Mắt Cận, Tóc Xoăn Là Em

Chương 29




Nhiều ngày trôi qua hắn vẫn đi học bình thường trên thành phố nhộn nhịp này còn nó vẫn vui vẻ với môi trường của nó chắc chẳng nhớ gì đến hắn đâu

Hàng ngày hắn đi học về đều ở trong phòng không bước chân ra ngoài nửa bước, hắn không còn vui vẻ như trước kia nữa. Chị Diệp và ba hắn cũng nhận ra điều đó nhưng chẳng ai biết lý do vì sao

Một ngày nắng đẹp hắn đi học về,

-em về rồi à, nhà mình hôm nay………. Chị Diệp chưa nói hết câu thì hắn đã thẳng bước lên lầu

Như thường lệ hắn bước vào phòng đóng sập cửa lại nhưng bổng hắn nghe thấy tiếng động bên phòng đối diện nên tò mò mở cửa ra xem và điều mà hắn không thể tin được là người con gái đó đang ở đây ở chính trong căn phòng này

Nó đang loay hoay với đống hành lý của nó nên chẳng để ý rằng có một người ở phía sau đang ngỡ ngàng nhìn nó

-cô……..sao cô lại ở đây?_ hắn giương đôi mắt tròn xoe nhìn nó

Nó bổng quay phắt người lại

-à…….tôi…..tôi…….

Lúc này chị Diệp mới lên lầu thấy hắn ngạc nhiên như vậy liền vội giải thích

-Ân sẽ ở với chúng ta luôn, lúc nãy chị định nói với em chuyện này mà em lại lên phòng mất.

-nhưng…..tại sao, chẳng phải cô ta đang ở dưới quê sao?

-vì mấy hôm nay bác Tuấn thấy em không vui vẻ mặt lúc nào cũng buồn bã nên đã rất lo lắng, bác ấy nghĩ cũng tại em nhớ Ân nên mới như vậy

Nói đến đây chị Diệp ôm miệng cười,

-ai bảo em nhớ Ân chứ?_ hắn vội phản bác và bổng chốc nét mặt trở nên đỏ ửng

-thì do bác Tuấn nghĩ như vậy thôi đúng hay không thì tự em biết.

-nếu cậu không thích tôi ở đây thì thôi, tôi sẽ về vậy._ nó dở giọng hờn dỗi

-có ai nói là không thích đâu_ hắn ngại ngùng nói nhưng chẳng dám nhìn mặt nó

-bác Tuấn đã thuyết phục bố mẹ Ân để Ân lên đây đi học cùng em đấy_ chị Diệp nói

Ra là vậy, hắn tỏ ra không quan tâm rồi bỏ về phòng của mình.

Hắn vào phòng đóng sập cửa lại, Tự dưng tim hắn cứ nhảy dựng lên vì vui sướng, miệng hắn cứ cười mãi thôi

….………..

Mọi thủ tục nhập học đã hoàn tất, bây giờ nó có thể về lại học ngôi trường xa hoa trên thành phố này

Lớp 11A5

-hôm nay chúng ta có thêm một bạn mới_ cô giáo thân yêu nói bằng cái giọng nhẹ nhàng nhất có thể để giữ hình tượng với học sinh mới này -em vào đi

Từ phía cửa một cô bạn tóc dài buôn xỏa cùng làn da trắng hồng, đôi môi đỏ nhẹ, khuôn mặt cực kì dễ thương. Từng cái bước đi của cô bạn mới đó cũng tạo cho người khác cảm thấy đây đúng là một cô thục nữ

Cô gái bước tới giữa lớp nở nụ cười dịu dàng và hiền từ kèm theo giọng nói nhẹ nhàng như hớp hồn người khác

-chào các bạn, mình tên là Bích Hậu

Nghe cái tên thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy sự hiền lành của cô

Mấy học sinh trong lớp cả nam lẫn nữ đều bị cô bạn này mê hoặc, khen không ngớt lời

Bảo Ân thấy cô bạn này trông quen quá hình như là đã gặp ở đâu thì phải. Nó cố lục lại kí ức, à đúng rồi là cô gái ở thư viện, cô gái đã tỏ tình với hắn nhưng bị từ chối. Nhưng sao cô ta lại ở đây vậy?

Nó liếc nhìn sang hắn, thấy hắn không mấy để ý đến cô nàng kia, lòng nó cảm thấy hơi nhẹ nhõm

Cô giáo nhìn qua một lượt quanh lớp cuối cùng cô dừng lại ở chỗ của hắn và nó, cô giáo nheo mầy

Cuối cùng bã phán cho nó một câu vô cùng nhẫn tâm và xúc phạm

-Ân, sao em lùn mà cứ thích ngồi ở cuối lớp vậy? Mau về vị trí cũ đi

nó: T.T

Nó ngậm ngùi lết về bàn của Hy, hix đâu phải do em thích ngồi đó đâu, em bị ép cơ mà, cô chẳng biết gì cả sao lại nói em như vậy chứ?

Cô bạn Bích Hậu đó hiển nhiên ngồi xuống cạnh hắn

Nhận ra chàng trai này, cô cũng cười nhẹ lướt qua như xả giao còn hắn thì vẫn vậy chẳng để ý gì đến cô cả

-cậu cũng học ở đây sao? Thật tình cờ quá_ Hậu bắt chuyện trước nhưng cô cũng chỉ nghĩ là bạn bè chúng lớp thì hỏi han vài câu chắc là không sao, còn chuyện tỏ tình lúc trước thì cô đã cho nó vào chuyện của quá khứ rồi

Hắn ừ nhẹ sau câu hỏi của cô, cứ như vậy hai người im lặng chẳng ai nói chuyện với ai cho đến khi hết tiết học

Nó từ phía trên quan sát nhất cử nhất động của hắn và cô gái đó, tự dưng lòng nó dâng lên một cảm giác khó chịu, như vậy có được gọi là ghen không?

….……….

Tuần này nhà trường tổ chức các cuộc thi về tài năng liên quan đến vẻ tranh, đánh đàn, múa hát, hay những môn thể thao như bóng rổ, bóng đá…. tất cả các học sinh từ khối 10 đến khối 12 đều được tham gia và nếu thẳng sẽ có thưởng rất hấp dẫn

Nó cũng rất muốn tham gia nhưng lại chẳng biết nó có tài năng gì cả, suy nghĩ một lúc cuối cùng nó thi đánh đàn và quyết định nhờ Hy dạy cho nó

Hy rất sẵn lòng để giúp đỡ nó, vậy là nó ngày nào cũng qua nhà Hy để học đánh đàn

Trong lúc đam mê đang lên đến tột đỉnh thì hắn lại phán nó rằng -cô đánh thì có ma nó thèm nghe

Đúng là cái tên đáng ghét mà, lúc nó sang nhà Hy hắn cứ bảo để hắn chở đi mặc dù nó nói không cần không muốn làm phiền đến việc tập luyện bóng rổ của hắn nhưng hắn cứ nằng nặc đòi chở nó đi

-sao cô lại đưa hắn ta đến nhà tôi làm gì?_ Hy nói

-à tại……….tại…..

Chưa kịp nói gì thì hắn đã chen vào

-tôi chỉ muốn đảm bảo cậu không làm gì em gái của tôi thôi, chứ nhà cậu có mời tôi cũng không bao giờ vô

Vậy là giữa hai người lại xảy ra cuộc tranh chấp dữ dội

Lúc này một giọng nói hiền dịu cất lên chen ngang cuộc tranh cãi của họ

-hai người đến đây làm gì vậy?

Nó vô cùng ngạc nhiên khi trước mặt là Bích Hậu, sao cô ta lại ở trong nhà của Hy vậy?

Thấy nó ngạc nhiên, Hy vội giải thích

-đây là em họ của mình, cũng chính là bạn chung lớp của chúng ta đấy.

Em họ? Nhưng……nhưng sao không ở cùng gia đình?

Hắn vẫn tỏ ra vẻ dửng dưng không quan tâm đến sự có mặt của Hậu, vì tính của hắn là như vậy mà từ trước đến nay chỉ có một người con gái duy nhất làm hắn quan tâm thôi

….………….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.