Chương 30
Ngồi trên xe, Tư Thanh ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay. Miệng cười rất tươi quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy say mê. Anh không nói gì tập trung lái xe.
Xe vừa dừng trước cửa, anh nắm tay cô dắt vào nhà, tiện thể quăng chìa khóa cho vệ sĩ. Bước chân của anh rất nhanh làm cô không theo kịp.
- Thần, anh làm em đau đó...
Vừa dứt lời anh đã vác cô lên vai đi thẳng vào nhà.
- Ahhh...mau thả em xuống em tự đi được.
Anh vẫn không nghe.
- Anh không thả em khóc ngay tại đây đó... hức...hức...
Cuối cùng câu nói cũng có tác dụng. Cô nhìn anh cười cười rồi quay đi, định là uống nước. Bước chân chưa kịp nhấc lên anh đã hôn cô. Cô không phản kháng, vòng qua cổ anh. Nụ hôn ngày một sâu khác với thường ngày. Hôn đến đầu óc quay cuồng anh mới luyến tiếc rời môi cô.
- Em nghĩ xem, em còn nợ anh gì không...
Cô nhìn anh chớp chớp đôi mắt.
- Có sao... em nhớ là không có.
Anh thuận thế ép cô vào tường.
- Vậy để anh từ từ nhắc cho em nhớ.
Dứt lời anh lại bá đạo hôn xuống.
- Ưm... Thần...Ưm...
Bàn tay anh không an phận sờ soạn khắp người cô. Cô giật mình bắt lấy cái tay hư hỏng đang luồn vào trong váy.
- Thần... khoan đã...
Anh thở hổn hển dựa vào vai cô.
- Thanh nhi à anh đợi hết nổi rồi...
Nghe những lời của anh cô bất giác đỏ mặt.
- Em xem nó đang chờ em...
Cô nhìn theo mắt anh nhìn xuống. Mặt lại càng đỏ hơn, tên này từ khi nào lại biến thái như vậy chứ. Cô quay mặt đi chỗ khác.
- Cho anh nhé...anh chịu không nổi rồi.
Cô nhìn anh, bộ dạng anh bây giờ rất khổ sở.
- Em...em muốn lên phòng. _ Cô ngạy ngùng nói.
Anh nhìn cô nhanh chóng bế cô đi thẳng lên phòng. Vừa đặt cô xuống giường anh hôn xuống nụ hôn mãnh liệt như muốn nuốt trọn cô. Váy cô được anh kéo xuống, anh hôn xuống xương quay xanh. Rồi vội vàng trút bỏ hết chướng ngạy của cả hai. Anh nhìn người con gái trước mặt, nhìn từng đường nét trên cơ thể cô, cô quá hoàn hảo.
- Anh đừng nhìn nữa, ngại chết đi được.... _ Cô lấy tay che mặt lại
Anh cười nhẹ kéo tay cô ra rồi hôn xuống, nụ hôn dịu dàng trân quý báo vật trước mặt. Anh hôn từ từ xuống cổ những nơi anh đi qua đều để lại vết đỏ ám muội. Nơi đẩy đà của cô cũng được anh chăm sóc, anh ngậm lấy chúng hết mút mát rồi xoa nắn đủ hình dạng.
- Ahhh... Thần...
Chốc lát căn phòng vang lên tiếng ám muội.
Những chú chim ríu rít ngoài vườn, ánh nắng len lỏi xuyên qua ô kính, hai thân thể đang quấn lấy nhau ngủ say. Tư Thanh nhíu mày từ từ mở mắt ra. Nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt phóng đại của anh hiện ra trước mắt. Cô khẻ cười ngồi dậy hạ thân truyền tới một cơn đau. Cô liếc nhìn người đang say mê ngủ, đáng chết hôm qua cũng tại anh không biết muốn cô bao nhiêu lần. Cô cố gượng dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa đi được vài bước thì ngã. Anh giật mình nhìn cô rồi vội vàng ôm cô lên giường.
- Sau không gọi anh... em có sao không...
Âu Dung Thần lo lắng nhìn cô. Cô tức giận liếc anh rồi vơ lấy gối đánh anh túi bụi
- Còn không phải tại anh sao...
Anh cười cười.
- Chỉ tai em lười biếng không vận động... anh nghĩ ngày nào cũng vận động cho em thì tốt nhất.
Nghe đến đây máu nóng nổi lên, cô véo mạnh vào eo anh.
- Anh cái tên vô sỉ....
- A...a.... được rồi anh bế em đi....
Cô gạt tay anh ra, đứng dậy.
- Đừng hòng đụng tới em....
Nói xong đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Nhìn mình trong gương từ trên xuống chi chít vết hôn đỏ tím. Cô gào khóc trong lòng '' kì này che thế nào cho hết đây.''