Mất - Minh Dã

Chương 85




Beta: Bing.

Chương 85:

"Tôi không thể đem cô trở thành em ấy!" Qua hồi lâu sau, Hứa Chiêu Đệ mới trả lời.

Thi Vân Dạng có chút im lặng, dưới cái nhìn của cô, cô và Phương Phương vốn là cùng một người.

"Nàng chính là tôi, tôi chính là nàng, chị làm gì cần phải xoắn xuýt mãi vấn đề này chứ?" Thi Vân Dạng có chút bất lực hỏi.

"Em ấy chưa từng tổn thương tôi." Trên người Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ xác thực còn có thể nhìn thấy một ít nhân tính đặc thù của Phương Phương, nhưng Hứa Chiêu Đệ vẫn không cách nào để Phương Phương và Thi Vân Dạng ở cùng một cấp. Phương Phương có lẽ tự luyến, có lẽ nông cạn, có lẽ tính cách không tốt, có lẽ thích xài tiền, nhưng Phương Phương lại che chở mình, chưa từng tổn thương bản thân mình.

Thi Vân Dạng nhất thời cạn lời, nghĩ đến từ khi mình khôi phục ký ức đến nay, giả mất trí nhớ, đi chơi đến khuya, mang nữ nhân về nhà, giống như là sống gắng gượng qua ngày, nghĩ đến bản thân mình làm mấy chuyện hỗn trướng, có chút chột dạ.

"Tôi nghĩ chị không thèm để ý những chuyện đó...."Thi Vân Dạng ngoài chột dạ là chột dạ, nhưng vẫn muốn xảo biện một chút.

"Là cô, tôi xác thực không quá để ý." Hứa Chiêu Đệ trả lời, khi đó nghĩ đến cô là Thi Vân Dạng chứ không phải Phương Phương, nội tâm liền không còn cảm giác quá để ý, đồng dạng, đối với Thi Vân Dạng hiện tại muốn đối tốt với nàng, nàng cũng không có quá nhiều cảm giác. Nhưng là đôi khi nghĩ đến cô có ký ức của Phương Phương, làm những chuyện kia, nàng vẫn sẽ có chút khó chịu, tựa như giờ phút này, đôi lúc Thi Vân Dạng lại giống Phương Phương, nàng lại có chút không bỏ được.

"Chị cứ hoài niệm tôi mất trí nhớ như vậy sao?" Ngữ khí Thi Vân Dạng có chút chua hỏi, cô có cảm giác mình lại ghen với chính mình khi mất trí nhớ.

Hứa Chiêu Đệ không trả lời, vòng tròn cuộc sống của nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức không chứa được quá nhiều người, cũng không quan hệ thân mật với ai. Trong 30 năm cuộc đời, Phương Phương là người thân cận nhất, nếu hôn là tình nhân, thì kỳ thực Hứa Chiêu Đệ cũng không rõ ràng Phương Phương chiếm lấy vị trí như thế nào đối với mình. Nàng biết mình rất nhớ Phương Phương, không muốn Phương Phương biến mất, đây cũng có lẽ là nguyên nhân hôm nay nàng thỏa hiệp lưu lại Thi Vân Dạng, nàng cũng biết, Phương Phương biến mất là kết quả tất yếu, Phương Phương đối với mình, hay đối với Thi Vân Dạng đều là một loại ngoài ý muốn, mà ngoài ý muốn thì cần phải sửa.

"Khuya rồi, tôi muốn ngủ." Hứa Chiêu Đệ không muốn nói nhiều, đại đa số thời điểm, nàng vẫn cảm thấy Thi Vân Dạng nên trở lại thế giới của mình, nhưng là ngẫu nhiên, lại vì Thi Vân Dạng cùng mình dây dưa không rõ mà có chút vui mừng, bởi vì nàng biết, Phương Phương vẫn còn lưu lại trên người cô, nhưng là nàng lại cảm thấy mình không nên có ý nghĩ như vậy.

"Chị đã hoài niệm nàng như vậy, vậy chị càng nên ở cùng với tôi, nói không chính xác khi tâm tình tốt, liền có thể để chị thấy được Phương Phương của chị..." Thi Vân Dạng chưa từ bỏ ý định nói.

Hứa Chiêu Đệ càng không muốn trả lời, nàng cảm thấy Thi Vân Dạng căn bản là không giả được Phương Phương, giống như bây giờ, hoàn toàn là tư thái Thi Vân Dạng, kỳ thật nàng muốn nói cho Thi Vân Dạng, nếu như không ngẫu nhiên ảo giác thấy Phương Phương, chính mình mới không phản ứng với cô, nhưng là suy nghĩ một chút, Hứa Chiêu Đệ cũng không đem ý nghĩ của mình nói ra, nếu nói ra chắc đêm nay nàng cũng không được đi ngủ.

"Hứa Chiêu Đệ..." Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ không trả lời mình, liền dùng tay đẩy đẩy lưng Hứa Chiêu Đệ, không cho Hứa Chiêu Đệ cứ ngủ mất như vậy.

"Tôi rất buồn ngủ..." Hứa Chiêu Đệ không thể không lên tiếng lần nữa.

"Chị là heo, chỉ biết ngủ!" Thi Vân Dạng bất mãn nói, cô đường đường là một đại mỹ nữ nằm đây, nàng cũng chỉ biết ngủ, một chút tự giác vì mỹ nhân trong ngực cũng không có.

"Hiện tại cũng đã gần 2 giờ." Hứa Chiêu Đệ nhìn đồng hồ một chút, cực kỳ bất đắc dĩ nói, Thi Vân Dạng là cú đêm, khó trách cần mỹ phẩm đắt đỏ mới có thể duy trì mỹ mạo, còn tiếp tục như vậy nữa, nàng cảm thấy cho dù mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền cỡ nào đi chăng nữa cũng không gánh nổi mỹ mạo của cô, một người chỉ tự tin vào sắc đẹp của mình, nếu ngày nào đó không còn đẹp nữa, thì cũng không còn gì thú vị, Hứa Chiêu Đệ âm thầm nghĩ tới.

"Chăn của chị sao còn chưa ấm nữa, tôi nằm lâu như vậy mà cũng còn lạnh như băng..." Thi Vân Dạng tiếp tục phàn nàn nói, cô và Hứa Chiêu Đệ đắp chăn riêng, nhưng là cô muốn ôm Hứa Chiêu Đệ ngủ cùng một chỗ, nhưng lại không muốn nói thẳng, cũng chỉ có thể lấy cớ sứt sẹo.

Hứa Chiêu Đệ nghe xong liền biết, Thi Vân Dạng nói hưu nói vượn, thân thể Thi Vân Dạng rất tốt, lúc còn ngủ chung với mình, thân thể còn ấm áp hơn mình.

"Điều kiện đơn sơ, tôi cũng bất lực." Hứa Chiêu Đệ trả lời.

"Nghe nói ôm người rất ấm, tôi ủy khuất một chút, ôm chị ngủ, chúng ta có thể sưởi ấm lẫn nhau." Thi Vân Dạng mười phần không biết xấu hổ nói.

"Nhưng là tôi sợ nóng." Hứa Chiêu Đệ đương nhiên sẽ không đồng ý, nên lên tiếng từ chối.

"Tôi đâu có muốn làm cái gì với chị mà chị lại nóng? Có phải là chị đang nghĩ bậy bạ không?" Thi Vân Dạng không biết xấu hổ nói.

"Nếu như cô vẫn cảm thấy lạnh, tôi cho cô thêm cái chăn này, tôi đi ngủ phòng Thừa Tông." Thái độ Hứa Chiêu Đệ rất kiên định nói, không muốn tiếp tục là không.

Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ không hiểu phong tình, cũng chỉ có thể thu liễm, bất quá tóm lại cũng đã ở trên giường Hứa Chiêu Đệ được, còn nhiều thời gian, Thi Vân Dạng vẫn còn suy nghĩ rất lạc quan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.