Mất - Minh Dã

Chương 87




Beta: Bing.

Chương 87:

Thi Vân Dạng rời khỏi nhà Hứa Chiêu Đệ xong, tâm tình có loại cảm giác sợ hãi mờ mịt, nhưng là loại tâm tình này, cô không muốn cùng người khác thổ lộ như trước đó nữa. Đây là lần đầu, và cũng là lần duy nhất, cô không tìm Tần Vãn Thư nói hết ra, cô chỉ là tự mình tiêu hóa. Cô rõ ràng cố gắng rất nhiều, nhưng cũng không thể nào tự mình tiêu hóa được, vì vậy trong lòng vĩnh viễn nặng nề giống như ghim một cục đá. Cục đá này, đại khái là liên quan đến bề ngoài của Hứa Chiêu Đệ, bên trong lại bao lấy một khối cảm giác thoải mái dễ chịu, cũng không rõ là cảm giác thích hay là yêu. Cô cực lực muốn từ bỏ cuộc sống liên quan đến nàng, đem cục đá này triệt để loại bỏ, nhưng không biết thế nào, càng muốn loại bỏ, cục đá kia càng chui càng sâu, thậm chí bắt đầu tan rã trong cơ thể cô.

Nếu như không mất trí nhớ, cô sẽ thích Hứa Chiêu Đệ sao? Đáp án khẳng định sẽ không. Phương Phương thích Hứa Chiêu Đệ, nhất định là do tâm lý chim non, mình là Thi Vân Dạng, vì cái gì lại chưa có loại cảm giác bài xích Hứa Chiêu Đệ đây? Muốn mình thản nhiên tiếp nhận cảm giác mình bị Hứa Chiêu Đệ hấp dẫn sao? Rõ ràng Hứa Chiêu Đệ khắp nơi điều không phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ của mình mà, nghĩ đến đây, Thi Vân Dạng liền có cảm giác nội tâm mình quá dằn xé.

Linh hồn Thi Vân Dạng ba mươi năm kia không để cô tiếp nhận mình yêu mến Hứa Chiêu Đệ, mà còn làm cho cô cảm thấy mình không thích hợp với Hứa Chiêu Đệ, cái Hứa Chiêu Đệ muốn chính là một người có thể an phận ở bên nàng cả đời. Mặc dù bây giờ cảm giác của cô cũng không chân thật, đi trêu chọc Hứa Chiêu Đệ, đối với cô hay đối với Hứa Chiêu Đệ điều không thể chịu trách nhiệm được. Đương nhiên, cô cũng không hiểu, loại người như mình làm sao còn có thể muốn chịu trách nhiệm với người khác đây. Cô cảm thấy chỉ cần triệt để kéo giãn khoảng cách với Hứa Chiêu Đệ, qua mấy tháng, cảm giác hiện tại này sẽ dần phai nhạt đi, mặc dù bây giờ có lẽ sẽ khó chịu một chút. Chỉ là Phương Phương nửa năm kia lại nói với cô, cô để ý Hứa Chiêu Đệ, Hứa Chiêu Đệ mang đến cho cô cảm giác vui vẻ thuần túy, cô thích thời gian ở cùng với Hứa Chiêu Đệ, thậm chí là lưu luyến nàng.

Bất quá, cuối cùng Thi Vân Dạng ba mươi năm vẫn chiếm thế thượng phong, cô ngoan ngoãn đi làm, nhịn xuống cảm giác muốn đi tìm Hứa Chiêu Đệ, dù nhịn thực sự có chút vất vả. Cô vốn là người rất tệ trong chuyện khống chế dục vọng, mà bây giờ, dục vọng mãnh liệt nhất, chính là đi tìm Hứa Chiêu Đệ, chỉ cần cô có thể áp chế loại mong muốn này, thì mọi chuyện chắc sẽ ổn. Chỉ là, thời điểm nhớ đến Hứa Chiêu Đệ, cô không hiểu tại sao mình phải chịu đựng đến khổ cực như vậy, nội tâm mình đến cuối cùng xoắn xuýt vì cái gì, giống như đang tự mình đấu tranh nội tâm vậy.

Thi Vân Dạng nhịn được ba tháng xong, cảm giác mãnh liệt muốn đi tìm Hứa Chiêu Đệ bắt đầu phai nhạt đi từng chút một, quả nhiên, cũng không quan trọng đến như vậy, là con người, có đôi khi bị cảm giác của chính mình lừa gạt, thật ra cũng không quan trọng đến như vậy, chỉ là cảm giác có chút phóng đại mà thôi. Thi Vân Dạng quyết định khôi phục sinh hoạt trong quá khứ, tận tình buông xõa. Đêm hôm ấy, Thi Vân Dạng đè xuống cảm giác bức bối kì lạ trong người, chơi đến đặc biệt điên cuồng, cũng cố ý bỏ qua suy nghĩ trong đầu, uống rất nhiều rượu, cô uống đến say.

Cô kêu người đưa cô về, lúc đầu có một nữ nhân muốn đưa cô về, nhưng vì thấy nữ nhân kia có vẻ không tốt, nên liên từ chối, say khướt như một bãi bùn nhão ngồi phía sau ghế lái, ánh mắt mông lung nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đột nhiên cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần hiện ra đường đi quen thuộc, cô ý thức được đây là nơi Hứa Chiêu Đệ bán đêm. Trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên rất nhớ Hứa Chiêu Đệ, tưởng niệm lúc trước rõ ràng đã dần dần nhạt đi rồi, trong khoảnh khắc này, đột nhiên bộc phát tưởng niệm gấp trăm lần, để cô cảm giác được một loại lo lắng không ngờ đến.

"Dừng xe!" Thi Vân Dạng đột nhiên hô to.

"Nơi này không thể dừng xe..." Người đưa cô về khó xử trả lời.

"Tôi kêu... anh lập tức dừng xe..." Thi Vân Dạng ra lệnh nói.

Người đưa cô về chỉ có thể cho xe đỗ vào bên cạnh.

Xe dừng lại, Thi Vân Dạng liền mở cửa xe, lung la lung lay chạy đến quầy bán hàng của Hứa Chiêu Đệ, người đưa cô về muốn cố gắng ngăn cản cũng không được.

Sau khi Thi Vân Dạng rời khỏi nhà Hứa Chiêu Đệ ba tháng trước, biến mất ba tháng sau, lại xuất hiện lần nữa trước mặt Hứa Chiêu Đệ.

Một thân ăn mặc nóng bỏng, say khướt, hiển nhiên là vừa mới đi chơi về, Hứa Chiêu Đệ thấy sự xuất hiện của Thi Vân Dạng, cũng không biết phải nói gì, nàng không biết tại sao Thi Vân Dạng lại muốn xuất hiện lần nữa, nàng cho rằng cô mãi mãi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình.

"Hứa ... Chiêu Đệ... chị thắng..." Thi Vân Dạng say khướt nói với Hứa Chiêu Đệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.