Gió lạnh như dao băng gào thét thổi qua, từng bông tuyết phiêu lượn thật lâu trong không trung, giây phút này cả thế giới dường như đều bị đông thành băng. Người đi lại trên đường đều bọc mình trong những chiếc áo len bông thật dày, đi lại cực kì cẩn thận trên những con đường đóng băng trơn trượt, cố gắng không để mình bị ngã xuống, gió lạnh thổi qua làm cho hai gò má bị đông lạnh cứng.
Trên con đường vắng vẻ, một con ngựa đang phóng nhanh qua, người ngồi trên lưng ngựa mặc áo giáp lạnh như băng, một tay túm dây cương, một tay cẩn thận che trở cho chiếc hộp gỗ tinh mỹ trong lòng mình.
Những người dân xung quanh không hề bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục làm việc của mình, bọn họ đã quá quen thuộc với việc có người dám cưỡi ngựa trong đế đô.
Gần một năm nay, hầu như cứ cách mấy ngày sẽ lại xuất hiện cảnh tượng ngựa phóng như bay như vậy trong đế đô này.
Trong đại điện rộng lớn, hơn mười vị thần tử xếp thành hai hàng trái phải, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, còn có chút khẩn trương, chờ mong.
“Quân thượng, hơn mười toà thành chủ đạo ở phương Bắc đã bị băng tuyết bao phủ, có đến hơn mười vạn dân chúng bị nhốt trong đó.” Một vị đại thần đứng ở hàng ngũ bên phải bước ra đầu tiên, cúi đầu cung kính nói lên vấn đề của mình.
Người ngồi trên đế vị cao cao dùng tay đỡ lấy trán, đôi mắt hạ thấp xuống, dáng người y cực kỳ tao nhã, tóc dài không buộc mà để xoã, rũ xuống chạm nền đất, đôi môi y hơi cong lên, ôn nhu hoàn mỹ.
“Quân thượng…” vị đại thần đứng giữa đại điện kia thấy đế vương mãi không lên tiếng, liền chột dạ mà ngẩng đầu nhìn lên.
“Nếu ái khanh đã quan tâm đến phương bắc như vậy, vậy thì trong năm nay, hãy hoàn thành việc khai thông đường đến phương bắc đi, để giúp những người không thể trở về nhà sớm có ngày được đoàn tụ với gia đình. Trẫm tin tưởng, một người yêu dân như ái khanh nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của trẫm.” người nam tử mặc y phục đen cười khẽ, lên tiếng nói. Giọng nói mềm mại ôn nhu động lòng người, làm cho người ta không thể sinh ra nổi sự kháng cự.
“Vâng…”
Vị đại thần đứng chính giữa chính điện cung kính lên tiếng nhận mệnh, tuy trong lòng y lúc này đang hối hận cực kỳ, nhưng quả thực vẫn không dám nói lời cự tuyệt. Y chỉ là một văn thần yếu đuối, nhận một đại sự nghiêm khẵc tàn khốc khó có thể hoàn thành như vậy, chắc chắn sẽ bị ép buộc đến mức sống giở chết giở. Chỉ còn hơn một tháng là hết năm nay rồi, dùng một tháng để đả thông đường đến phương bắc, trừ khi là có cao nhân hỗ trợ, nếu không thì…
Những vị đại thần khác chỉ có thế đồng tình nhìn vị đại thần mới được giao nhiệm vụ kia mà chẳng thể giúp đỡ được gì.
Gần một năm nay, đế vương thường hay giao những việc không thể thực hiện nổi cho những đại thần dâng tấu chương. Mới đầu mọi người còn tưởng là do những vị đại thần này đã làm sai việc nên bị phạt, nhưng sau đấy lại phát hiện sau khi xong việc đế quân lại không hề tìm đến ép buộc những vị này nữa. Lặp đi lặp lại mấy lần, mọi người cũng cảm thấy quen, nhưng các vị đại thần cũng đã không dám lấy thân mình ra thử nữa, sợ nếu không cẩn thận lại rước một thân rắc rối vào người.
Đại điện lại rơi vào im lặng, những đại thần khác vốn cũng có việc muốn bẩm báo, nhưng cảm thấy giờ phút này không thích hợp cho nên đều im lặng.
“Các khanh còn có việc muốn trình tấu sao?” Quân Dạ Hàn nâng mắt nhìn xuống dưới đại điện, ôn nhu hỏi.
Đại điện khoảnh khắc càng trở nên yên lặng hơn, đúng lúc mọi người đang lo lắng không biết có nên dâng tấu lên nữa không, thì một võ tướng cao lớn hùng dũng bước ra khỏi hàng.
“Thần, có việc thượng tấu, nhưng việc này lại chỉ là việc của cá nhân thần….”
“Dung ái khanh cứ nói.”
Quân Dạ Hàn nhìn vào khuôn mặt kiên nghị của võ tướng, mềm nhẹ lên tiếng, ngón tay thon dài nhẹ ma xát chiếc nhẫn đen trên ngón tay giữa, chiếc nhẫn đen giống như một bông yêu liên nở rộ, quỷ dị tà mĩ.
Dung Lăng Tích hít sâu một hơi, cố bình phục nội tâm của mình, lời nói cứng rắn vang lên.
“Thần hy vọng quân thượng hãy huỷ bỏ lệnh tìm kiếm Bích Hoa Lạc. Mới chỉ gần một năm tìm kiếm thôi mà đế quốc chúng ta đã hao hết một phần ba quốc khố, những cao thủ nhất đẳng cũng đã mất đi hơn một nửa, nếu còn tiếp tục như vậy, quốc không còn là quốc nữa.”
Lời nói của Dung Lăng Tích vừa dứt, tất cả những đại thần khác trong đại điện đều ồ lên tiếng, tim đập thình thịch. Tất cả đại thần hầu như cùng một lúc kêu thét trong lòng Dung Lăng Tích ngươi muốn chết cũng đừng lôi kéo chúng ta theo a. Một năm nay, Bích Hoa Lạc này đã trở thành điều cấm kị của đế quốc. Mà không, chính xác thì là điều cấm kị của Đồ Lan đế quân. Vì việc này, không biết đã có bao nhiêu người bị đế quân xử tử, cũng có không ít người bị liên lụy.
Dung Lăng Tích là con trai cả của Dung Thiên Linh, cũng là ca ca của vị Cận quý phi đã mất, hiện nay là nhất đẳng đại tướng quân của Đồ Lan đế quốc. Nếu xét về mặt quân sự, có thể nói là không người có thể sánh được. Nhưng cho dù có Dung gia với quyền lực ngập trời bảo hộ, cũng không thể lỗ mãng như vậy, dù sao việc làm mất lòng một vị đế vương quả thực là một việc ngu xuẩn lỗ mãng cực kì.
Quân Dạ Hàn không nói gì, chỉ cười, tiếng cười trầm thấp hư vô mờ ảo.
Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài đại điện vang lên, đánh vỡ không khí nặng nề. Một bóng người nhanh chóng chạy vào bên trong đại điện.
Lớp áo giáp lạnh như băng vẫn còn toả ra hàn khí, chỏm tóc búi trên đầu của người nọ đã hoàn toàn bị gió đóng băng, lúc này khi vào trong đại điện ấm áp, băng tan thành những giọt nước.
Không hề để ý đến những vị đại thần trong đại điện, vị tướng sĩ kia đi thẳng đến giữa đại điện, quỳ một chân xuống.
“Quân thượng, thần vô năng, tất cả các tướng sĩ đều đã chết trận, Bích Hoa Lạc đã bị người của đế quốc Lưu Li cướp mất.” khuôn mặt lạnh lùng của vị tướng sĩ tràn đầy hối hận cùng với áy náy. Y được lệnh dẫn theo hơn một trăm lính tinh nhuệ cao thủ nhất đến Bắc Linh sơn hái Bích Hoa Lạc, lại không ngờ đến rằng vị đế vương của Lưu Li đế quốc lại tự mình dẫn theo ngàn binh lính đến ngăn đón. Một trăm người sao có thể địch lại nghìn người của Lưu Li. Nếu như không phải Lưu Li đế quân muốn giữ lại một người truyền tin, thì chắc y cũng đã không thể sống sót mà quay về rồi.
Ý cười trên môi Quân Dạ Hàn dần chuyển sang cực kì lạnh lùng, đôi mắt sâu không thấy đáy của y nhìn chăm chú vào người tướng sĩ đang quỳ gối giữa đại điện kia.
“Là Bác Ngươi Đức sao?…” Quân Dạ Hàn ôn nhu lên tiếng, đại điện vốn ấm áp lúc này lại nhanh chóng hạ nhiệt độ, lạnh lẽo nhập xương tuỷ.
Không ít văn thần đã chịu đựng không được mà run lên, có người còn lảo đảo, giống như sắp ngất xỉu.
“Vâng, đây là thứ mà Hải hoàng muốn thần giao cho quân thượng.” vị tướng sĩ kia nâng một chiếc hộp đỏ tinh mĩ lên quá đỉnh đầu, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.
Quân Dạ Hàn tiếp nhận chiếc hộp gỗ kia, bên ngoài chiếc hộp được điêu khắc một bông sen đỏ rực đang nở rộ, cực kỳ huyễn lệ.
Mỉm cười mở hộp gỗ ra, Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng nâng tấm vải trắng bên trong lên. Xem hết nội dung trong tấm vải, đôi mắt đen sâu thẳm cực kì lạnh lùng của y khẽ cong lên, ý cười tràn ra bên môi.
“Bác Ngươi Đức muốn bản quân dùng một nửa giang sơn của Đồ Lan đế quốc để đổi lấy một cây Bích Hoa Lạc, các ngươi nói bản quân có nên đồng ý hay không?”
Lời nói nhẹ nhàng mềm mại, ôn nhu như lời nỉ non giữa tình nhân, nhưng nội dung lại làm cho tất cả các vị đại thần đều thấy lạnh tâm. Tuy mọi người đã sớm biết được tầm quan trọng của Bích Hoa Lạc với quân thượng, nhưng lại không ngờ nó lại quan trọng đến mức ngay cả quốc gia người cũng không cần. Giây phút này, tất cả đại thần đều nghi ngờ, không biết vị đế quân kia có đúng là vị đế quân được tất cả mọi người tôn kính là vị thần từ bi hay không?… nếu phải, sao người có thể đồng ý với yêu cầu kinh khủng kia…
“Xin quân thượng hãy nghĩ lại…”
“Xin quân thượng hãy nghĩ lại…”
Tất cả mọi người có mặt trong đại điện này không hẹn mà cùng đồng loạt quỳ rạp, dập đầu xuống đất.
Nhìn thấy mọi người bên dưới, Quân Dạ Hàn hơi cong khoé môi lên.
Tất cả mọi người đều coi y là thần, tất cả bọn họ đều muốn y đến cứu vớt thương sinh.
Nhưng người mà y muốn cứu chỉ có một, và y cũng chỉ muốn có được mỗi người kia…
Người ấy từ bỏ y, bắt y phải cô đơn đối mặt với thế giới vô tình vô nghĩa này, bắt y phải thừa nhận sự cô tịch vô cùng vô tận…
Sao ta lại có thể để ngươi đắc ý dễ dàng như vậy được? Ta cũng nhất định sẽ không cho phép ngươi rời đi.
Hỡi người mà ta yêu…
—
Quân Dạ Hàn đi ra khỏi Nhật Quang điện, y hơi dừng lại một chút, quay lại nhìn ngắm cung điện cao lớn hùng vĩ, đôi môi y khẽ cong lên, nhưng trong đáy mắt lại chỉ để lộ ra cô đơn, tịch mịch.
Li nhi, có lẽ trước đây ngươi cũng từng quay đầu lại như thế này, nhìn ngắm cung điện trói buộc sự tự do của ngươi…
Quyền lợi tối cao vô thượng, tài phú huy chi vô cùng, sự kính ngưỡng của vạn vật sinh linh…
Tất cả những thứ kia ngươi đều không cần, đều không có ham muốn dục vọng, ngươi lúc nào cũng chỉ muốn được rời đi, bay lượn trên cửu trùng thiên.
Trước kia Quân Dạ Hàn không hiểu được điều này, nhưng lúc này khi ta đã hiểu thấu, thì ngươi lại quyết tuyệt rời đi, không hề muốn quay lại…
Chỉ để lại một mình ta nơi đây…
Xoay người, Quân Dạ Hàn không hề lưu luyến mà rời khỏi nơi huy hoàng này.
Bông tuyết lạnh như băng bay lượn không không gian, Quân Dạ Hàn tuỳ ý để bông tuyết rơi trên người mình, bước chân vội vàng tiến về phía trước.
Cho đến khi đi đến trước một toà đại điện thần thánh, bước chân của y mới chậm lại.
Nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa điện khép chặt kia, Quân Dạ Hàn tiến vào bên trong. Trên vách tường tuyết trắng được khắc đủ loại hình ảnh về thần minh, thần thánh, cũng rất lạnh lùng.
Quân Dạ Hàn chậm rãi đi vào trong một cánh cửa màu trắng, mà cánh cửa đá kia, ngay sau khi Quân Dạ Hàn đi qua, liền đóng chặt lại.
Trong căn phòng băng trống trải chỉ có một chiếc giường ngọc duy nhất được đặt ở giữa, một nam tử áo trắng đang nằm trên ấy, ngủ say. Mái tóc dài màu đen của hắn phủ kín cả chiếc giường, trên ngực hắn là một viên linh châu có bảy sắc, mà phía trên viên kinh châu lại tụ lại một điểm hào quang có màu sáng ngọc.
Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chiếc giường ngọc, sau đó ngồi xuống dưới đất, ngón tay thon dài của y khẽ đưa lên vuốt ve khuôn mặt của người nằm trên giường, đôi mắt đen sâu của y lúc này tràn ngập thứ tình cảm yêu thương, nhung nhớ, mê luyến.
“Li nhi… ngươi đã ngủ tròn một năm rồi, nhanh chóng tỉnh lại có được không?”
Nhìn người kia vẫn tiếp tục nằm im trên giường ngọc, Quân Dạ Hàn chống hai tay vào thành giường đứng lên, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy thân thể lạnh như băng của người kia.
“Hôm nay, Bác Ngươi Đức muốn ta dùng một nửa Đồ Lan đế quốc đến đổi lấy Bích Hoa Lạc. Nếu ta đồng ý với điều kiện của hắn, ngươi có cảm thấy khó chịu hay không?” Quân Dạ Hàn ôn nhu vuốt ve mái tóc của người nằm trong lòng, đôi môi bất giác nở một nụ cười thật ôn nhu, dịu dàng.
Két một tiếng, cửa đá bị người từ bên ngoài đẩy vào, một người mặc áo trắng thanh dật đi vào, khiêm tốn lên tiếng.
“Quân thượng, xin người đừng đồng ý với điều kiện của Hải hoàng.” Lời nói lạnh nhạt giống như khói sương vang lên.
“Vân Lạc, nếu có thể sớm có được Bích Hoa Lạc, cứu được Li nhi, thì cho dù mất đi nửa Đồ Lan cũng có sao đâu.” Ánh mắt của Quân Dạ Hàn gắn chặt với khuôn mặt người trong lòng, lời nói nói ra không chút chần chờ.
“Quân thượng, nếu còn tiếp tục như vậy, thế gian này nhất định sẽ bị thiên khiển. Lê dân sẽ phải thừa nhận cơn giận dữ của thần, còn quân vương, ngài sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt của thần.” Vân Lạc lạnh nhạt nhìn Quân Dạ Hàn, bình tĩnh mà lên tiếng.
“Bản quân nghịch thiên khi nào?”
“Quân thượng vì muốn cho Bích Hoa Lạc nở hoa, mà làm cho cả đại lục này có tuyết lớn suốt cả năm, làm lạnh chết hơn mười vạn người, vô số sinh linh mất đi, làm đóng băng vô số con sông, nghịch biến vạn vật, đây là tội thứ nhất.”
“Vì muốn giữ lại sinh mệnh của Cửu hoàng tử, ngài cường thế giam giữ linh hồn của Cửu hoàng tử trong ngọc phượng, nghịch thiên mệnh, đây là tội thứ hai.”
“Nếu ngài dám dùng Đồ Lan đổi lấy Bích Hoa Lạc, Đồ Lan tất sẽ vong, đây vốn là việc sẽ không xảy ra đối với Đồ Lan, nghịch biến chúng sinh, đây sẽ là tội thứ ba.”
“Như vậy, nếu như để thần minh biết được, quân thượng nhất định sẽ phải nhận sự trách phạt của trời.”
Vân Lạc nói xong, tiếng cười của Quân Dạ Hàn liền vang lên.
“Vân Lạc, nếu như Li nhi mà không tồn tại, thì đại lục này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.”
“Vân Lạc hiểu rồi.”
Nghe lời nói của Quân Dạ Hàn, Vân Lạc hơi ngây người một chút, nhưng sau đó rất nhanh xoay người, không nói thêm một câu nào nữa, rời đi.