Chương 28
Hai con người khó chịu nhìn màng cơm chó nóng hổi trước mắt. Thật là hai người này làm con người ta mệt mỏi mà.
- Ừ...hum...Anh chị có chim chuột với nhau thì nên nghĩ hoàn cảnh chứ, dù gì đứa em này còn độc thân... anh chị làm vậy thì em cẩu huyết chết rồi. _ Mỹ Kỳ cười cười nói.
Tư Thanh nghe vậy ngượng đỏ cả mặt, thật không biết tên chồng chưa cưới này trên mặt đắp bao nhiêu lớp nhựa đường nua. Thật sự muốn độc thổ.
- Tiểu Kỳ à, nếu em muốn anh cũng có thể ngày nào cũng hôn em.
Sở Lâm từ trên lầu bước xuống nở nụ cười tươi nhìn về Mỹ Kỳ.
Mỹ Kỳ không nói gì liếc xéo anh rồi đi ra ngoài vườn. Thật ra người từ nảy giờ cẩu huyết là Thẩm Dư Mạc, anh mặt mài biến sắc ho khan nói.
- Các người...các người chờ đó ông đây mà có bạn gái sẽ cho các người thấy... Còn giờ ông đây về ôm mẹ.... l -_- l
Thẩm Dư Mạc chỉ tay về từng người một, giọng nói ai oán.
______________________________________
Mỹ Kỳ thơ thẫn ngồi trên xích đu, gió thổi hiu hiu thật sự bây giờ chỉ cần như vậy cô có thể bình tĩnh lại suy nghĩ lại mọi chuyện. Lòng cô rối như tơ vò, không biết nên đối mặt với Sở Lâm như thế nào, hay cô lại trốn chạy như trước kia. Đúng thật, tình cảm làm con người ta sầu não.
Trời bỗng lất phất vài giọt mưa, cô đứng dậy để vào nhà. Xoay người lại thì lại gặp con người mà bây giờ bản thân không muốn thấy. Cô chỉ nhìn anh rồi giã vờ không thấy đi lướt qua.
- Em thật sự không muốn thấy tôi vậy sao...??? _ Anh nắm lấy tay cô giọng mệt mỏi.
- .........
- Bây giờ em muốn như thế nào...
Ánh mắt anh nhìn vào người con gái đang đứng cạnh mình. Vài giọt nước rơi từ mắt xuống hòa lẫn với mưa. Cô run run vì lạnh.
Cô nắm chặt hai tay lại. Bây giờ cô phải đi nếu còn đứng trước anh nữa.... Cô sợ mình không kiềm lòng được mà khóc trước mặt anh. Cô không muốn anh thấy vẻ yếu đuối của mình.
- Tôi rất mệt... Có chuyện gì hôm khác nói. _ Cô nhẹ nhàng nói rồi thở dài
Nói xong cô bước vội đi. Sở Lâm nhanh tay túm lấy tay cô kéo lại. Anh hôn xuống. Nụ hôn càng lúc càng sâu. Mỹ Kỳ vùng vẫy đánh mạnh vào ngực anh. Anh càng hôn sâu hơn nắm lấy hai tay cô cứ thế hôn xuống.
Anh buông môi cô ra hơi thở gấp gáp, vuốt nhẹ hai má cô.
- Anh yêu em... lúc đó và kể cả bây giờ. Mãi mãi trong tim anh chỉ có một người duy nhất là Âu Dung Mỹ Kỳ.
Cô nghe anh nói không kiềm lòng được mà khóc.
- Anh là kể nói dối... em không tin...anh nói dối...
Cô đánh vào ngực anh rồi khóc thét lên. Sở Lâm nhìn cô khóc mà đau lòng. Anh kéo cô ôm vào lòng mặc kệ trời mưa. Anh nâng cằm cô lên hôn nhẹ xuống, cô không phản đối mà vòng tay đắp trả lại anh.
Hai con người nào đó đứng ở trên nhìn xuống.
- Ấy da... mãnh liệt quá. _ Tư Thanh nhìn bọn Sở Lâm
Âu Dung Thần ôm cô từ phía sau.
- Nếu em muốn anh có thể mãnh liệt hơn.
Nói rồi người nào đó không yên phận hôn xuống cổ cô. Tay không an phận sờ soạn lung tung. Ngửi thấy mùi nguy hiểm cô đẩy con người kia ra.
- Anh đúng là không đứng đắn, suốt ngày nghĩ lung tung. _ Nói rồi liết anh một cái hậm hực bỏ đi tắm.
Anh nhìn theo bóng cô, nở nụ cười. Thật ra thì cô giận dỗi cũng đôi phần đáng yêu. Anh thật sự yêu cô gái này chết mất. Muốn nhanh thật nhanh đem cô về làm vợ mình để không tên đàn ông nào cướp cô đi mất