa thôi... cho chú nhá...
Cậu bé cười đắt ý, thật sự thì mấy chú gà quá rồi, bị trẻ con dụ mà không biết.