Đào Đào làm bốn món một canh, tất cả đều là món mà Bánh Sữa Nhỏ thích ăn: cánh gà chiên coca, tôm xào dầu, khoai tây xào giòn, thịt băm xào rau xanh và canh thịt bò Tây Hồ.
Trong nhà không có bàn ăn, nên một nhà ba người ngồi xung quanh bàn trà ăn cơm.
Trước mắt là bàn đồ ăn toàn đồ ngon, Bánh Sữa Nhỏ không khỏi kích động, hai mắt sáng lấp lánh. Mỗi lần ba đặt một đĩa đồ ăn lên bàn, cô bé cực kỳ hạnh phúc “oa” một tiếng, cuối cùng còn chủ động phụ giúp. Sau khi ba đặt đĩa cánh gà chiên coca lên bàn trà, cô bé lạch bạch chạy đến phòng bếp, vui vẻ nói: “Mẹ, con muốn giúp mẹ lấy bát đũa.”
Đào Đào dùng muôi múc canh thịt bò Tây Hồ ra bát sứ trắng, sau khi nghe được con gái nói thì cười: “Bé cưng hôm nay sao lại giỏi quá ta??”
Bánh Sữa Nhỏ kiêu ngạo, ưỡn ngực: “Cô giáo nói ở nhà phải giúp ba mẹ làm việc trong khả năng, thế mới là đứa trẻ ngoan.”
Đào Đào bật cười, buông cái thìa trong tay xuống, kéo tủ chén ra, lấy ra ba cái chén sứ trắng nhỏ: “Con cầm cho chắc đó.”
Bánh Sữa Nhỏ nhận lấy chén trong tay Đào Đào, gật đầu, tự tin nói: “Mẹ cứ yên tâm!”
Nhóc con cẩn thận mang chén trắng nhỏ đến phòng khách, sau đó đặt chén lên trên bàn trà, lại đi một chuyến nữa đến phòng bếp, lấy thêm đũa và muỗng.
Sau khi Đào Đào múc canh xong, Trình Quý Hằng bưng bát canh ra ngoài. Đào Đào cởi bỏ tạp dề, rửa tay rồi đi ra phòng khách, cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Bánh Sữa Nhỏ cực kỳ có quy tắc, sau khi mẹ ngồi xuống lập tức nói: “Con phát chén cho mọi người nè.”
Sau đó học dáng vẻ của giáo viên mầm non phát chén đũa cho ba mẹ, cuối cùng còn không quên dặn một câu: “Phải ăn cơm cho hết đó nha, không được lãng phí, cô giáo nói lãng phí đồ ăn không phải đứa trẻ ngoan.”
Đào Đào và Trình Quý Hằng bị cô bé chọc cười.
Trong nhà có trẻ con sẽ mang đến rất nhiều niềm vui.
Tôm xào dầu cần lột vỏ, sau khi mở ra, Trình Quý Hằng căn bản không ăn cơm, đầu tiên gắp cánh gà cho vợ, sau đó gắp cánh gà cho con gái, sau đó lại gắp con tôm lớn, bắt đầu lột vỏ. Lúc lột, anh cố ý hỏi con gái: “Bánh Sữa Nhỏ có muốn ăn tôm không?”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Dạ muốn!”
Trình Quý Hằng: “Ba bóc cho con.”
Vốn dĩ tiếp theo còn định nói “Ba có tốt không?”, ai ngờ còn chưa nói thì Bánh Sữa Nhỏ đã gắp cho mình một con tôm, còn kiêu ngạo nói với ba: “Con muốn tự bóc, chuyện của con con tự làm.”
Trình Quý Hằng: “…”
Đào Đào: “Ha ha ha ha ha…”
Cha già ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Trình Quý Hằng im lặng một lát, nhìn vợ, ngoan ngoãn nói: “Anh bóc cho em.”
Đào Đào tức giận: “Giờ mới nhớ đến em? Em không cần!
Cô ngạo kiều cầm đũa, tự gắp một con tôm: “Em tự bóc!”
Trình Quý Hằng làm như không nghe thấy, vươn tay đưa tôm đến miệng cô, ăn vạ: “Ăn đi nào, xin em đó!”
Đào Đào vừa cười vừa tức, vừa mới chuẩn bị há miệng ăn tôm, kết quả lúc đó, Bánh Sữa Nhỏ ngồi đối diện hai người đột nhiên cau mày, nghiêm túc nói: “Không được, ba không cần đút cho mẹ ăn, ba phải để mẹ tự ăn, đứa trẻ ngoan phải tự mình ăn cơm.”
Đào Đào: “…”
Trình Quý Hằng: “…”
Cha già mẹ già muốn lãng mạn một chút trước mặt con cái khó quá trời!
Trình Quý Hằng phải giải thích cho con gái: “Ba là chồng của mẹ, nên là ba cho thể đút cho mẹ ăn.”
Đào Đào gật đầu: “Đúng vậy!”
Bánh Sữa Nhỏ cực kỳ hoang mang: “Vì sao chồng cứ phải đút cho vợ ăn vậy?”
Trình Quý Hằng: “Bởi vì ba yêu mẹ.”
Đào Đào: “Mẹ cũng yêu ba.”
Ai ngờ đột nhiên Bánh Sữa Nhỏ chu miệng, hốc mắt cũng hơi đỏ: “Hai người không yêu con sao?”
Trình Quý Hằng: “…”
Đào Đào: “…”
Đào – kẻ kết thúc cơm chó, sát thủ giết chết sự lãng mạn – Bánh Sữa – Đa Lạc.
Được rồi! Cha già mẹ già nhớ rồi, sau này sẽ không bao giờ cho con ăn cơm chó nữa, không thể cho con bé ăn được!
Trình Quý Hằng vội vàng trấn an con gái: “Ba mẹ yêu con nhất mà!”
Đào Đào: “Đúng rồi á, mẹ yêu ba nhưng cũng yêu con mà!”
Bánh Sữa Nhỏ cuối cùng cũng an tâm, nín khóc rồi cười, vui vẻ nói: “Con cũng yêu hai người, yêu nhất là ba mẹ á.”
Đào Đào và Trình Quý Hằng thở dài cùng lúc, sau đó nhìn nhau, hạnh phúc lại bất lực.
Có thể do chiều đi leo núi nên Bánh Sữa Nhỏ ăn rất ngon miệng, cô bé ăn hai cánh gà, ba con tôm, hơn nữa cũng ăn rất nhiều rau xanh.
Đào Đào cứ lo con gái buổi tối ăn nhiều sẽ bỏ ăn, cho nên chỉ xới cho cô bé nửa chén cơm, lại múc cho cô bé một chén canh thịt bò đặt ở bên cạnh.
Bánh Sữa Nhỏ dùng muỗng nhỏ ăn hai thìa cơm, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, ngẩng đầy nhìn mẹ, cực kỳ mong chờ nhắc nhở: “Mẹ, hôm nay mẹ chưa cho con chà bông.”
Bình thường nhóc con ăn cơm, Đào Đào sẽ rắc một ít chà bông rong biển, nhưng đồ ăn hôm nay khá nhiều nên cô không cho nữa, không nghĩ con gái lại phát hiện ra.
Đào Đào thương lượng với nhóc con: “Hôm nay không cho được không nè? Có cánh gà và tôm rồi mà.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Cơ mà con muốn ăn mà…”
Đào Đào bất đắc dĩ thở dài: “Được, để mẹ lấy cho con.”
“Để anh đi.” Trình Quý Hằng sắp hành lý, nên anh biết rõ đồ của con gái để ở đâu.”
Sau khi buông đũa, anh đứng lên khỏi sofa, đi lấy chà bông cho con gái.
Sau khi lấy đến, anh mở nắp chà bông, rải lên cơm của con gái một ít.
Bánh Sữa Nhỏ cực kỳ vui vẻ: “Cảm ơn ba!”
Sau đó bắt đầu dùng muỗng nhỏ trộn cơm theo thói quen.
Đào Đào bị tính ham ăn của con gái chọc cười, nhìn con gái nói: “Viên thịt nhỏ.”
Bánh Sữa Nhỏ vểnh môi: “Con không phải viên thịt!”
Sau đó lại nhìn về phía ba, ấm ức nói: “Mẹ nói con béo.”
Đào Đào: “…”
Con bây giờ rất hay mách lẻo ba đấy.
Trình Quý Hằng nói chắc như đinh đóng cột nói: “Béo cái gì? Không béo chút nào!”
Anh lại vươn tay ra, nhẹ nhàng nhéo tay con gái, sau đó nhìn Đào Đào, nghiêm túc nói: “Chỉ còn một lớp da thôi này, béo chỗ nào?”
Đào Đào nhìn cánh tay đầy thịt của con gái, lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của chồng, thật sự không biết tình cha con phải sâu sắc cỡ nào mới khiến anh nói được câu “chỉ còn một lớp da thôi này”.
Đào Đào cảm thấy bản thân cần kéo khả năng nhận thức của người đàn ông này về trình độ bình thường, cô suy nghĩ rồi nói: “Căn nhà bên cạnh căn chúng ta ở vốn dĩ có một cô con gái, Bánh Sữa Nhỏ kém hơn nó bảy tháng, nhưng cân nặng của hai đứa lại khác nhau.”
Trình Quý Hằng mặt không đổi sắc: “Đó là vì nó không hấp thu tốt, con của chúng ta mới là trình độ bình thường.”
Bánh Sữa Nhỏ cực kỳ tán đồng lời nói của ba, gật đầu: “Đúng!”
Đào Đào: “…”
Được, coi như cô chưa nói gì.
Cơm nước xong, Trình Quý Hằng đi rửa chén, Đào Đào ôm con gái lên sofa xem ảnh chụp có liên quan đến ngôi nhà này.
Năm đó lúc cô rời Vân Sơn, mang không nhiều đồ lắm, huống hồ sức của một người cũng có hạn, cũng không thể mang nhiều đồ, chỉ có thể đem nhu yếu phẩm, trong đó có mang theo hai album ảnh cũ.
Có liên quan đến ký ức về ba mẹ và bà nội, tất cả đều trong này.
Đào Đào cảm thấy thứ như ảnh chụp này chắc chắn là phát minh vĩ đại nhất của con người, ảnh chụp dừng lại ở khoảng thời gian có ba mẹ và bà nội, giúp cô có gì đó để hoài niệm.
Tuy nhiên giấy ảnh chụp rất dễ hỏng, vì đề phòng ngoài ý muốn, Đào Đào tải hết ảnh xuống, lưu trong đám mây.
Thời điểm Trình Quý Hằng làm việc nhà xong, từ trong phòng bếp đi ra đã nhìn thấy Đào Đào ôm con gái ngồi trên sofa, cầm máy tính bảng cho con gái xem ảnh.
“Nhìn tấm này, là mẹ khi còn nhỏ.” Đào Đào chỉ tay vào máy tính bảng nói với con gái: “Vị trí đứng lúc ấy của mẹ chính là chỗ hai ta đang ngồi bây giờ.”
Trình Quý Hằng đi đến chỗ hai me con, ngồi bên cạnh vợ, vươn tay ôm bả vai cô, cùng nhau xem ảnh.
Anh chưa từng xem ảnh của Quả Đào ngốc nhà mình lúc còn nhỏ.
Ảnh chụp đứa trẻ ước chừng năm sáu tuổi, đứng ở sofa coi như vẫn còn mới lúc đó, đầu tết hai bím tóc, mặc áo lông trắng thêu hoa và quần kẻ sọc ca rô màu xám lưu hành nhất lúc ấy. Mặt nhỏ trắng mịn, ngũ quan non nớt, nhìn màn ảnh cười, đôi mắt và miệng cong lên thành hình trăng non, lộ ra hàm răng trắng như gạo nếp thẳng tắp, nhìn vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Từ nhỏ đã là một Quả Đào ngọt ngào và ngốc nghếch.
Trình Quý Hằng bị tấm ảnh của Quả Đào Nhỏ chọc cười, tò mò hỏi: “Sao em lại vui như vậy?”
Đào Đào nói: “Em cũng không nhớ, nhưng em có hỏi bà, bà bảo bởi vì ba mẹ em đồng ý đưa em đi Đông Phụ chơi trong kỳ nghỉ đông.”
Nói xong, cô lại chỉ ảnh của mình, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Trình Quý Hằng: “Anh thấy cái áo lông này đẹp không?”
Trình Quý Hằng không hề suy nghĩ: “Đẹp! Rất đẹp!”
Đào Đào khá hài lòng: “Là mẹ may cho em đấy!”
Trình Quý Hằng nghiêm túc ngoan ngoãn nói: “Tay nghề của mẹ chúng ta điêu luyện thật!”
Đào Đào bị chọc cười: “Anh gọi nhanh đấy.”
Trình Quý Hằng nghiêm trang: “Tất nhiên.”
Đào Đào cười lướt màn hình, tới bức ảnh tiếp theo.
Bức này có hai nhân vật chính.
Cô bé cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy trắng, trên đầu đội vương miện bằng giấy, trên bàn trước mặt trải đầy đồ ăn, ở giữa có một cái bánh kem bơ, mặt trên cắm bảy ngọn nến.
Tất nhiên đó là sinh nhật của cô bé.
Cô gái đó chính là Đào Đào.
Bên cạnh cô có một cậu bé đang đứng, cao hơn cô rất nhiều, nhìn có lẽ là 12 – 13 tuổi, trên người mặc áo khoác thể thao màu xám nhạt và quần thể thao đen, làn da trắng mịn, ngũ quan anh tuấn, khí chất nổi bật, tất nhiên là một anh trai đẹp trai.
Cô bé đứng bên cạnh cậu bé, nụ cười tươi tắn còn có chút thẹn thùng.
Đào Đào không nghĩ là sẽ lướt đến bức ảnh này, trong lòng giật mình, vội vàng lướt nhanh đi.
Nhưng Trình Quý Hằng đã thấy, còn giả bộ hỏi: “Đó là ai thế?”
Đào Đào nghe được trong lời nói có vị chua, nhưng không phải quá đậm, để đề phòng bình giấm bị lật*, mặt cô không đổi sắc nói: “Một người bạn thôi.”
Nhưng ngay lúc này, Bánh Sữa Nhỏ ngồi trên đùi cô cực kỳ tỉ mỉ bổ sung đáp án giúp mẹ: “Là chú Tô.”
Đào Đào: “…”
Người mà Bánh Sữa Nhỏ biết có phải hơi nhiều rồi không?
Trình Quý Hằng làm ra vẻ không thèm để ý: “Ồ, hóa ra là chú Tô à.”
Đào Đào: “…”
Bình giấm đã trở mặt rồi.
[*Bình giấm bị lật được dùng để miêu tả một tình huống hỗn loạn hoặc mất kiểm soát, đặc biệt trong các cuộc tranh cãi hoặc xung đột.]