Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 42: Hoàng nguyên huyễn cảnh




“Vâng, nhưng mà Mặc Li lại không ngờ, quân phụ lại chờ ta ở trên giường.” làn điệu ấm áp, hỗn hợp hơi thở cùng khoảng cách cực gần, làm cho người ta sinh ra cảm giác ái muội.

“Nếu như Mặc Li muốn, ta nguyện y mỗi ngày đều ở trên giường chờ ngươi. Nhưng chỉ sợ Mặc Li ở bên ngoài chơi quá vui vẻ, mà quên mất quân phụ còn tại chờ ngươi a.” Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng cắn cắn vành tai của Quân Mặc Li, hơi thở ôn nhuận truyền đến từ sau vành tai làm cho Quân Mặc Li khẽ run rẩy một chút.

“Sao lại như vậy được. Mặc Li chỉ nhất thời gặp chuyện thú vị nên mới về muộn một chút, hơn nữa làm sao Mặc Li lỡ để quân phụ phải chờ đợi.” Quân Mặc Li dùng hai tay ôm lấy cần cổ của Quân Dạ Hàn, khuôn mặt cũng tiến sát đến hõm vai của y.

“Thật không? Vậy chẳng lẽ lúc nãy trong nháy mắt ta cảm thấy Li nhi gặp nguy hiểm lại là ảo giác thôi hay sao?”Quân Dạ Hàn khẽ cười, vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của Mặc Li, đáy mắt lại sâu không thấy đáy.

Biết Quân Dạ Hàn lúc này hơi tức giận, Quân Mặc Li ngẩng đầu, đôi mắt màu lam tràn đầy ý cười ấm áp. “Mặc Li sẽ không để bản thân phải gặp nguy hiểm, hơn nữa, Mặc Li cũng tin tưởng quân phụ.”

Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Quân Mặc Li, cảm giác khó chịu lo lắng lúc nãy trong lòng Quân Dạ Hàn cũng đã hoàn toàn tan biến thành mấy khói, nghĩ đến việc lúc này đây, Quân Mặc Li đã hoàn toàn tin tưởng y, tình cảm trong lòng lại tràn đầy.

Y dùng ngón tay khẽ vuốt ve làn da mềm mịn như ngọc của Quân Mặc Li, ánh mắt lạnh lùng của Quân Dạ Hàn chỉ còn có nhàn nhạt sủng nịnh cùng bất đắc dĩ. “Vậy Li nhi đã tìm hiểu được những gì?”

“Ta phát hiện cái chết của Cận quý phi có liên quan đến Dung Thiên Linh và Quân Kì Du, cho nên mới vào trong Dung phủ điều tra, không ngờ ta lại gặp được một chuyện không thể tưởng tượng nổi.” Quân Mặc Li cười nhẹ nhìn sang Quân Dạ Hàn, trong đôi mắt màu lam có thứ ánh sáng kì lạ di chuyển, rất dụ hoặc. “Ở nơi đó, ta nhìn thấy được không ít chuyện cùng người, Mặc Li phát hiện hoá ra Dung phủ chính là đầm rồng hang hổ.”

“Li nhi chơi vui vẻ là đươc rồi, chỉ cần không để bản thân gặp nguy hiểm là được.” nhìn thấy đôi mắt mê hoặc của Quân Mặc Li, đôi mắt đen của Quân Dạ Hàn càng sâu hơn một chút.

“Tất nhiên rồi quân phụ, Mặc Li thực sự rất quý trọng sinh mạng của mình mà.” Quân Mặc Li rúc sâu vào trong lòng Quân Dạ Hàn, thanh âm nhè nhẹ vang lên.

“Li nhi phải nhớ kĩ những lời mà mình đã nói, nếu như còn để có lần sau, thì hậu quả cũng không phải là thứ mà ngươi có thể thừa nhận được.” thanh âm trầm thấp, mang theo chút cảnh cáo.

“A a, sẽ không có lần sau đâu. Nếu thực sự có lần sau, thì Mặc Li nguyện ý nhận sự trừng phạt của quân phụ.” Quân Mặc Li trả lời khẳng định, trong lòng cũng nghĩ như thế. Việc hôm nay thực sự là ngoài ý muốn, hơn nữa cho dù thực lực của hắn không phải là đứng đầu, nhưng cũng có thể tính là cao thủ, nếu như không phải là ngoài ý muốn thì chắc chắn là không thể có việc.

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Quân Mặc Li, ý cười trong mắt Quân Dạ Hàn càng đậm, nếu thật sự có ngày như thế, lúc ấy chắc chắn y sẽ đem tất cả những chuyện y muốn làm đều làm một lượt, xem như trừng phạt.

Quân Mặc Li thấy Quân Dạ Hàn vẫn ôn nhu như mọi hôm, nhưng trong lòng không hiểu sao lại ẩn ẩn cảm thấy nguy hiểm, rồi lại chẳng biết nguy hiểm này từ đâu mà đến, nghĩ mãi không ra, liền vất nó sang một bên, không nghĩ nữa.

Cảm nhận được mùi thơm thoảng thoảng an thần, cùng sự ấm áp của người bên cạnh, thân thể mỏi mệt của Quân Mặc Li lúc này lên cơn, hắn chẳng muốn nhúc nhích nữa.

Hai mắt Quân Mặc Li mông lung, hôm nay chơi vui vẻ thật, mà sức lực cũng tiêu tốn quá nhiều. Quân Dạ Hàn khẽ vuốt ve mái tóc của hắn, thanh âm phát ra ôn nhu, mềm nhẹ cực kì.

Quân Mặc Li cũng không đáp lời hắn, hai mắt nhắm lại, ngủ.

“Ngủ đi, Li nhi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.” Quân Dạ Hàn cúi người hôn khẽ lên trán Quân Mặc Li, cũng ôm chặt hắn vào lòng, nhắm mắt lại, chậm rãi vào giấc ngủ.

—–

Hôm sau, Quân Mặc Li tỉnh lại, ngồi dậy vươn vai, nhìn ra ngoài trời, ánh sáng mặt trời rực rỡ, có lẽ cũng là giữa trưa rồi, Quân Dạ Hàn chắc chắn đã chấm dứt lâm triều.

Rửa mặt xong, hắn đi đến Dương Quang điện, cảm nhận được ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể mình, lại nhớ đến cái ôm cũng ấm áp mà Quân Dạ Hàn dành cho hắn đêm qua, Quân Mặc Li mỉm cười, trong ánh mắt hoàn toàn là hạnh phúc.

Bước chân vào đại điện, Quân Mặc Li liền nhìn thấy Quân Dạ Hàn đang ngồi dựa vào ghế ngọc, tay trái chống trán, tóc dài đen như mực theo hai bên má của y, mềm mại trải đầy ghế, hai mắt của y nhìn xuống, tựa ngủ phi ngủ.

Quân Mặc Li dừng chân, đứng tại chỗ nhìn về phía Quân Dạ Hàn, đôi mắt màu lam vô cũng ôn nhu, cũng kèm theo chút lo lắng quan tâm.

“Li nhi.” Quân Dạ Hàn ngẩng đầu, nhẹ gọi một tiếng, đôi mắt đen như bóng đêm mở ra nhìn thẳng vào Quân Mặc Li, tay phải cũng nâng lên, hướng về phía Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li mỉm cười, khoé miệng cong lên, nhìn bàn tay phải Quân Dạ Hàn đưa về phía mình, cũng thong thả đi về phía y. Nhìn khoảng cách giữa mình và Quân Dạ Hàn càng ngày càng rút ngắn, ý cười trong mắt Quân Mặc Li càng đậm, từng bước từng bước đi lên thềm đá bằng ngọc, nhìn thấy Quân Dạ Hàn đã gần ngay trước mắt, hắn liền nâng tay lên, định đặt vào trong lòng bàn tay của Quân Dạ Hàn.

Nhưng mà lúc này, cho dù Quân Mặc Li có đặt tay như thế nào cũng không chạm được vào tay của Quân Dạ Hàn, giống như có một chướng ngại vô hình đang ngăn cách hai người ở hai thế giới khác nhau, rõ ràng gần nhau đến như vậy, mà lại cách xa nhau vô tận.

Quân Dạ Hàn vẫn ôn nhu sủng nịnh cười như trước, mà đôi mắt màu lan của Quân Mặc Li thì lại chuyển sang đậm hơn, hắn buông tay, hơi nhăn mi, lại nhận ra mình vẫn đang đứng nguyên tại cửa đại điện, giống như từ nãy đến giờ hắn không hề di chuyển một chút nào.

“Li nhi, ta ở đây.” Quân Dạ Hàn mỉm cười đứng lên, tóc dài theo cử động của y mà rơi xuống trải dầy trên mặt đất, tay phải khẽ nâng, vẫn đưa về hướng Quân Mặc Li, áo dài có hoa văn màu tím thêu chỉ vàng khẽ lay động, mà đôi mắt ôn nhu của y lúc này tràn đầy tình ý, ngũ quan hoàn mỹ phát ra thứ mị hoặc không thể kháng cự.

Nhìn thấy Quân Dạ Hàn đứng lên, ý cười bên môi Quân Mặc Li lại nhiều hơn một chút, đôi mắt xanh đậm nhạt đi, loé ra nhiều điểm lưu li sáng rọi.

“Dạ….” thanh âm vang lên như tiếng chuông, mang theo ý cười, quanh quẩn trong đại điện.

“Li nhi thật không ngoan, làm cho quân phụ phải đợi một lúc lâu, vậy mà bây giờ đã đến đây rồi, còn bắt quân phụ phải chờ thêm sao?” Quân Dạ Hàn ôn nhu nói.

“A a, vậy hoá ra lại là lỗi của Mặc Li sao? Vậy để Mặc Li bồi tồi với quân phụ.”

Quân Mặc Li cười nhẹ, bước chân đi về phía trước, nhưng mỗi lần chân chạm đất, thân ảnh hắn lại biến mất, tiếp theo lại xuất hiện ở bên trái, cứ như thế liên tiếp mấy bước, cước bộ biến hoá khó lường, thân ảnh trở nên mơ hồ, sợi tóc dài mau xanh lam nhè nhẹ bay, sáng người mờ ảo lại nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, giống như thiên tiên khởi vũ, không dính chút bụi phàm trần.

Một đoạn bước chân biến ảo như vậy, vài chục bước chân ngắn ngủi lại đi đến nửa canh giờ, cuối cùng, khi Quân Mặc Li đứng được dưới chân bậc thang ngay cạnh đế toạ, thì trên khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc của hắn lại hơi phiếm hồng một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn, chân từng bước từng bước bước lên trên bậc thang, lại đi đến trước mặt Quân Dạ Hàn, đưa tay phải hướng về phía y.

Ngón tay thon sài sắp đụng vào Quân Dạ Hàn, lại có chút ngập ngừng. Quân Dạ Hàn cảm nhận được sự chần chờ ngắn ngủi của Quân Mặc Li, liền đưa tay nắm lấy tay của hắn, sau đó đột ngột kéo giật lại. Quân Mặc Li không kịp phản ứng, thân thể đổ về đằng trước, rơi vào trong lồng ngực ấm áp của Quân Dạ Hàn.

Quân Dạ Hàn vòng tay ôm lấy eo của hắn. cảm nhận được lực đạo quanh cơ thể mình, Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn.

“Đây là có ý gì?”

“Li nhi không phải đã chơi rất vui vẻ hay sao?” Quân Dạ Hàn mỉm cười

Trả lời.

“Li nhi không ngờ quân phụ cũng sẽ có lúc có thú vui nhàn nhã như vậy.” Quân Mặc Li hơi nhíu mày khiêu khích nói.

“Ta chỉ “nhàn tình nhã thú” với mỗi Li nhi mà thôi.” Quân Dạ Hàn mềm nhẹ hôn lên trán Quân Mặc Li.

“Mặc Li cũng vậy.” Quân Mặc Li vòng hai tay qua cổ Quân Dạ Hàn, khẽ hôn lên môi y.

Quân Dạ Hàn cảm nhận được lãnh hương nhàn nhạt, cùng cảm giác ấm áp mềm mại ở môi, nhất thời hít sâu một chút, hai tay cũng tăng thêm lực, gắt gao ôm lấy thân thể Quân Mặc Li, hung hăng hôn lại hắn. Quân Mặc Li có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Quân Dạ Hàn, cũng gắt gao ôm lấy hắn, tình cảm sâu đậm giờ phút này giống như sóng nước mãnh liệt trào dâng, đôi môi gặp nhau, lưỡi đan vào một chỗ cũng tham vào chỗ sâu nhất, mang theo sự cuồng nhiệt. Quân Mặc Li cảm thấy không thể hô hấp, cảm giác ngực giống như sắp bùng nổ, đứt hơi mà chết, lại vẫn như cũ không muốn lùi bước, buông tha, chấp nhận chết chìm ở bên trong.

Cảm giác đau đớn đột ngột từ trên môi truyền đến, Quân Dạ Hàn rời khỏi đôi môi của Quân Mặc Li, liếm liếm đi tơ máu dính ở bên môi, nhìn đôi môi sưng đỏ của Quân Mặc Li, đôi mắt thâm thuý của y mang theo ý cười, cùng một chút dục vọng cực kì mờ nhạt.

Quân Mặc Li thở dốc, hai má trắng nõn đã đỏ bừng, mang theo mị sắc nhè nhẹ. Quân Mặc Li bất mãn nhìn Quân Dạ Hàn, ngón tay khẽ vuốt đôi môi bị Quân Dạ Hàn cắn của mình, đang định dùng linh lực chữa khỏi vết thương, lại bị Quân Dạ Hàn ngăn lại. Y dùng ngón tay, khẽ vuốt ve bờ môi đỏ mọng của Quân Mặc Li.

“Ta nghĩ như vậy rất đẹp, chẳng lẽ Li nhi không thích dấu vết mà ta lưu lại?”

Quân Mặc Li cầm lấy bàn tay đang nghịch ngợm môi mình của Quân Dạ Hàn, đạm cười nhìn y.

“Không phải Mặc Li không thích, mà là sợ có người nhìn thấy, sẽ làm tổn hại hình tượng anh minh thần vũ của Dạ mà…”

“A a, thì làm sao? Chỉ cần người khác bíết ngươi là của ta là được rồi. Nếu như ta mà để ý đến ý nghĩ của người khác, thì hôm nay ta đã không đứng ở đây rồi.” Quân Dạ Hàn nắm tay Quân Mặc Li, bước đến cạnh đế toạ, ôm lấy Quân Mặc Li ngồi xuống, một tay chỉ về hướng đại điện, nhìn Quân Mặc Li. “Li nhi có nhớ những bước chân mà ngươi vừa đi không?”

Quân Mặc Li nhìn theo tay của Quân Dạ Hàn về phía giữa điện, nơi đó đang hiện lên những dấu ấn hình hoa sen chín cánh có hào quang màu lam, cảm thấy hơi ngạc nhiên. “Dạ nên biết rằng, cho dù những dấu ấn kia không phải là do Mặc Li tự mình bước ra, thì Mặc Li cũng sẽ nhớ rõ.”

“Nhưng ta thực sự thích hình ảnh Li nhi bước từng bước nhảy múa.”Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li đầy thâm tình, nhẹ nhàng nói.

Lời vừa dứt, Quân Dạ Hàn một tay ôm Quân Mặc Li, một tay ấn xuống băng châu trang trí trên thành ghế, một luồng hào quanh trắng hiện lên, bao quanh hai người. Một lát, hào quang tán, bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất khỏi đại điện.

Quân Mặc Li đứng vững, nhìn cảnh sắc lạ lẫm tràn đầy sương khói xung quanh mình, hơi nghi vấn mà nhìn Quân Dạ Hàn.

Quân Dạ Hàn cũng chưa vội giải thích, mà dẫn Quân Mặc Li đi về hướng sương mù đậm đặc nhất. Bị sương mù mênh mông bao quanh, ngoài quân da hàn, Quân Mặc Li cũng không thể nhìn thấy thứ gì khác.

“Đi ra khỏi nơi này là được.” Quân Dạ Hàn đáp lại ánh mắt nghi hoặc của Quân Mặc Li. “Xung quanh, tất cả đều là huyễn cảnh, giây phút này, ngươi đã trở thành chủ nhân của huyễn cảnh này, chỉ cần trong lòng không cần loạn, không bị mê hoặc, thì ngươi sẽ gặp được hình ảnh chân thật của nơi này.”

“Chủ nhân? Nguyên nhân chính là những bước chân lúc nãy của ta sao?”

“Nếu như ta không dùng không gian ngăn cách ngươi, thì làm sao ngươi lại đi những bước chân như vậy được?” Quân Dạ Hàn quay sang đùa nghịch vạt áo của Quân Mặc Li.

Cảm nhận tình cảnh hư ảo xung quanh, không hiểu sao trái tim Quân Mặc Li càng ngày lại càng trở nên bình thản, sương mù xung quanh hắn nhanh chóng tan biến, để lộ ra cảnh sắc chân thật.

Trên mặt ôn trì có sương khói nhàn nhạt bay lượn, thành ôn tuyền được lát bằng bạch ngọc, trang trí bằng bốn tượng đá bằng ngọc, ngoài ra cũng không có vật gì khác, nơi này cũng không quá rộng lớn, cũng không xa hoa cao quý, thậm chí còn có chút đơn giản.

Ôn trì cũng không lớn, thậm chí còn hơi nhỏ, tầm ba bốn thước vuông cũng không đủ để cho người ta hưởng thụ nhiều không gian tự do trong nó.

“Vạn vật đều có linh, nước ở đây cũng vậy, linh lực trong nước bể đủ để giúp thực lực của một người tăng mạnh, nếu Li nhi cảm thấy hứng thú thì có thể thử xem.” Quân Dạ Hàn mỉm cười nói.

“Nếu chỉ cần tắm ôn tuyền mà thực lực có thể tăng mạnh, vậy thì người ta còn cố gắng làm gì, như vậy, cho dù thực lực có tăng cao như thế nào đi chăng nữa, cũng không phải của mình.” Nhìn thấy bể nước đầy linh lực kia, Quân Mặc Li không hề có chút hứng thú nào.

“A a, Li nhi có thể nghĩ đến sao, dù sao cũng chỉ là mơ ảo, cho nên thực lực nếu có tăng cũng chỉ là nhất thời, chung quy lại cũng là dối mình gạt người mà thôi.” Quân Dạ Hàn nhìn thấy biểu hiện của Quân Mặc Li, gật đầu hân thưởng.

Quân Dạ Hàn nắm tay Quân Mặc Li đi đến trước một bức tường lớn bằng bạch ngọc, ngón tay y khẽ điểm nhẹ lên nó, một luồng hào quang từ ngón tay Quân Dạ Hàn phát ra, lan khắp bức tường. Khi hào quang biến mất, thì trên bức tường bỗng hiện lên hình ảnh rõ ràng.

Một người thanh niên mặc áo trắng xuất trần, đang cầm một chiếc hộp ngọc tinh xảo, đứng một mình ở bên ngoài cửa, đôi mắt trong suốt màu lục chứa chút lo âu, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong cửa, giống như đang lo lắng, ngóng đợi cái gì….

Hào quang trên vách tường hơi dao động, hình ảnh thay đổi, lúc này trên vách tường xuất hiện một căn phòng được trang trí xa hoa cao quý lại không đánh mất sự nghiêm cẩn, những vật dụng trong phòng đơn giản mà lại không mất quý khí, trên chiếc bàn ngọc lớn màu đen có bày bút giấy, hai bên phòng là giá sách tràn đâyg, làm cho gian thư phòng nghiêm cẩn lại có chút nhàn nhã.

“Uhm?” Quân Mặc Li nhìn những hình ảnh trước mắt, lại nghi hoặc quay sang Quân Dạ Hàn.

“Nơi đây là hoàng nguyên huyễn cảnh, do tổ hoàng của Đồ Lan đế quốc tạo ra, là một không gian độc lập, có thể nhìn thấy tất cả mọi nơi trong đế cung này. Nơi đây, có thể coi như là mệnh mạch của cả đế cung, cũng là nơi dung thân cuối cùng của hoàng tộc khi có biến. Nơi mà ta muốn đi, đều có thể trực tiếp thông qua bức tường này.” Quân Dạ Hàn mỉm cười giải thích.

“Nơi này, chỉ có những đời đế vương mới có thể vào được, còn những người khác không thể xâm nhập, hôm nay ta mang Li nhi đến nơi đây, làm cho huyễn cảnh nhiễm hơi thở của ngươi, lần sau Li nhi nếu muốn đến nơi đây, sẽ không bị ngăn cản.”

“A a, nói như vậy, sau này Mặc Li đến đây, muốn xem cái gì đều được sao?” nghe Quân Dạ Hàn nói, Quân Mặc Li có cảm giác nơi này không đơn giản như vậy, tới nơi đây là phải thông qua đế toạ, riêng điểm này đã không giống bình thường, mà điều bí mật như vậy Quân Dạ Hàn cũng cho hắn biết, làm cho trái tim của Quân Mặc Li tràn đầy ấm áp.

“Đế quốc này chỉ thuộc về ta và ngươi, thậm chí cả đại lục này, ta cũng sẽ đưa tặng cho ngươi, cho nên chỉ cần Li nhi thích, ta có tặng nơi này cho Li nhi cũng không sao.” Quân Dạ Hàn dùng đôi mắt ôn nhu đáp lại sự ấm áp nhu tình của Quân Mặc Li.

Hai người nhìn nhau, bàn tay nắm cũng chặt hơn một chút. Quân Mặc Li chân thành nói.

“Tâm của Mặc Li cũng như tâm của ngài.”

Hai người cùng cười, song song cùng bước vào trong bức tường bạch ngọc trước mặt.

Một luồng hào quang hiện lên, hai người xuyên qua vách tường, biến mất khỏi hoàng nguyên huyễn cảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.