Mất - Minh Dã

Chương 81




(Bản QT này do bạn FayeLam gửi cho mình. Nhờ có bạn ý mình mới có thể tiếp tục edit. Mình cảm ơn bạn!)

Beta: Bing.

Chương 81:

Thi Vân Dạng ăn xong trứng gà, lái xe thể thao đi hóng mát nguyên một vòng, rốt cục lại quay về nơi bày gian hàng của Hứa Chiêu Đệ. Cô suy nghĩ nguyên một vòng, cảm thấy mình nên xem việc đánh hạ Hứa Chiêu Đệ như hạn mục công việc, theo đuổi nữ nhân có thể có bao nhiêu khó khăn, cô mới không từ bỏ đơn giản như vậy, nội tâm cô đối với chuyện mình nhiều lần cầu hòa cũng dễ dàng tiếp nhận hơn. Thi Vân Dạng lượn một vòng lớn, bất quá chỉ là tìm cho mình một cái bậc thang để đi xuống thôi.

Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ vẫn còn bận bịu, lượng khách cũng không phải vì khuya mà giảm bớt, dù sao ban đêm ở thành phố mới náo nhiệt. Bán buôn tốt như vậy, chắc Hứa Chiêu Đệ không định đến hai ba giờ sáng mới nghỉ chứ? Ngẫm lại Thi Vân Dạng cảm thấy loại kiếm tiền dựa vào việc bán sức lao động này thật cực khổ, trong chớp nhoáng này, cô nhớ tới nửa năm kia Hứa Chiêu Đệ đối với mình rất tốt, thật tâm mà nói, nửa năm kia Hứa Chiêu Đệ thực sự bỏ tiền cho mình dùng rất nhiều. Tuy nghèo, không nỡ dùng tiền, nhưng lại có thể cho mình dùng thoải mái, loại tinh thần vô tư này, Thi Vân Dạng cảm thấy mình làm không được. Bất quá mình cũng không phải là người không tim không phổi, nói chính xác, vấn đề vật chất, cô tuyệt đối có thể hảo hảo thiện đãi Hứa Chiêu Đệ, có thể không để nàng khổ cực bán hàng mỗi ngày như vậy, đến lúc đó còn có thể tìm được công việc tương đối nhẹ nhàng cho nàng. Đương nhiên, cô cũng biết Hứa Chiêu Đệ không thức thời chưa chắc sẽ cảm kích mình.

Thi Vân Dạng như tên cuồng nhìn lén, len lén trốn trên xe nhìn Hứa Chiêu Đệ một mực bận rộn. 12:30, Thi Vân Dạng phát hiện Hứa Chiêu Đệ hình như đã bán xong, mặc dù còn không ít khách hàng, nhưng đều ra về tay không.

Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ sắp thu dọn xong gian hàng, liền tranh thủ thời gian xuống xe, đi đến trước quầy bán.

"Thật xin lỗi, đã bán xong!" Hứa Chiêu Đệ đang thu dọn quầy hàng, thấy một bóng dáng cao gầy tiến lại, mở miệng lên tiếng, nói xong mới quay đầu nhìn lại.

"Vừa rồi tôi quên đưa tiền." Thi Vân Dạng tìm cái cớ khó chịu nói.

"À." Hứa Chiêu Đệ nhàn nhạt đáp lời, giống như thờ ơ đối với mấy trò vặt của mấy đứa nhỏ, cái này làm Thi Vân Dạng có chút tức giận, nhưng là lập tức đè xuống, chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn chuyện lớn.

"Con người của tôi ghét nhất là thiếu người." Thi Vân Dạng nói thêm câu nữa, giống như cố hợp lý hóa cho sự xuất hiện lần nữa của mình.

Hứa Chiêu Đệ mặc kệ Thi Vân Dạng nói thật hay giả, một bộ dáng chờ đợi Thi Vân Dạng trả tiền.

"Tôi thấy còn rất nhiều khách, sao chị không bán thêm chút nữa?" Thi Vân Dạng mở miệng nói, nhưng lại chưa đưa tiền, mà bắt đầu mở đề tài trò chuyện.

"Thời gian không còn sớm lắm, buôn bán cũng tốt hơn trước kia rất nhiều." Mặc dù Hứa Chiêu Đệ phân rõ giới hạn với Thi Vân Dạng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không để ý đến Thi Vân Dạng, ngữ khí nói chuyện vẫn bình thường, chỉ có con nít mới không thèm để ý đến đối phương khi cãi nhau, người trưởng thành có thái độ đối xử riêng của người trưởng thành.

Thì ra là thấy kiếm đủ rồi, bất quá lấy chuyện trình độ ham muốn vật chất cực thấp của Hứa Chiêu Đệ ra nói, xác thực là không cần bán đến hai ba giờ.

"Thật là hiếm thấy người ngại kiếm được nhiều tiền như chị." Thi Vân Dạng tiếp tục nói, cô mừng thầm vì thái độ của Hứa Chiêu Đệ vẫn còn bình tĩnh, cảm giác đánh hạ Hứa Chiêu Đệ chắc không đến nỗi khó như vậy, xét về quá khứ mình hiểu khá rõ Hứa Chiêu Đệ, nàng cũng không phải là người giỏi cự tuyệt người khác, chỉ cần mình khắc chế tính tình, bắt được Hứa Chiêu Đệ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

"Không phải cô muốn trả tiền sao?" Hứa Chiêu Đệ cũng không thuận theo chủ đề của Thi Vân Dạng, ý tứ của nàng rất rõ ràng, muốn trả tiền, thì tranh thủ thời gian trả, nếu như không muốn trả thì nàng dọn quán về nhà, không mất thời gian nói chuyện phiếm với Thi Vân Dạng ở chỗ này.

"Không mang tiền lẻ, lần sau lại trả." Thi Vân Dạng cảm thấy mình quả thật là cơ trí, vì cớ này lần sau đến tìm Hứa Chiêu Đệ cũng được.

"Tùy cô." Kỳ thật Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Thi Vân Dạng xuất hiện ở đây lần này đã không còn giống tác phong của Thi Vân Dạng nữa, mà giờ khắc này thái độ của cô cũng đã tốt lên nhiều, không giống như kiểu mình thiếu nợ cô mấy trăm vạn, cũng không hiểu vì sao vị Thi tiểu thư này cao cao tại thượng này lại chịu hạ tính tình của mình. Hứa Chiêu Đệ như có điều suy nghĩ nhìn Thi Vân Dạng một chút, sau đó vẫn dùng thái độ bình thản như cũ nói một câu 'tùy cô', thái độ đối với Thi Vân Dạng tựa như người không quen thuộc.

"Hứa Chiêu Đệ." Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ thu thập đồ xong muốn đi, cô có chút không nỡ để Hứa Chiêu Đệ cứ đi như vậy, liền không nhịn được gọi Hứa Chiêu Đệ.

"Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi quả thật có chút quá mức, những chuyện này xem như đã qua, có được không?" Thái độ lần này của Thi Vân Dạng lại chân thành không ít, cô nghĩ nếu Hứa Chiêu Đệ tiếp nhận lời xin lỗi của mình, coi như đồng ý cùng mình bắt đầu lại từ đầu.

"Tôi không phải là người thích ghi thù, tôi cũng không có để trong lòng." Hứa Chiêu Đệ trả lời.

Thi Vân Dạng nghe xong cực kỳ vui mừng.

"Vậy chị đồng ý cùng tôi khôi phục quan hệ trước đó?" Thi Vân Dạng cao hứng hỏi, cô biết Hứa Chiêu Đệ làm sao có thể bỏ được mình đây!

"Thi tiểu thư, cô là Phương Phương sao?" Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng hỏi.

"Tôi đương nhiên là nàng, tôi chính là nàng, nàng chính là tôi." Thi Vân Dạng nói như chuyện đương nhiên.

"Chưa, cô cũng không phải là nàng." Hứa Chiêu Đệ nói xong, liền không lưu luyến chút nào xoay người rời đi.

Thi Vân Dạng một người trống không, cô cũng đã thừa nhận mình không có mất đi trí nhớ, cô không hiểu vì cái gì Hứa Chiêu Đệ nhất định phải xoắn xuýt vấn đề này, dưới cái nhìn của cô cũng không hề có sự khác biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.