Sau khi cánh cửa được mở ra, một người phụ nữ trung niên gầy gò thò nửa người ra nhìn chàng trai đang đứng ngoài cửa một cách tò mò: “Cậu là ai?”
Khuôn mặt xa lạ khiến Trình Quý Hằng hoang mang, thậm chí còn ngỡ là bản thân đi nhầm tầng. Anh lùi lại một bước, bắt đầu nhìn ngó xung quanh, nhưng mọi thứ xung quanh vẫn giống y hệt bốn tháng trước lúc anh rời khỏi đây.
Anh rất chắc chắn mình không đi nhầm, vậy thì chỉ còn một khả năng.
Khả năng này khiến anh cảm thấy vô cùng hoảng loạn và bất an.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm xúc hoảng sợ trong lòng, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia rồi hỏi: “Đào Tử đâu rồi ạ?”
Người phụ nữ cau mày: “Đào gì?” Bà đột nhiên nhớ ra trong tên chủ nhà trước đó hình như có chữ “Đào”, nên hỏi thêm: “Cậu đang tìm cô gái từng sống ở đây hả? Đào Đào phải không?”
Trình Quý Hằng đột nhiên như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, anh lo lắng gặng hỏi: “Cô ấy đi đâu rồi ạ?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi không biết. Cô ấy đã bán lại căn nhà này cho tôi rồi.”
Cả người Trình Quý Hằng cứng đờ, anh như bị ai đánh vào đầu, tâm trí trở nên rối bời.
Tại sao cô lại bán nhà?
Thiếu tiền? Hay là… cô không cần anh nữa rồi?
Anh chưa bao giờ cảm thấy hoang mang và bất an như vậy, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, trong giọng không giấu nổi vẻ hoảng sợ: “Dì có biết tại sao cô ấy lại bán nhà không?”
Người phụ nữ bất lực, ánh mắt nhìn anh như nhìn một người điên: “Sao tôi biết được? Cậu đi nhanh đi, tôi còn phải nấu cơm nữa!” Nói xong, dì ấy dùng sức đóng chặt cánh cửa chống trộm trộm lại, phát ra một tiếng “rầm”, tiếng rung vang vọng trong hành thang chật hẹp một lúc lâu.
Trình Quý Hằng ngây người nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trong lòng vừa ngỡ ngàng vừa hoang mang.
Ngôi nhà mà anh háo hức chờ mong trở về giờ đã không còn nữa.
Đào Tử của anh cũng đã biến mất.
Cô đã đi đâu mất rồi?
Anh bây giờ như một đứa trẻ đi lạc, không biết phương hướng, lòng đầy bất an, anh muốn tìm ra nhà của mình nhưng lại chẳng biết đi nơi nao để tìm.
Sau khi hoảng hốt một hồi, cuối cùng anh cũng nhớ ra mình còn có điện thoại, vẫn có thể gọi cho cô.
Thế là anh lấy điện thoại ra ngay lập tức, nhưng đang chuẩn bị bấm số thì anh mới nhận ra, anh chưa từng ghi lại số điện thoại của cô.
Chưa một lần.
Số của cô cũng không lưu ở chiếc điện thoại này mà lại lưu ở máy cũ, nhưng lúc rời khỏi Vân Sơn anh đã vứt chiếc điện thoại kia cùng cả sim đi rồi.
Sim điện thoại cũng bị bẻ làm đôi— anh đã dùng cách đập nồi dìm thuyền này để ép bản thân không được liên lạc với cô, nếu không anh sẽ phân tâm.
Sim điện thoại đó được đăng ký bằng chứng minh thư của Quý Sơ Bạch.
Bách Lệ Thanh chắc chắn sẽ đoán ra anh sẽ dùng thân phận của Quý Sơ Bạch để hành động trong hai tháng biến mất. Anh lo bà ta sẽ điều tra tất cả lịch sử cuộc gọi dưới tên Quý Sơ Bạch, vì vậy anh đã yêu cầu Quý Sơ Bạch hủy số điện thoại đó đi.
Bây giờ anh không còn cách nào để liên lạc với Quả Đào ngốc nghếch kia nữa rồi.
Lúc này anh chợt cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Chẳng lẽ anh… đã để… mất cô rồi sao?
Anh lại bắt đầu gõ mạnh vào cánh cửa trước mặt, anh gõ tận một lúc lâu thì cánh cửa mới mở ra.
Người phụ nữ vốn dĩ không định mở cửa cho anh, nhưng cuối cùng cũng không chịu được phiền phức nên đành phải ra mở cửa cho anh, bà lớn tiếng mắng: “Cậu bị điên à? Lại đến gõ cửa nhà chúng tôi…”
Dì ấy còn chưa mắng xong thì đã bị cắt ngang.
“Cho tôi số điện thoại của cô ấy.” Giọng điệu của Trình Quý Hằng kiên quyết, dứt khoát, không thể phản bác.
Người phụ nữ cười khẩy: “Tại sao tôi phải…”
Còn chưa nói xong thì bà lại bị người ta nhảy vào họng ngồi một lần nữa.
“Tôi bảo bà cho tôi số điện thoại của cô ấy!” Sắc mặt của Trình Quý Hằng tối sầm, giọng điệu của anh cũng trở nên nặng nề hơn, không còn là không thể phản bác nữa mà là uy hiếp, chất chứa cả cơn giận khổng lồ.
Bây giờ anh như đứng trên ngọn lửa nóng rực, lòng như lửa đốt, chỉ muốn có được thông tin liên lạc của cô ngay lập tức.
Người phụ nữ sợ hãi nhưng lại không dám phản kháng, lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi tạp dề ra, tay run rẩy lướt tìm số điện thoại di động của chủ nhà cũ.
Trình Quý Hằng bất giác thở phào nhẹ nhõm, nóng lòng muốn lưu dãy số này vào điện thoại di động của mình ngay.
Lúc anh gọi điện, người phụ nữ nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Lúc nhấn nút gọi, trong lòng anh bất giác nảy ra chút hy vọng, ấy vậy, giọng nói máy móc truyền ra từ trong điện thoại đã đẩy anh đến bờ tuyệt vọng.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Anh như đông cứng tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn cơ thể trở nên cứng ngắc.
Anh hiểu điều này có nghĩa là gì: Cô đã xóa số điện thoại của mình, giống như anh đã làm bốn tháng trước.
Anh không liên lạc được với cô nữa rồi…
Cô đang trừng phạt anh sao? Hay là không cần anh nữa rồi?
Lúc này, anh chợt nhận ra, Quả Đào này rất quan trọng đối với anh, còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình nữa.
Anh không thể rời xa cô.
Anh không thể mất cô, vì vậy anh nhất định phải tìm thấy cô.
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh buộc mình phải bình tĩnh lại, anh đứng trên hành lang tối tăm chật chội hít thở sâu vài lần, sau khi lấy lại được lý trí, anh nhanh chóng xuống lầu.
Anh lái xe đến nơi cô làm việc, nhưng khi đến nơi thì được biết cô đã xin nghỉ việc từ lâu.
Tin tức này khiến lòng anh càng thêm hoảng sợ.
Bán nhà, nghỉ việc, tất cả mọi thứ đều cho thấy cô đã rời khỏi đây.
Nhưng anh không biết cô đã đi đâu, thậm chí không biết nên hỏi ai.
Trong lúc tuyệt vọng, anh chợt nghĩ đến một người: Tô Yến.
Tô Yến chắc chắn sẽ biết cô đi đâu.
Trước khi rời khỏi Vân Sơn, cô ắt hẳn sẽ đến tìm Tô Yến.
Nên anh lập tức lái xe đến bệnh viện Nhân dân.
Lúc đến bệnh viện Nhân Dân vẫn chưa tới hai giờ chiều, vẫn đang trong giờ nghỉ trưa, sảnh của phòng khám chữa bệnh im ắng vô cùng.
Khác với khoa như khoa nội trú, khoa tim mạch nằm ở tầng năm của bệnh viện.
Sau khi lên đến tầng năm, Trình Quý Hằng đi thẳng đến bàn trực, hỏi thẳng cô y tá đang trực ở đó: “Tô Yến đang ở phòng khám nào? ”
Cô y tá nhỏ ngồi sau bàn trực đang nghịch điện thoại, đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh thì giật cả mình, vô thức tưởng rằng anh là bệnh nhân định chen hàng nên bèn trừng mắt với anh một cái rồi không vui trả lời: “Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, muốn khám thì lấy số trước đợi bác sĩ đi làm rồi xếp hàng.”
Sự kiên nhẫn của Trình Quý Hằng ngay lập tức tan biến, anh đen mặt nhìn chằm chằm cô y tá kia rồi gần như hét lên: “Tôi hỏi là Tô Yến đang ở đâu.”
Cô y tá nhỏ sợ lắm, lại tưởng anh là phần tử nguy hiểm tới bệnh viện quấy rối nên liền đứng bật dậy, nhanh chóng lùi ra sau mấy bước, mặt đầy cảnh giác nhìn anh: “Anh tìm Bác sĩ Tô làm gì?”
Trình Quý Hằng cố gắng kiềm chế lại cơn nóng, lạnh lùng nói: “Cô chỉ cần cho tôi biết Tô Yến đang ở đâu, hoặc nói cho tôi biết thông tin liên lạc của anh ta.”
Cô y tá nhỏ đang không biết phải làm sao, đang lúc sợ hãi, bỗng một bóng dáng màu trắng cao to xuất hiện trước mắt, hai mắt cô y tá sáng lên, lập tức nhìn người đó bằng ánh mắt cầu cứu: “Bác sĩ Tô!”
Trình Quý Hằng nghe thấy lời ấy thì lập tức quay đầu lại.
Tiếp đó, anh liền bị đấm một cú thật mạnh vào mặt.
Lực của cú đấm này quả thực không nhỏ, hai mắt anh đột nhiên tối sầm lại, trên môi còn thoang thoảng mùi máu tanh, còn chưa kịp đứng vững thì lại nhận thêm một cú đấm thứ hai.
Cú đấm này không phải vào mặt, mà là vào bụng.
Lại là một cú đấm giận dữ nữa, anh không khỏi lảo đảo lùi về sau hai bước.
Ngay sau đó, anh bị một người túm cổ áo ấn lên tường.
Tô Yến không thể kìm nén cơn tức giận, ánh mắt nhìn anh như có thể tóe ra lửa, chỉ ước gì có thể đập nát anh ra thành nhiều mảnh: “Cậu còn dám quay lại à?”
Trình Quý Hằng không giãy dụa, cũng không phản kháng, để mặc cho Tô Yến chèn ép mình.
Hôm nay anh đến đây không phải để đánh nhau, anh chỉ muốn biết cô đã đi đâu.
Anh hít một hơi thật sâu, nhìn Tô Yến hỏi: “Đào Tử đâu? ”
Tên cô được thốt ra từ miệng anh chẳng khác gì đang sỉ nhục cô.
Tô Yến không nhịn được lại tặng cho anh một cú đấm nữa.
Cú đấm này chất chứa tất cả nỗi tức giận và hận thù của anh ấy, Trình Quý Hằng bị đánh cho ngã nằm xuống đất, khỏe môi nứt toác, máu tươi đỏ thẫm ứa ra.
Nhưng anh vẫn không đánh trả, anh đứng dậy, dùng ngón tay cái lau vết máu trên khóe môi đi, nhìn Tô Yến, lại hỏi: “Đào Tử đâu rồi?”
Sắc mặt Tô Yến tối sầm, anh ấy lạnh lùng cất tiếng:
“Không biết.”
Trình Quý Hằng không tin, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo: “Tôi hỏi lại anh lần nữa, cô ấy đi đâu rồi?”
Tô Yến vẫn trả lời như vậy: “Tôi không biết.”
Anh ấy thực sự không biết.
Ngày đó, cô đã đồng ý với anh ấy sẽ cùng anh ấy rời khỏi Vân Sơn.
Nhưng tới hôm sau lúc anh ấy tới tìm cô thì cô đã biến mất, không để lại địa chỉ, còn cắt đứt tất cả mọi thông tin liên lạc.
Cô cứ thế bốc hơi khỏi đây.
Trình Quý Hằng không khỏi nắm chặt tay, anh cố gắng kìm nén sự tức giận hết sức: “Tôi chỉ muốn biết cô ấy đi đâu thôi. ”
Tô Yến nhếch mép, trong nụ cười có chút chua xót:
“Tôi cũng muốn biết.”
Trình Quý Hằng ngỡ ngàng, anh nhìn Tô Yến với ánh mắt hoang mang vô cùng.
Có vẻ anh ấy thực sự không biết.
Tô Yến khó hiểu nhìn anh: “Sao cậu còn quay lại làm gì? Chẳng lẽ cô ấy chỉ là một con cún cưng cậu nuôi ở Vân Sơn thôi à? Lúc cậu nhớ thì cậu về thăm, lúc không nhớ thì phủi mông bỏ đi. Trình Quý Hằng, vì cái thá gì mà cô ấy phải đợi cậu chứ?”
Trình Quý Hằng sốt ruột lắm: “Tôi đâu có để cô ấy tự sinh tự diệt đâu, lần này tôi về là để đưa cô ấy về nhà mà.”
Tô Yến bật cười, nhưng trong mắt anh ấy không hề có chút vui vẻ mà chỉ có sự khinh miệt: “Vậy tại sao cậu không quay về sớm hơn? Vì trong nhà có chuyện à? Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho cậu một chốc biến mất liền tù tì bốn tháng chứ?”
Mọi chuyện rất phức tạp, Trình Quý Hằng không biết phải giải thích như thế nào, nên chỉ có thể đáp lại: “Không liên quan đến anh.”
Tô Yến không nói gì, chỉ nhìn anh một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Tên cậu là Trình Quý Hằng thật à?”
Trình Quý Hằng ngỡ ngàng.
Tô Yến cười khinh: “Đừng diễn nữa, khoan nói tới việc giờ cô ấy không có ở đây, cho dù cô ấy có ở đây cũng sẽ không tin anh nữa đâu.”
Trình Quý Hằng khẽ cau mày: “Ý anh là gì? ”
Theo Tô Yến thấy, tất cả nhất cử nhất động của anh ngày hôm nay đều là đang diễn giống như hồi trước, cho dù bị vạch trần vẫn có thể diễn tiếp, đúng là diễn xuất giỏi thật.
Anh ấy chẳng thèm tiếp tục vạch trần nữa, lãng phí thời gian mà chẳng được tích sự gì, chỉ nghiêm túc hỏi anh một câu: “Cậu thật sự muốn tìm thấy cô ấy à?”
Trình Quý Hằng nghe được hy vọng từ trong lời của Tô Yến bèn hỏi ngay: “Anh biết cô ấy ở đâu à?”
Giọng Tô Yến kiên quyết: “Không biết, cả đời này cậu đừng hòng gặp lại cô ấy.” Anh ấy lại bổ sung thêm: “Sở dĩ cô ấy rời khỏi Vân Sơn cũng là vì không muốn gặp lại cậu nữa, cậu cũng đừng tìm nữa, buông tha cho cô ấy đi.”
Anh ấy không nói cho Trình Quý Hằng biết việc cô có thai và cũng không có ý định nói.
Anh ấy thực sự muốn Trình Quý Hằng buông tha cho cô, anh đã khiến cô tổn thương quá nhiều.
Trình Quý Hằng không bỏ cuộc, nhìn chằm chằm Tô Yến rồi hết sức cố chấp nói: “Tôi chắc chắn sẽ tìm thấy cô ấy, cả đời này tôi sẽ không để cô ấy rời xa tôi.”
Anh không tin cô không bao giờ muốn gặp lại mình nữa, cũng không muốn chấp nhận sự thật này.
Nhưng anh cảm giác Tô Yến thực sự không biết cô đi đâu thật, cho nên anh không lãng phí thời gian nữa, rời khỏi bệnh viện luôn.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, anh lại rơi vào những nỗi mờ mịt và lắng lo.
Anh nhất định phải tìm được cô, nhưng anh đã tìm tất cả những nơi có thể tìm rồi, tiếp theo anh nên tìm cô ở đâu đây?
Anh không biết, anh không có chút manh mối nào.
Những ngày cuối năm, nhiệt độ xuống thấp, nhiệt độ ngoài phòng lạnh lẽo vô cùng, sắc trời âm u ảm đạm.
Trên bầu trời bỗng bay lơ lửng những bông tiếp.
Trình Quý Hằng vô tình nhìn thấy ngọn núi ở phía xa.
Những đám mây dày đặc, gần nửa ngọn núi Vân Sơn đều đã ẩn mình trong những tầng mây.
Ngay lúc đó anh quyết định sẽ leo núi Vân Sơn.
Anh không tin cô không cần anh nữa.
Chắc chắn cô chỉ đang giận anh thôi, vì anh về muộn tới tận hai tháng nên mới dùng cách này để trừng phạt anh.
Cô chắc chắn sẽ quay về, chắc chắn là vậy.
Bởi vì cô yêu anh, rất yêu anh, cô coi anh là duy nhất của mình, vì vậy cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh.
Trên đường đến Vân Sơn, anh không ngừng tự an ủi mình, nhưng không hề có chút hiệu quả. Nếu có hiệu quả, anh đã không đến núi Vân Sơn rồi.
Lý do anh tìm đến núi Vân Sơn là để tìm sự tĩnh tâm.
Đi cáp treo lên núi thì nhanh thôi, nhưng do thời tiết nên cáp treo không hoạt động, Trình Quý Hằng chỉ có thể leo bộ lên núi.
Bình thường thời tiết đẹp leo núi cũng cần ít nhất hai tiếng chứ đừng nói là trong lúc thời tiết tồi tệ thế này.
Trong tiết thời thế này, chỉ có mình Trình Quý Hằng lên núi.
Leo tới lưng chừng núi, tuyết rơi dày hơn, từ những bông nho nhỏ biến thành hình lá liễu, rồi từ thành lá liễu lại to ra thành lông ngỗng.
Những bậc đá xanh dưới chân càng trở nên trơn trượt khiến cho việc leo núi ngày càng khó khăn và nguy hiểm hơn.
Nhưng Trình Quý Hằng lại không giảm tốc mà còn bước nhanh hơn, trong lúc leo núi anh đã ngã mấy lần, còn có lần suýt nữa thì trượt chân lao xuống núi, chiếc áo khoác ban đầu vốn còn rất gọn gàng sạch sẽ nay đã trở nên dơ dáy, bẩn thỉu không thể tả nổi do những cú ngã hết lần này tới lần khác, trên bộ quần áo đen dính đầy bùn đất với những vệt nước đọng sau khi tuyết tan.
Thời tiết rõ ràng là rất lạnh, nhưng anh lại nóng tới mức trán đổ đầy mồ hôi.
Lên tới đỉnh núi, cổng chùa Vân Sơn bị đóng chặt.
Trình Quý Hằng dùng sức đập mạnh vào cánh cửa màu đỏ son, hét to: “Mở cửa ra!”
Một lúc sau, hai cánh cửa nặng nề từ từ được mở ra, một vị tiểu hòa thượng khoác một chiếc áo cà sa màu xám ló ra từ khe giữa hai cánh cửa, dáng dấp trông có vẻ cũng chỉ hai mươi ba mươi tuổi, nét mặt vẫn còn non nớt, trẻ con, nhưng lại học vòi bắt chước dáng vẻ trưởng thành của sư trụ trì: “Xin thí chủ hãy qua về, hôm nay… Ôi!”
Cậu còn chưa kịp nói hết thì Trình Quý Hằng đã dùng tay ấn lên cái đầu trọc lóc của cậu ta, đẩy cậu ta ra rồi lao thẳng vào trong chùa.
Cây Nguyệt Lão lúc này đã không còn sự xanh ngát của ngày hạ, hạ đi đông tới kết thúc sự sinh sôi nảy nở, chỉ còn lại những cành cây trơ trọi và những dây tơ hồng được cột chi chít ở bên trên.
Tuyết mới chỉ rơi khoảng hai ba giờ, mà trên các cành cây vẫn chưa nặng trĩu tuyết.
Trình Quý Hằng chạy đến dưới gốc cây, hoang mang sốt ruột tìm nhành cây nơi họ đã buộc dây tơ hồng.
Thực sự cành cây đó rất dễ tìm, anh đã nhìn thấy nhánh cây trong nháy mắt.
Anh nhớ khi họ đến buộc dây buộc dây tơ hồng, trên cành cây này chỉ có hai dây tơ hồng, vì cành này rất cao nên không có nhiều người có thể với tới được.
Anh đã nghe theo yêu cầu của cô, treo sợi tơ hồng của họ trên cành cây cao này.
Nhưng hiện tại, trên cành cây này vẫn có hai nút kết tóc nhưng lại thiếu mất một sợi.
Anh vô cùng sợ hãi, anh như quay về năm năm tuổi khi bà nội nói với anh, mẹ anh bị tai nạn giao thông có lẽ không thể tỉnh lại được nữa, anh đã mất đi người quan trọng nhất cuộc đời.
Sau khi nhìn chằm chằm vào cành cây đó một lúc lâu, anh lấy hết can đảm, đưa tay lên lật chiếc khóa đồng tâm buộc bởi hai nút kết tóc để nhìn cái tên được khắc trên đó.
Ổ khóa bạc lạnh cứng như băng đá, chạm tay vào cũng thấy lạnh lẽo vô cùng.
Trên mặt chiếc ổ khoá đầu tiên không khắc tên họ, đây không phải khoá của họ.
Tay của Trình Quý Hằng bắt đầu run lên, run tới nỗi anh không thể khống chế nổi.
Trong lòng anh vô cùng sợ hãi, đầu óc thì rối bời. Anh không biết bản thân nên làm gì.
Tuyết rơi càng ngày càng dày, gần như đã che khuất tầm nhìn.
Đứng dưới trời tuyết dày một lúc lâu, anh mới bình tĩnh lại, anh đưa tay lên nhìn cái tên được khắc trên ổ khóa thứ hai.
Vẫn không phải là họ.
Dây tơ hồng của hai người đã biết mất.
Thực ra ngay lúc đó Trình Quý Hằng đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, nhưng anh lại chọn cách tự lừa dối mình.
Chắc chắn anh đã nhớ nhầm cành cây rồi, sợi tơ hồng của họ được treo trên cành cây khác.
Sau đó, anh bắt đầu lật tìm toàn bộ đống ổ khóa đồng tâm trên cây như phát điên, anh thề chắc chắn phải tìm thấy tên bọn họ, dù tới chết cũng phải tìm bằng được.
Nó nhất định vẫn còn ở trên cây, khóa đồng tâm của họ chắc chắn vẫn còn treo trên cây.
Vị tiểu hòa thượng lúc đầu chỉ đứng bên cạnh, tò mò nhìn anh, nhưng khi thấy người này bắt đầu lật lung tung các ổ khóa đồng tâm của người khác thì lập tức cáu gắt: “Này, anh đừng có động lung tung vào ổ khoá của người khác chứ! Để mà rơi là anh đang phá hoại hôn nhân của người khác đấy!”
Trình Quý Hằng như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục phát điên
Vị tiểu hòa thượng hết sức lo lắng, không còn cách nào khác, đành bất lực đi tìm sư trụ trì.
Chỉ một chốc, trụ trì Liễu Không cùng tiểu hòa thượng đã quay lại.
Hai thầy trò bước đi trong màn tuyết rơi, còn chưa đến tận nơi, tiểu hòa thượng đã bắt đầu giận dữ chỉ vào Trình Quý Hằng rồi tố với sư phụ: “Sư phụ chính là anh ta, không chỉ đánh vào đầu con, mà còn lục tung khóa của người khác nữa.”
Trụ trì Liễu Không nhìn đồ đệ của mình, nét mặt hiền từ không chút tức giận: “Sơn Hỷ, người xuất gia phải có tấm lòng từ bi, không thể vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tính toán chi li được.”
Tiểu Sơn Hỷ bị phê bình cũng không hề không phục mà lập tức xin lỗi: “Vâng sư phụ, con biết sai rồi ạ.”
Trụ trì Liễu Kông không lớn tiếng trách mắng Trình Quý Hằng, cũng không ra lệnh cho anh dừng ngay hành động điên cuồng phá huỷ cây Nguyệt Lão này.
Đời là bể khổ, phát điên chỉ là một cách để tỏ lòng bi thương.
Ta Phật từ bi, chỉ độ chứ không trách.
Liễu Không bình tĩnh đi đến bên cạnh Trình Quý Hằng, dịu dàng và hiền từ hỏi: “Vị thí chủ này, xin hỏi bần tăng có thể giúp gì cho cậu? ”
Lúc này, Trình Quý Hằng như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bơ vơ tuyệt vọng. Sự xuất hiện của sư Liễu Không như một ngọn cỏ cứu mạng, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông ấy rồi khẩn cầu nói: “Tôi không tìm thấy nút kết tóc của tôi đâu nữa, thầy có thể tìm giúp tôi được không?”
Anh thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang khóc, khóc tu tu như một đứa trẻ lên ba.
Nước da của anh trắng nõn như trứng gà, lúc nói chuyện, viền mắt anh ửng đỏ, nước mắt tràn đầy trên mặt, giọng nói nức nở, không nói rõ chữ.
Trong mắt Liễu Không, người đàn ông tuấn tú trước mặt chỉ là một đứa trẻ chẳng lớn hơn Sơn Hỉ là mấy.
Ông ấy gật đầu: “Đương nhiên là được. Nhưng cậu phải nói cho tôi biết tên của hai vợ chồng anh trước.”
Trình Quý Hằng sốt ruột không thôi: “Đào Đào, vợ tôi tên Đào Đào, một chữ Đào trong từ gốm sứ, chữ còn lại là Đào trong quả Đào. Tên tôi là Trình Quý Hằng.”
Vẻ mặt của Liễu Không bất chợt hiện lên sự xót thương.
Ông chợt nhớ tới cách đây không lâu, lúc cô bé đó tới đây tháo nút kết tóc cũng khóc không thành như vị thí chú này.
Khẽ thở dài, Liễu Không đưa tay gọi tiểu đồ đệ của mình tới rồi thì thầm gì đó vào tai cậu.
Sau khi nghe xong, Sơn Hỷ liền chạy đi, một lúc sau quay lại, trên tay cậu lại cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đỏ.
Cậu đưa chiếc hộp cho sư phụ.
Những chiếc khóa bạc được lấy xuống từ cây Nguyệt Lão sẽ được nhà chùa cất giữ cẩn thận.
Ông mở chiếc hộp màu đỏ ra, bên trong phủ một tầng vải đỏ, sau khi vén lớp vải đỏ ra, ông ấy đưa chiếc hộp đến trước mặt Trình Quý Hằng mà không nói một lời.
Trình Quý Hằng nhìn thấy có một ổ khóa đồng tâm nằm lặng lẽ trên tấm vải đỏ, trên mặt khóa có khắc hai cái tên.
Đó là tên của anh và Đào Tử.
Nút kết tóc màu đỏ đã không còn, chiếc khóa màu trắng bạc ban đầu cũng đã biến đen, là dấu vết của việc đã bị đốt.
Cô đã đốt cháy sợi dây tơ hồng của họ.
Lúc ấy, anh cuối cùng cũng nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm y như Tô Yến: Ỷ là cô thích mình nên trở nên vô tâm.
Anh cho rằng cô sẽ không bao giờ rời xa anh, vậy nên anh mới nhẫn tẫm cho cô ở vị trí thứ yếu để đi xử lý những việc mà bản thân cho là quan trọng nhất, nhưng anh chưa từng nghĩ tới việc, cô sẽ thu hồi lại tình yêu ấy.
Cô bỏ anh đi thật rồi.
Tuyết rơi dày đặc, cả chùa Vân Sơn được bao phủ bởi một màn trắng xoá.
Dưới gốc cây bồ đề trơ trụi có ba bóng người, một người đàn ông, một nhà sư và một chú tiểu.
Chú tiểu ngây thơ không hiểu gì.
Vị hòa thượng già thương xót.
Còn người còn lại đã đánh mất cô gái mà anh yêu nhất.