Quân Mặc Li ngả người tựa vào trên người Quân Dạ Hàn ở phía sau, ánh mắt đầy ý cười nhìn về phía người phụ nữ mặc áo lam ngồi ở đối diện.
“Quân thượng, đây chính là người mà ngươi đã lựa chọn sao?” thanh âm của nàng dịu dàng như nước mùa xuân, chảy vào lòng người.
“Đúng..” Quân Dạ Hàn ngồi trên đệm, một tay vòng quanh eo Quân Mặc Li, khuôn mặt cực kỳ ôn nhu.
Người phụ nữ áo lam lại nghiêm túc ngắm nhìn Quân Mặc Li một lúc, đôi mắt đầy ý cười cùng từ ái.
“Vậy hôm nay quân thượng tới nơi này là muốn biết điều gì?” nàng chuyển tầm nhìn về phía Quân Dạ Hàn.
“Thanh Lam, hôm nay đến đây, trẫm hy vọng ngươi sẽ nói tất cả những điều ngươi biết với Li nhi.” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, đôi mắt nhu tình.
“Quân thượng, ngươi vẫn biết chuyện này, Thanh Lam không thể đồng ý được mà.” Thanh Lam biết Quân Dạ Hàn muốn nàng nói cái gì, vì vậy cũng trực tiếp cự tuyệt y, giọng nói vô cùng kiên quyết.
“Thật sao, a a…” Quân Dạ Hàn cười ra tiếng, đôi mắt thâm thuý sâu không thấy đáy, cánh tay vòng quanh eo của Quân Mặc Li chặt hơn một chút.
“Thanh Lam, đây là yêu cầu cuối cùng của trẫm, từ nay về sau, trẫm sẽ cho ngươi tự do.”
Nghe được lời Quân Dạ Hàn nói, khuôn mặt vẫn bình tĩnh dịu dàng của Thanh Lam tràn đầy khiếp sợ, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, sau đấy nàng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
“Quân thượng, ngài vẫn biết tự do chính là mơ ước lớn nhất của Thanh Lam, nhưng nếu Thanh Lam thực sự nói ra cho người bên cạnh người biết tất cả, hắn nhất định sẽ phải chịu ước thúc của khế ước của thần, nếu hắn phát hiện ra bản thân mình…”
“Thanh Lam, trẫm đã không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, hơn nữa vị kia cũng đã mất hết kiên nhẫn, ngày hôm qua còn phái người đến thử Li nhi, nếu đã như vậy, trẫm cũng sẽ không chờ nữa.” Quân Dạ Hàn nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng.
“Mặc Li lúc đầu cũng định sẽ tự mình tìm hiểu, nhưng bây giờ lại phát hiện ra thời gian cũng đã không đủ nửa, hơn nữa sớm hay muộn ta cũng sẽ bị lôi kéo vào chuyện này, cho nên không cần quan tâm đến chuyện Mặc Li sẽ bị khế ước trói buộc.” Quân Mặc Li hơi cựa quậy tìm một tư thế thoải mái, đôi mắt màu lam nhạt cũng cực kỳ lạnh nhạt.
“Lực lượng của khế ước cường đại hơn rất nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng, người nào bị nó không chế cũng luôn cố gắng tìm cách thoát khỏi nó nhưng bất lực. Nếu ngươi thực sự muốn biết tất cả, nhất định phải ký khế ước trước đã. Quân thượng, nếu ngài thữ sự quan tâm bảo vệ hắn, xin hãy nghĩ kỹ lại một lần nữa.” tính tình của Thanh Lam rất ôn hoà, tuy nàng rất muốn được tự do, nhưng mà bản tính thiện lương khiến nàng không muốn làm cho một người khác lại thay mình hãm sâu trong đó, đây chính là thứ vực sâu mà mọi người đều muốn chạy trốn khỏi nó.
“Li nhi cũng không yếu như vậy, hơn nữa người thực sự liên quan nhiều nhất đến vấn đề này vốn chính là Li nhi.” Quân Dạ Hàn không có chút lo lắng nào. Trước đây vì lo lắng quá nhiều, cho nên y mới làm cho Quân Mặc Li bị tổn thương, cho nên đến bây giờ, y cũng không muốn phải lo được mất cho bất kỳ ai nữa, đường lui đã sớm bị chặt đứt rồi, còn do dự làm gì.
“Cho dù là như vậy, thì khế ước cũng sẽ chỉ chọn lựa quân vương của hoàng tộc, tộc trưởng của ba bộ tộc ẩn sĩ cùng với người kế thừa của họ mà thôi.” Thanh lam nhìn hai người ngồi đối diện nàng không có chút lo lắng nào, đành phải nói ra yêu cầu cuối cùng, hy vọng đối phương sẽ thấy khó mà rút lui.
“A a, điều này Mặc Li đương nhiên biết….” Quân Mặc Li cười khẽ, nâng tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt mình xuống, để lộ ra dung nhan thanh trần với vẻ đẹp hư ảo.
“Lam, lam….” Nhìn thấy khuôn mặt của Quân Mặc Li, Thanh Lam đứng bật dậy, cực kỳ khiếp sợ, đôi mắt ôn nhuận không ngừng gợn sóng.
“Như vậy có thể sao?” Quân Mặc Li cười nhẹ.
“Có thể, đương nhiên có thể.” Thanh Lam hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế, thực sự không biết phải hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, có khiếp sợ, có bi thương, cũng có kinh hỉ cực lớn.
Nhìn Quân Mặc Li một cái thật sâu, thanh lam bình phục lại tâm tình của mình, nhớ lại lúc nãy mình đã thất thố, cũng không thấy hổ thẹn bao nhiêu, Dù sao, người tộc trưởng mà cả bộ tộc mình đã tìm kiếm vất vả mấy trăm năm đột nhiên xuất hiện trước mặt, là ai cũng sẽ không khống chế được bản thân mà phản ứng như vậy.
“Quân thượng, Thanh Lam có thể…”
“Được.” Quân Dạ Hàn cũng không đợi Thanh Lam nói xong đã đồng ý, dù sao y thiết kế tất cả, mục đích đầu tiên chính là hôm nay, đưa Quân Mặc Li đến gặp người này.
“Ân ký này quan trọng như vậy sao?” Quân Mặc Li đưa tay khẽ vuốt ve dấu ấn ngọn lửa trên trán mình, nhẹ giọng hỏi. Tuy sớm đã điều tra ra được người cầm quyền của Lam tộc luôn có một dấu ấn của linh hồn giữa trán, nhưng hắn lại không ngờ rằng chỉ cần có dấu ấn này, thân phận của hắn liền được chấp nhận, không hề có chút nghi ngờ nào.
“Đúng vậy, vô cùng quan trọng, bất cứ người nào chỉ cần luyện qua tâm pháp Tần hồn diệt thân, vượt qua được vô số khảo nghiệm, tu hành thành công, sẽ có được dấu ấn của linh hồn…” Thanh Lam nhìn dấu ấn ngọn lửa trên trán của Mặc Li, thanh âm hơi kích động.
“Tẫn hồn diệt thân là tâm pháp của Lam tộc?” Quân Mặc Li nhếch mày nhìn Thanh Lam, đánh gãy lời nói của nàng.
“Đúng vậy, đây chính là tâm pháp ngịch thiên của bản tộc. Quân thượng cũng có dấu ấn của linh hồn, chỉ tiếc là…” bị Quân Mặc Li đánh gãy, Thanh Lam cũng không thấy khó chịu, khi nhắc đến Quân Dạ Hàn, trong lời nói của nàng có chút tiếc nuối, nhưng khi nhìn về phía Quân Mặc Li, thì ánh mắt lại mang theo chút kiêu ngạo.
“Một đế quốc càng cần một vương giả hơn là một tộc trưởng.” Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li, cực kỳ ôn nhu cực kỳ sủng nịch.
“Cho nên ngươi liền từ bỏ quyền thống trị Lam tộc, để làm một đế vương.” Quân Mặc Li gật gật đầu, đôi mắt màu xanh lam mang theo chút ý cười.
Chỉ có những kẻ bị che khuất hai mắt mới tin tưởng rằng Quân Dạ Hàn vì tầm quan trọng của đế quốc nên mới lựa chọn làm đế vương. Quân Mặc Li lại biết đáp án đương nhiên không phải là như vậy, chắc chắn chính là bởi vì làm một vị đế vương, biến cả một vương quốc thành bàn cờ thì thú vị hơn so với chức tộc trưởng, cho nên Quân Dạ Hàn mới lựa chọn như vậy.
Nhìn ra ý nghĩ của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cũng cười khẽ.
“Đúng vậy, so sánh với một bộ tộc, thì một đế quốc càng cần một vị quân chủ mạnh mẽ cường đại hơn, cho nên Lam tộc chỉ có thể lại đi tìm người thừa kế tiếp theo.” Thanh Lam gật đầu đồng ý, ánh mắt dịu dàng nhìn Quân Mặc Li, còn mang theo kính phục.
“Vậy còn Lam Tịch Thanh?” Quân Mặc Li lại mở miệng hỏi Thanh Lam.
“Đấy là hoàng huynh cùng mẹ của ta, sinh sớm hơn ta một năm. Về hắn, ta nghĩ Li nhi cũng nên đoán ra được.” Quân Dạ Hàn tiếp nhận lời nói của Quân Mặc Li, thần sắc không có chút biến hoá nào.
“Lại là một câu chuyện dài.” Quân Mặc Li cũng có thể đoán được phần nào.
“Chỉ vì cuộc sống quá không thú vị mà thôi.” Quân Dạ Hàn cười khẽ nói tiếp.
Thế hệ của Quân Dạ Hàn chỉ có hai vị hoàng tử, còn lại đều là công chua, làm Lam Tịch Thanh chính là đại hoàng tử, như vậy theo quy định, Lam Tịch Thanh sẽ trở thành người kế thừa ngai vàng, còn Quân Dạ Hàn sẽ đi kế thừa ngôi vị thánh chủ của Lam tộc. Đáng tiếc lúc ấy, Quân Dạ Hàn cảm thấy cuộc sống cực kì nhàm chán, muốn tìm chút việc có thú hơn để làm, cho nên Lam Tịch Thanh tự nhiên là thua kém Quân Dạ Hàn, chỉ có thể nhận lấy thất bại. Như vậy, Quân Dạ Hàn vì hiền đức lại thánh minh mà thuận lợi đi lên ngai vàng. Vì tình cảm huynh đệ, y liền đẩy Lam Tịch Thanh xuống nhận vị trí tộc trưởng của Lam Tộc. Lam tộc lúc ấy vốn chưa tìm được thánh chủ thực sự, hơn nữa cũng xây dựng được mối liên hệ giữa Lam tộc với hoàng tộc, cho nên Lam tộc đã không từ chối.
Quân Mặc Li cũng không đoán sai. Lam Tịch Thanh vốn đã mê luyến Quân Dạ Hàn, sau đấy lại bị Quân Dạ Hàn đẩy xuống làm tộc trưởng, chính cách xử sự khác lạ này của Quân Dạ Hàn làm cho Lam Tịch Thanh nghĩ rằng địa vị của y trong lòng Quân Dạ Hàn không kém, cho nên cho dù làm tộc trưởng của Lam tộc không có bao nhiêu thực quyền, y vẫn đầy cõi lòng chờ mong. Nếu bây giờ y mà biết được y chỉ là một quân cờ mà Quân Dạ Hàn xếp đặt trong Lam tộc, thì không biết sẽ tuyệt vọng đến mức độ nào.
Nghĩ như vậy, Quân Mặc Li cũng không nổi dậy được bao nhiêu đồng tình với những người bị Quân Dạ Hàn lợi dụng, tương lai là do bản thân con người lựa chọn, người cũng là tự bọn họ đi yêu, không ai bắt buộc cả, cho nên kết quả như thế nào, họ cũng đều phải gánh chịu.
Nhìn về phía dung mạo ôn như cực kỳ của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li lại cười khẽ ra tiếng. Quân Dạ Hàn cũng đoán được hắn cười cái gì, liền cúi xuống khẽ hôn môi hắn một cái.
“Khụ…” thấy hai người kia không hề kiêng dè mà âu yếm trước mặt mình, Thanh lam chỉ có thể ho nhẹ một cái nhắc nhở hai người về sự tồn tại của mình.
“Có chuyện gì sao?” Quân Dạ Hàn bình tình nhìn nàng.
“Quân thượng, khế ước…” bỗng nhiên Thanh Lam rất muốn nổi điên lên… hai người kia, lúc này còn không ngừng thúc giục nàng về việc khế ước, lúc này lại quay sang hỏi nàng có chuyện gì.
“A, vậy thỉnh Thanh Lam mang khế ước ra cho Mặc Li a.” Quân Mặc Li mỉm cười đứng dậy, đi đến trước mặt Thanh Lam.
“Là, thánh chủ, xin người cứ việc gọi ta là Thanh Lam, một trong những trưởng lão của Lam tộc là được.” Thanh Lam lấy khế ước đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li mỉm cười gật đầu, sau đấy quay sang nhìn Quân Dạ Hàn.
“Đợi đến khi Li nhi mở khế ước ra, sẽ biết nội dung bên trong, đồng thời cũng là đã ký khế ước linh hồn, cho dù chết cũng không ngừng lại.” Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li, nghiêm túc nói.
“Vâng.” Quân Mặc Li nhẹ nhàng mở chiếc hộp ngọc cổ xưa trong tay ra, một luồng hào quang màu trắng ngay lập tức bay ra, chiếu sáng cả căn phòng, đợi đến khi hào quang tiêu tán, thì Quân Mặc Li cũng đã biến mất, chỉ còn lại Quân Dạ Hàn cùng với Lam Thanh ở trong căn phòng.