Mắt Cận, Tóc Xoăn Là Em

Chương 16




“ten ten” có một tin nhắn “6h tối nay chúng ta đi xem phim nhé” from Bảo Hy

Cảm xúc như vỡ òa vì sung sướng, Hy cậu ấy đang rủ tôi đi chơi đấy thế này có được xem là mở đầu cho một cuộc hẹn hò không nhỉ? À đúng rồi tối nay tôi phải thật xinh đẹp:D

:D:D là lá la, bây giờ là 4h chiều, bây giờ tôi phải ra tiệm trang điểm đúng vậy muốn đẹp thì phải đầu tư. Bước xuống lầu vừa đi vừa vang câu hát yêu đời, khi tôi vừa mới bước ra khỏi cửa thì

-đứng lại, định đi đâu?

Không cần quay mặt lại thì cũng biết là ai.

-đi làm đẹp

“ặc ặc” hắn đang uống nước thì bổng dưng ho sặc sụa

Hắn chỉ tay vào mặt tôi -làm đẹp? Mố? Để làm gì?

-đi chơi

Bổng hắn bước lại gần tôi -cô lại đi với Hy sao?

Tôi gật đầu -oh

Mặt hắn tỏ ra một loại sát khí có độ sát thương rất cao, cái giọng âm ngoan của hắn cất lên

-cô nghĩ là tôi sẽ để cô bước ra khỏi nhà sao?

Tôi gật đầu -oh

-oh gì mà oh, ở nhà đi, chưa có sự cho phép của tôi thì cô đừng hòng đi đâu

quá đáng, tôi cong môi căng cổ lên cãi lại

-sao tôi phải làm theo lời cậu?

-cô quên giao ước của chúng ta rồi sao? Tôi vẫn còn giữ nguyên hợp đồng đây này, cô đừng có lật lọng

Lại là cái tờ giấy chết tiệt ấy, tự hứa với lòng rồi sẽ có ngày tôi đốt nó

….…….

Bây giờ là 4h30 rồi hix hix, tôi phải làm sao bây giờ, đây là cơ hội tốt của tôi với Hy.

Được rồi, chỉ còn cách là phải dùng mỹ nhân kế thôi mặc dù từ mỹ nhân hơi quá nhưng thôi kệ xấu mà biết phấn đấu

Lúc này, hắn đang ở trong phòng sách của bác Tuấn, tôi bước vào cố nói bằng cái giọng nhẹ nhàng nhất

-Minh, anh trai (giả tạo và buồn nôn quá hix)

Hắn vẫn mang khuôn mặt bình thản như ngày thường -chuyện gì?

-tôi muốn đi chơi

-mơ đi

Sao cậu ta lại có thể vô tình như vậy chứ? Được rồi, Là do cậu ép tôi đấy nhá, mức đường cùng rồi tôi không còn cách nào khác

Tôi chạy đến bên cửa sổ bỏ một chân qua cửa

-cậu có tin là tôi nhảy xuống không?

Hắn hơi bất ngờ liền bước đến gần tôi -đừng, đừng manh động

Hình như hắn cũng sợ thì phải, haha biết ngay cách này có hiệu quả mà.

-cô đừng manh động, cô thử nhìn xuống dưới xem có cao không?

HAHA, TẤT NHIÊN LÀ……cao……, chữ cao của tôi bị hạ thấp xuống khi tôi vừa nhìn xuống dưới. Ahihi đây là phòng ở dưới lầu mà, tường chỉ cao có vài chục cm đứa con nít còn có thể nhảy xuống được.

Hắn còn mỉa mai tôi

-cô cũng biết chọn chỗ để nhảy lắm, thôi được rồi cô muốn đi lắm đúng không?

Hắn bổng nhẹ giọng và như đã thông cảm cho tôi

-thôi được rồi, cô đi đi

Hả? Tôi thật sự không nghe lầm chứ, hắn vừa nói gì cơ?

Mặt tôi đơ ra hết cỡ nhưng bây giờ không phải lúc để đơ, tôi phải nhanh chóng đi ngay trước khi hắn đổi ý. khi tôi đi được vài bước thì bổng dưng hắn kêu lại, biết ngay mà chắc hắn lại đổi ý rồi

-cô định ăn mặc thế nào đây để tôi giúp cho, dù sao tôi cũng là con trai nên sẽ góp ý được cho cô

Cái gì? Hắn đang muốn giúp đỡ tôi sao? Sao tự nhiên lại tốt bụng vậy, tôi có hơi nghi ngờ đó

….……..

Hắn dắt tôi vào salon tóc, hắn nói với anh thợ là hãy làm cho tóc tôi thật xoăn.

Tôi vội phản đối -không được, tôi muốn kéo thẳng ra cơ.

Hắn lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống khiến tôi chẳng dám nói thêm lời nào. Vậy là tôi phải để mặc hắn làm gì thì làm sao

30 phút sau, tôi không dám nhìn mình trong gương nữa mái tóc của tôi bây giờ đã trở thành thảm họa thật rồi, những sợi tóc vốn đã xoăn bây giờ lại còn xoăn hơn nhìn cứ như là sợi mì tôm, các bạn có thể tưởng tượng như kiểu tóc mì tôm của Hàn Quốc. Còn con mắt của tôi chẳng biết họ dán bao nhiêu cái lông mi nữa, dán nhiều đến nỗi tôi không thể mở mắt nổi luôn, khuôn mặt thì trắng còn hơn bà ma chẳng biết họ đánh bao nhiêu kg phấn lên mặt tôi nữa, tôi nghĩ chắc cũng phải cả tạ. Cái môi thì đỏ chót còn hơn cái đít khỉ

-woa, cô đẹp quá Ân à, tôi không nhân ra luôn đó

Đẹp cái đầu cậu ấy, đầu tôi bây giờ chẳng khác gì ổ quạ. Nhìn tôi chẳng khác gì mấy bà già đóng vai ác trong những bộ phim

Hắn nháy mắt với anh thợ rồi nói -đẹp quá đúng không anh?

-ờ ờ đúng rồi đẹp………… đẹp lắm

Những lời khen miễn cưỡng thì có, thôi kệ đi dù sao bây giờ cũng muộn rồi có muốn sửa lại cũng không kịp nữa rồi. Tôi thật sai lầm khi tin tưởng hắn. Tôi xỏ đôi guốc 5 phân vào nhìn cũng đỡ hơn một chút.

Đi được một đoạn thì bổng hắn huých vai tôi làm tôi ngã xuống đất và tệ hơn là đôi giày đã bị gãy gót. Ôi mẹ ơi còn gì xui hơn không? Bây giờ tôi phải làm sao bây giờ, gãy gót kiểu này thì đi kiểu gì chẳng lẽ lại đi chân đất

Hắn ngồi xuống cạnh tôi, hắn tỏ ra khuôn mặt đầy tội lỗi rồi nói

-đừng lo! Cô hãy đi thử đôi dép này đi, tôi mới mua đấy, đẹp lắm

Thôi mang dép cũng được, có còn đỡ hơn không

Cầm đôi dép hắn đưa mà tôi muốn hạn hán lời, hắn bảo tôi mang đôi dép tổ ông 49 lỗ tinh xảo này sao đã vậy còn gắn thêm bông hoa nữa, thôi hắn đem về cho ông nội hắn mang đi

-có còn đỡ hơn không đấy, cô mau mang vào đi bây giờ loại dép này là modern đó. Tin tôi đi đây là dép made in Việt Nam, ở mấy nước khác làm gì có

[cạn lời] 😓😓😓

….………………..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.